"Anh...em sẽ chết sao?"
"Sẽ không"
"Nhưng bác sĩ nói bệnh tim của em..."
"Đồ ngốc, đừng nói gì hết, tin anh, anh nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp cho em"
Giọng nói người thiếu niên mang theo hứa hẹn đầy chắc nịch, tựa như hạt mần hy vọng gieo giắt từng ngày để nó lớn lên.
Nhưng...lời hứa ấy còn chưa thực hiện được.
Người ấy đã mãi rời xa...
3 năm!
Hắn cứ ngỡ là cô đã chết, rằng sẽ không bao giờ được nghe thấy giọng nói ấy, gương mặt ấy một lần nào nữa.
Nhưng...Thật không ngờ, sẽ có một ngày cô thực sự xuất hiện trước mặt hắn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, giống như một giấc mộng rằng cô chưa từng rời xa nơi đây.
"Nhiên ca, em về rồi! Anh có nhớ em không?"
Diệp Hạo Nhiên sau một hồi sững sờ, mãi mới thốt lên được cái tên mà hắn đã cất giấu bấy lâu nay: "Dục Nhi?"
"Vâng, Dục Nhi của anh đã về đây" Cô gái mặt bộ váy trắng tinh khiết đứng dưới ánh chiều tà, nhẹ nhàng cong môi lên nhìn về phía hắn, nở nụ cười tươi tắn như ánh dương.
"Dục Nhi đấy à, cháu...thực sự là cháu sao?" Âm thanh mẹ hắn vang lên, phá tan khoảnh khắc gặp gỡ lãng mạn này, Mẹ hắn lúc này bước đến, cũng khó tin nhìn cô gái trước mặt, nước mắt không nhịn được trực trào ra: "Cháu thực sự còn sống?"
"Bác gái, bác vẫn khỏe chứ ạ"
"Ừm, bác khỏe, bác khỏe, cháu vẫn còn sống là tốt rồi, vào nhà đi, có gì chúng ta từ từ nói"
Vừa nói bà vừa xúc động kéo tay Hạ Dục Nhi đi về phía trước cũng không kịp để cho con trai ở phía sau đang muốn nói chuyện.
Trong nhà.
Ninh Ninh thoáng nhìn qua cô gái được mẹ chồng dắt tay vào nhà, cô gái thực sự rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn màu xanh lam, mái tóc xoăn đuôi bồng bềnh quyến rũ, giống như một đóa hoa lan xinh đẹp nở rộ trong trắng và thuần khiết, một vẻ đẹp nhu mì nữ tính lại mang theo tràn đầy sức sống của một cô gái mới lớn tuổi trẻ.
"Dục Nhi, đây là vợ Hạo Nhiên, chị dâu cháu".
"Cháu nghe bác trai nói rồi ạ! Chị dâu quả thực rất xinh đẹp"
Hạ Dục Nhi nhìn về phía Ninh Ninh vươn tay ra chào hỏi, nụ cười thập phần hồn nhiên.
"Chào chị, em là Hạ Dục Nhi, từ nhỏ đã chung sống cùng anh Hạo Nhiên lớn lên, chị cứ coi em như là em gái anh ấy đi ạ"
Ninh Ninh cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Cô đã từng nghe Diệp Hạo Nhiên nói qua, rằng hắn có một đứa em gái, là con của bạn thân bố mẹ hắn, hắn yêu thương cô ấy như chính em ruột của mình, nhưng không ngờ cô bé bị bệnh tim, vào năm 17 tuổi cô bé đã mất, chính thức dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái.
Nhưng, thật không ngờ hôm nay cô gái ấy vẫn còn sống...trên đời này đúng là chuyện gì, kỳ tích gì cũng đều có thể xảy ra.----------Buổi tối trên bàn ăn, không khí thập phần náo nhiệt vui vẻ.
"Dục Nhi, bệnh của cháu đã đỡ hơn chưa"Mẹ hắn hỏi.
"Dạ đỡ hơn rồi ạ! 3 năm nay cháu ở nước ngoài chữa trị cũng đỡ hơn phần nào rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm được trái tim nào thích hợp nên cháu vẫn đang đợi khi nào tìm được thì mới phẫu thuật ạ"
"Ừm, cháu yên tâm, lần này về Hạo Nhiên chắc chắn sẽ giúp cháu tìm được"Mẹ hắn khẽ gắp một miếng thịt cá vào trong chém của Dục Nhi mở miệng.
"Dạ" Hạ Dục Nhi cười nhẹ gật đầu, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đối diện, sau đó khẽ gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong chém của hắn.
"Nhiên ca, em nhớ anh vẫn thích ăn thịt kho do bác gái nấu nhất"
"Ừm, mẹ anh nấu ăn là ngon thứ hai, còn bây giờ vợ anh nấu ăn là ngon thứ nhất"
Diệp Hạo Nhiên cong môi, vui vẻ gật đầu, lời nói phát ra nửa đùa nửa thật.
"Cái thằng này, đương nhiên con dâu mẹ nấu ăn là phải ngon thứ nhất rồi! Mẹ làm sao bằng được haha"
Nhắc đến Ninh Ninh là mẹ hắn liền cao hứng không khỏi cười haha.
Ninh Ninh là con dâu do chính tay bà chọn, đương nhiên cái gì cũng là nhất rồi!
Hạ Dục Nhi nghe vậy cũng chỉ mỉmcười qua loa, cô có thể cảm nhận được rằng Diệp Hạo Nhiên và mẹ hắn đều rất yêu thích Ninh Ninh, nghĩ nghĩ, Hạ Dục Nhi liền gắp một con tôm cho Ninh Ninh.
Nhưng miếng tôm còn chưa kịp để vào bát Ninh Ninh thì đã bị một đôi đũa chặn lại.
"Em ăn đi, Cô ấy bị dị ứng với hải sản"
"À, xin lỗi, em không biết" Hạ Dục Nhi tay có chút cứng đờ, lúng túng thu tay về.
Diệp Hạo Nhiên lúc này mới quay sang gắt một miếng thịt bò cho vào bát Ninh Ninh, ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịch, hắn khẽ nghiêng đầu liền ghé sát vào tai cô thì thầm.
"Bà xã, ăn nhiều thịt một chút, để tối nay còn có sức chịu đựng hình phạt, nếu không, anh thật không đảm bảo sáng ngày mai em có thể xuống giường được hay không?"
"Hình phạt gì ạ" Hạ Dục Nhi ở một bên loáng thoáng nghe được hai chữ 'hình phạt' không khỏi tò mò mở miệng chen vào.
"Em muốn biết sao?" Ninh Ninh im lặng từ nãy tới giờ lúc này mới khẽ mở miệng.
"Vâng"
Ánh mắt cô lơ đãng khẽ lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Dục Nhi, cuối cùng cô nhếch môi nhẹ giọng mở miệng: "Được rồi, để chị nói cho em biết, hình phạt 'vận động nửa thân dưới', đã nghe qua, từng thực hành qua chưa?"
Lời Ninh Ninh vừa dứt...
Mẹ hắn: "...." Ực...con dâu bà thật thẳng thắn.
Diệp Hạo Nhiên: "...." mặt dày không biết xấu hổ, quả nhiên là vợ hắn, hắn thích!
Hạ Dục Nhi: "...." nghe đến đây mặt không khỏi đỏ bừng, hình phạt gì chứ? Đây rõ ràng là hình phạt biến thái.-------Sau bữa cơm tối, mẹ hắn và Hạ Dục Nhi đều đã trở về. Ninh Ninh đang trong phòng tắm.
Diệp Hạo Nhiên đang ở trong phòng xử lý công việc.
Quản gia từ bên ngoài gõ cửa, mang theo một hộp chuyển phát nhanh đem vào cho hắn.
"Thiếu gia, ngài có đồ chuyển phát nhanh"
Người đàn ông trên bàn làm việc khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như muốn xuyên qua hộp đồ bên trong xem có thứ gì, hắn phất tay bảo quản gia đi ra ngoài, sau đó mới đứng dậy đi đến chiếc hộp đựng đồ trên bàn.
Hắn không có gọi đồ gì bên ngoài, đây có khi là đồ của Ninh Ninh.
Diệp Hạo Nhiên vươn tay, khẽ mở ra, ngay lập tức một xấc ảnh liền rớt xuống.
Hắn cúi xuống nhặt lên, bức ảnh đầu tiên liền đập vào mắt hắn, ánh mắt hắn trong phút chốc trợn tròn, chưa đầy một giây sau, sắc mặc đã âm u trầm xuống.
Đúng lúc này Ninh Ninh từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh.
Tầm mắt âm u của người đàn ông khẽ liếc qua cô, giọng lạnh lùng chất vấn.
"Vợ à, em nói một chút cho anh chuyện này là thế nào?”
Vẻ mặt người đàn ông u ám đem một xấp hình ném lên bàn, Ninh Ninh đang lau tóc, thản nhiên liếc mắt một cái, “Có vấn đề gì không?”
Người đàn ông đứng bên cạnh tức muốn điên lên một tay túm lấy cô, hung hăng ném cô lên giường lớn, “Xem ra chúng ta phải thảo luận nghiên cứu thật tốt một chút vấn đề khuynh hướng giới tính của em!”..........