13.
Tôi chuyển tiếp tập tin cho Vu Sầu và gửi ba dấu chấm hỏi.
Vu Sầu: Có chuyện gì thế?
Tôi: Anh có thể sống ở căn hộ cao cấp và đủ tiền mua đồ ăn ngon, vậy mà anh muốn xin công việc dọn dẹp thu nhập 4.000 tệ một tháng?
Vu Sầu: Trùng hợp thay, tôi vừa bị sa thải và nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của cô.
Tôi: *Hình không tin vào mắt mình*
Cho đến khi anh ta thực sự đến dọn dẹp, nấu nướng và giặt quần áo cho tôi thì tôi bắt đầu cảm thấy thật tuyệt.
Anh ấy làm việc rất tốt, và điều quan trọng là anh ấy sống gần nhà tôi nên luôn sẵn sàng.
Hàng ngày, anh ta đều gõ cửa phòng đúng giờ để gọi tôi ăn sáng, sau đó, bắt đầu dọn phòng. Tan làm về nhà, bữa tối đã bày sẵn trên bàn.
Tôi cũng phát hiện ra anh ấy và Sâu Sâu có thói quen làm việc nhà giống nhau, đều thích tưới hoa sau khi vo gạo, thích cắm một bó hồng tươi mỗi ngày trong phòng khách...
Điều ấy làm tôi vô cùng hoài niệm về khoảng thời gian Sâu Sâu ở cùng tôi.
"Hôm nay, cô muốn ăn gì trong bữa tối?" Vu Sầu đưa cho tôi một cốc sữa đậu nành và một quả trứng đã bóc vỏ.
Tôi suy nghĩ về việc sắp xếp ngày hôm nay rồi trả lời: “Không cần chuẩn bị bữa tối đâu, tối nay bạn trai mời tôi đi ăn.”
Đôi mắt của Vu Sầu chợt lóe lên và anh ta nói: “Tôi quên mất cô đã đính hôn. Nhưng điều đó không thành vấn đề... Tôi sẽ đợi cô.”
14.
Khi những chiếc đèn được thắp sáng, có những điều tuyệt vời và quý giá sẽ xảy ra.
"Hu hu hu, bố mẹ lại ép anh kết hôn..." Vạn Đại Hy đi thẳng vào vấn đề.
Tôi cau mày: “À, em đã nói là em đồng ý kết hôn, nhưng không được ép buộc như thế.”
Việc chấp nhận kết hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi. Tôi đã chứng kiến quá nhiều phụ nữ sau khi lấy chồng nhưng không hạnh phúc, mẹ tôi là một tấm gương sống.
Tôi sợ mình sẽ là người tiếp theo.
Vì vậy khi biết được người kết hôn là Vạn Đại Hy, tôi bắt đầu lên kế hoạch.
Tôi dành trọn ba năm để hắn rơi vào cạm bẫy tình yêu mà tôi từng bước giăng ra. Khi hắn lún sâu vào cạm bẫy thì hắn sẽ chủ động vạch ra ranh giới rõ ràng với những con ong và con bướm kia rồi bắt đầu theo đuổi tôi một cách chân thành.
Đầu năm, chúng tôi chính thức hẹn hò. Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.
Tuy nhiên, Lâm Kỳ đã xuất hiện. Vẻ ngoài của cô ta khiến tôi hiểu ra một chân lý: “Đàn ông phải được sàng lọc chứ không phải nuôi dưỡng.”
"Hoán Hoán… tuy rằng anh rất tôn trọng ý kiến của em, nhưng người nhà hai bên vẫn cần em ra mặt nói vài lời.”
Vạn Đại Hy có vẻ ân cần, nhưng những lời hắn nói khiến trái tim của tôi hết lần này đến lần khác chìm xuống.
Việc hắn bị ép kết hôn là giả, mục đích của hắn chính là muốn tôi ra mặt để nói chuyện với hai gia đình.
Tôi biết hắn chẳng muốn kết hôn, nhưng hắn không dám chống lại sự sắp đặt của gia đình.
Tuy nhiên, những lời này thực sự không phải là điều mà một người như Vạn Đại Hy có thể nói ra.
Chết tiệt, Lâm Kỳ dạy hắn nói những lời này phải không?
Tôi mỉm cười nói: “Được rồi, cảm ơn anh đã hiểu cho em. Em tưởng anh sẽ rất tức giận.”
Vạn Đại Hy vỗ tay nói: "Việc này em phải cảm ơn Lâm Kỳ. Cảm ơn em ấy đã khai sáng cho anh. Em ấy khuyên anh nên nghĩ cho em nhiều hơn.”
Tôi cong môi nói: “Vậy thì anh phải thay em cảm ơn cô ấy. Em rất cảm động.”
Nếu Lâm Kỳ biết Vạn Đại Hy dễ dàng bán đứng cô ta như vậy, liệu cô ta có tức c.h.ế.t không?
Trên bàn ăn, Vạn Đại Hy cầm điện thoại còn nhiều hơn số lần hắn gắp đồ ăn.
Tôi biết rất rõ hắn đang nói chuyện với Lâm Kỳ. Đột nhiên tôi cảm thấy muốn trêu chọc nên bảo người phục vụ mở một chai rượu vang đỏ, đúng là chai tôi đã gọi khi đến đây với Vu Sầu lần trước.
"À, em thực sự rất nhớ khoảng thời gian chúng ta mới quen nhau. Lúc ấy, anh đã uống say và thổ lộ tình cảm với em suốt cả đêm.”
Tôi vừa dứt lời thì bên ngoài trời bắt đầu mưa. Vạn Đại Hy dừng lại, rơi vào hồi ức.
Hôm đó cũng là một ngày mưa như thế này, hắn đang định tỏ tình với tôi thì khi nghe tin tôi đã đính hôn. Hắn đau lòng và cùng bạn bè đi uống rượu trong quán bar.
Đến khi say, hắn đã hét lên với bạn bè suốt đêm: "Thiên Hoán, anh yêu em."
Kết quả là ngày hôm sau tôi đã đến cười và nói với hắn: “Đồ ngốc, thực ra anh chính là người em đính hôn.”
Hắn đã bị bạn bè tốt cười nhạo rất lâu về chuyện này, nhưng hắn chưa bao giờ nổi giận, vì lúc đó hắn thực sự rất quan tâm đến tôi…
"Hoán Hoán, anh luôn yêu em." Vạn Đại Hy thú nhận tình cảm của mình một cách trìu mến.
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn và giả vờ vô cùng xúc động. Tửu lượng của Vạn Đại Hy rất kém, chưa uống được ba ly đã say.
Có lẽ là do hắn quá say nên không ngừng hét lên: “Thiên Hoán, anh mãi mãi yêu em.”
Tôi cong môi, cầm lấy điện thoại di động của hắn. Vạn Đại Hy vẫn ôm chân tôi thổ lộ tình cảm, tôi khẽ thở dài, chụp vài bức ảnh từ những góc độ mơ hồ rồi gửi thẳng lên WeChat, nơi chỉ có Lâm Kỳ mới có thể nhìn thấy.
Càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía chúng tôi, tôi từ từ rút chân ra, ngồi lên ghế, Vạn Đại Hy nằm dưới đất, như thể sàn nhà này là giường của hắn.
Người phục vụ lập tức đi tới. Anh ta khéo léo đỡ người đàn ông say rượu dậy và hỏi tôi muốn thuê tài xế hay đi taxi.
Tôi nhìn những thông báo tin nhắn liên tục xuất hiện trên điện thoại và mỉm cười. Cô ta lo lắng.
Cô ta nói rằng người hướng dẫn giao nhiệm vụ cho cô ta nhưng cô ta không thể liên lạc được với Vạn Đại Hy nên nhờ tôi bảo hắn gọi cho cô ta.
Phải nói rằng cô ta đã chọn lý do rất tốt, nếu là lúc bình thường, tôi đã kết thúc buổi hẹn hò ngay lập tức và yêu cầu Vạn Đại Hy gọi lại cho cô ta.
Nhưng bây giờ, thật xin lỗi, tâm tình tôi không tốt, không muốn hợp tác.
“Không cần, chỉ cần để anh ta nằm ở đây là được rồi. Anh không cần lo lắng đâu.”
Tôi vẫy tay và nhìn về phía cửa. Vu Sầu đã cầm theo chiếc dù màu đen, lặng lẽ đứng dưới mưa.
Không hiểu sao, tôi thực sự thấy một chút đáng thương trong mắt anh ấy.
Vu Sầu đã ở đó kể từ khi chúng tôi bắt đầu uống rượu.
Anh ấy đứng như thế hơn nửa tiếng đồng hồ. Tôi thở dài và vẫy tay chào anh ấy.
Đôi mắt của Vu Sầu lập tức sáng lên và anh chỉ vào điện thoại.
Tôi choáng váng khi mở điện thoại lên và thấy 99 tin nhắn hiện lên trong đầu.
Tốt lắm, hóa ra Lâm Kỳ không phải là người duy nhất bão tin nhắn, Vu Sầu thậm chí còn giỏi hơn cô ta.