"Không cần...không cần...Chồng tôi có rất nhiều tiền a, Chồng tôi nói chỉ cần là thứ tôi thích chồng tôi đều cho tôi...À, cả một tiểu soái ca nữa".
Gương mặt người nào đó đứng đằng sau đã đen như đít nồi, u ám tới cực điểm.
"Phải không?" ngoài cửa, một giọng nói thâm trầm lạnh lẽo vang lên: "Em thích tên như nào, tôi liền thành toàn cho em".
Sau đó là nghiến răng nghiến lợi:" Xé xác hắn ta, phanh thây trăm mảnh nhào nặn thành hình dáng em thích"
Ngay lập tức khí lạnh lập tức bao trùm xung quanh.
Lúc này người trong phòng mới để ý ngoài cửa, trong phút chốc cảm nhận được tia nguy hiểm sắp tới.
Ninh Ninh đầu có chút choáng, nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô lập tức tỉnh táo lại.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, chỉ thấy hắn bước qua đây.
Đằng sau mấy tên vệ sĩ cũng bước vào theo.
"M*'nó, chúng mày là ai? Lại dám xông vào đây?" một tên đàn em thấy thế liền tiến lên cao giọng quát.
Gã đại ca lập tức chặn tên đàn em kia lại, gã tinh mắt nhìn ra người đàn ông trước mặt đây không phải là người bình thường, gã quay sang khẽ hỏi cô.
"Đại tỷ, đây là..."
Ninh Ninh không trả lời gã ta mà vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ chưa đầy một giây sau cả người liền như bươm bướm bay đến nhào vào lòng người đàn ông kia.
"Chồng yêuuuu"
"...."
"Em nhớ anh chết mất" sau đó là hôn 'chụt' lên mặt người nào đó.
Bọn bắt cóc: "...." mắt chữ A, mồn chữ O.
Đệt!
Thái độ thay đổi còn nhanh hơn cả tên lửa nữa là.
Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng mình, ánh mắt Diệp Hạo Nhiên thoáng vơi đi một phần u tối, hắn cúi xuống khẽ nâng cằm cô lên.
"Em còn nhớ tôi là chồng em?"
"Nhớ, chính là nhớ anh muốn chết" người nào đó khẽ cười hì hì vòng tay lên ôm cổ hắn.
"Say rồi?"
"Không say...không say...chỉ là nhớ anh, vô cùng muốn hôn anh"
"...."
Người phụ nữ đáng chết! Say đến nỗi này rồi còn muốn quyến rũ hắn.
Diệp Hạo Nhiên mấp môi, cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ say khướt của cô thật muốn nói "vậy em hôn đi"...nhưng vẫn cố nhịn xuống.
"Về nhà xem anh xử em như nào"
Diệp Hạo Nhiên nghiến răng, ánh mắt hung hãn nhìn cô rồi cúi xuống bế xốc cô lên.
Trước khi rời đi, ánh mắt hắn lạnh lẽo khẽ quét qua bọn bắt cóc.
Ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng người làm gã đại ca và mấy tên đàn em không khỏi rùng mình mấy cái.
"Vị...Vị đại hiệp này, ngài xen, vợ ngài không phải còn rất tốt a, chúng tôi thề, chúng tôi chưa làm gì cô ấy, ngay cả một cọng tóc chúng tôi cũng không dám đụng vào" Gã đại ca lắp bắp.
M*nó, cái tên đàn ông này cả thân hình đều toát ra hàn khí lạnh lẽo chẳng khác nào tula đến từ địa ngục muốn lấy mạng từng người ở đây.
Nhìn dáng vẻ say khướt của cô, trên người cũng không hề có một chút thương tích nào, lúc này Diệp Hạo Nhiên mới yên tâm, hắn quay sang lạnh giọng nói với thuộc hạ.
"Xử lý cho tốt vào, tôi muốn biết ai gan lớn vậy? Lại dám thuê người bắt cóc vợ tôi".
"Vâng, thưa thiếu gia".---------Ra đến bên ngoài, Diệp Hạo Nhiên ôm Ninh Ninh đang định bước thẳng vào trong xe nhưng người nào đó tay chân cứ giơ loạng choạng, cuối cùng tụt xuống khỏi hẳn người hắn.
"Này, này..." Diệp Hạo Nhiên nhanh tay tóm lấy cổ cô.
"Anh ổn không đó Hạo Nhiên, đi loạng quạng quá nha"
Gương mặt Diệp Hạo Nhiên lập tức đen lại.
"Có mà em mới đi loạng quạng ấy" hắn nghiến răng nghiến lợi, đúng là say đến nỗi đầu óc không được bình thường rồi.
Ninh Ninh lại nhìn hắn cười hì hì như đứa trẻ, bước chân xiên xiên vẹo vẹo.
"Đi đứng cho cẩn thận" hắn tiến lên nắm lấy vai cô, ánh mắt u ám: "Tửu lượng đã kém như thế mà vẫn còn uống nhiều rượu như vậy, thật muốn lập tức bóp chết em".
Nói xong, hắn khẽ móc điện thoại trong túi ra xem, giọng nói âm trầm: "Anh đã duyệt hết số ly em uống rồi, lần sau uống quá số ly này thì đừng trách anh".
"Ê, Hạo Nhiên, sao đột nhiên anh cao chót vót thế kia?"
Diệp Hạo Nhiên vừa quay sang, đã thấy Ninh Ninh đứng dưới một cây cột điện nào đó, giơ tay lên sờ sờ cột điện.
"Sao người anh vừa cao vừa cứng vậy? Anh không thể vừa mền vừa lùn sao?"Vừa nói cô vừa dang tay ôm lấy cột điện: "Anh xem, mới mấy ngày em không bên anh, người anh đã trở nên cứng đơ rồi!"
Diệp Hạo Nhiên: "...." cột điện má ơi! Đi đứng cho đàng hoàng vào.
Hắn ngay lập tức hoảng hồn lại, nhanh tay tiến đến kéo cô về.
"Ưm...xê ra coi...chồng yêu...ôm....ôm"
Ninh Ninh đẩy hắn ra lại càng ôm chặt lấy cây cột điện, lần này là giơ cả chân lên.
"...."
Ôm ôm cái em gái em a!
Diệp Hạo Nhiên gương mặt đã đen như đít nồi, nhưng trong mắt lạnh lùng dần có dấu hiệu nhũn xuống.
Một giây sau, eo của cô đã bị Diệp Hạo Nhiên ôm lấy, hắn ôm cô, mạnh mẽ kéo cô ra.
"Huhu...làm ơn đừng chia cắt tình cảm của chúng tôi mà, tôi thực sự yêu anh ấy, thực sự rất yêu anh ấy, ông trời! Ngài đừng có mà quá đáng"
"...."
Nhẫn! Phải thật nhẫn! Hắn sẽ không tính toán với một con sâu rượu! Nhưng hắn chắc chắn cây cột điện này sẽ không còn thấy mặt trời vào ngày mai.
Diệp Hạo Nhiên mặc kệ Ninh Ninh nói năng lộn xộn, liền trực tiếp cõng cô đi, bước chân thon dài tiến về phía trước.
Ninh Ninh như đứa trẻ, được hắn cõng trên lưng, cô liền ngoan ngoãn nằm tựa trên lưng hắn, cảm nhận hơi ấm từ người hắn, cô lại khẽ thủ thỉ: "lưng chồng yêu thật ấm, anh sẽ mãi mãi cõng em đi như vậy sao?"
"Sẽ" hắn nhàn nhạt đáp.
Ninh Ninh bắt đầu có chút hứng thú với chủ đề này, cô hỏi-hắn trả lời, thế là cô liền hỏi thêm: "Vậy anh cũng sẽ mãi mãi yêu em sao?"
"Yêu"
"Dù cho chúng ta sau này cách xa"
"Sẽ không, anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh" hắn nói như chắc nịch, bàn tay càng siết chặt cô hơn.
Nghe vậy, Ninh Ninh khẽ vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu hơi cúi xuống hỏi khẽ:"Vậy nếu một ngày nào đó, em bị lạc anh không tìm thấy em thì sao?"
Ninh Ninh thật giống như muốn hỏi hết 10 vạn câu hỏi vì sao?
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch: "Lục tung cả thế giới này khi nào tìm thấy em thì thôi"
"Thế giới rộng lớn như vậy, anh làm sao tìm được em?" cô tò mò hỏi hắn.
"..." Diệp Hạo Nhiên im lặng.
"Này..."Ninh Ninh bất mãn đánh mạnh vào vai hắn một cái.
Diệp Hạo Nhiên cười khẽ, một tay nhẹ nhàng kéo tay cô đưa gần đến miệng mình cắn nhẹ một phát: "Ừm...Thế giới rộng lớn như vậy, ai bảo anh chỉ để ý đến một mình em, nếu quả thật có một ngày em bị lạc thì em chỉ cần đứng yên một chỗ anh sẽ tự đi đến và tìm em".
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Ninh Ninh cao hứng lại càng ôm chặt hắn hơn, sau đó cô khẽ cúi xuống hôn 'chụt' lên má hắn: "Chồng yêu! Em nhận ra miệng anh càng ngày càng ngọt xỉu nha".
Diệp Hạo Nhiên hai mắt khẽ động, hắn liền lấy tay ra sờ sờ mặt mình rồi cong môi:"Ừm,miệng ngọt vì hôn môi em nhiều quá đấy"
Ninh Ninh: "...."
Đệt!
Trực tiếp dính 'thính' mà không cần đớp.
Trên con đường thẳng táp, ánh đèn mờ nhạt, đèn điện trên cao giống như phủ xuống kéo dài bóng dáng hai người chồng lên nhau.
Sau một lúc lâu, cô đang áp mặt trên lưng hắn không nhịn được khẽ hỏi: "Này, đi lâu như vậy anh không cảm thấy em nặng chút nào sao?"
"Có"
"...."
"Nhưng không sao, bởi vì anh đang cõng cả thế giới của mình trên lưng mà, cõng cả đời rồi cũng quen"
"...."