Vịt Xấu Xí Là Giúp Việc Của Tôi

Chương 7




15.

Mặc dù có ghi trong tuyển dụng dọn phòng của tôi nhưng tốt nhất là thỉnh thoảng có thể làm tài xế cho tôi khi say rượu.

Tuy nhiên, không ngờ Vu Sầu lại tận tâm như vậy.

Tôi nhếch môi nhìn người đàn ông bận rộn như ong, có vẻ như anh ta rất cần công việc này.

"Bụp." Đầu của Vạn Đại Hy đập vào cửa sau phát ra âm thanh trầm đục.

Thủ phạm Vu Sầu nhanh chóng xin lỗi, thái độ chân thành và cảm động. Tôi “phải” tha thứ cho anh ấy.

Dọc đường, miệng Vạn Đại Hy không ngừng khóc và hét lên rằng anh ta muốn tìm Thiên Hoán và muốn ở bên Thiên Hoán đến hết cuộc đời.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Vu Sầu rất bình tĩnh.

"Hơ? Cô Thiên, son môi của cô rơi ra kìa.” Vu Sầu chỉ vào một khoảng trống, nơi đó có cây son Chanel.

Tôi cúi xuống và cả người cứng đờ khi nhìn thấy chiếc quần mỏng ở khe hẹp dưới gầm xe. Cơ hội để hủy bỏ hôn ước cuối cùng đã đến.

Tôi lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, trong xe tối nên mượn điện thoại của Vu Sầu để mở đèn.



Nhìn thấy hàng loạt thao tác của tôi, Vu Sầu không hề ngạc nhiên.

Tôi hỏi: “Anh không tò mò tại sao tôi không tức giận sao?”

“Nếu thích thì cô sẽ tức giận.”

Tôi cong môi nói: “Thông minh."

“Chỉ tiếc là chương trình teambuilding của công ty chúng tôi cho phép người yêu theo cùng, hoàn toàn miễn phí. Tôi đã đăng ký cho bạn trai nhưng giờ đành phải hủy vậy.”

Trấn Vu Điền là một thị trấn du lịch với nhiều trò chơi thú vị, đặc biệt nổi tiếng với trò chơi dành cho các cặp đôi.

"Cô nghĩ gì về tôi?”

Một mét tám bảy, cơ bụng rõ nét, thể lực tốt, khuôn mặt đẹp, trí tuệ cảm xúc cao, chắc chắn là một người tuyệt vời.

Nhìn ánh mắt lấp lánh của Vu Sầu, tôi chợt nhướng mày.

“Tôi vẫn chưa chia tay, anh nói điều này trước mặt bạn trai tôi có ổn không? Chỉ vì một chuyến du lịch miễn phí mà anh lại ‘b.á.n m.ì.n.h’ thế à?” Tôi trêu chọc.

Vu Sầu nhếch môi: "Đương nhiên không chỉ có như vậy."

Anh ta trông như một người mới biết yêu. Bàn tay cầm vô lăng run nhẹ vì hồi hộp.

Tôi không vạch trần điều đó.

16.

Tuy nhiên, việc hủy bỏ hôn ước không diễn ra suôn sẻ như tôi tưởng tượng.

"Thiên Hoán, đây là trường hợp đặc biệt. Hôn sự này không thể tự ý hủy bỏ được.”

Người ở đầu bên kia điện thoại nài nỉ.



Tôi chế nhạo: “Ông định b.á.n con gái chỉ vì cái công ty phá sản của mình à?”

Người bên kia ngừng thở, dịu giọng nói: “Thiên Hoán, xem như cha cầu xin con, được không? Hãy kết hôn với Vạn Đại Hy, công ty chúng tôi rất cần lô hàng của Vạn gia.”

Sau ba giây im lặng, đúng lúc đối phương tưởng tôi sẽ nhượng bộ thì tôi lạnh lùng nói: “Không, tôi sẽ không kết hôn.”

Nói xong tôi cúp máy. Tôi đã nghe mấy từ “vì công ty” này quá nhiều lần.

Ông ta không những không quan tâm đến chứng t.r.ầ.m c.ả.m sau sinh của mẹ mà còn chuyển đến công ty vì lợi ích của công ty.

Khi mẹ q.u.a đ.ờ.i vì u.n.g t.h.ư, ông ta đang đi công tác nước ngoài vì công ty.

Chị gái tôi không nói biết tiếng Anh nhưng ông ấy đã gả chị sang Mỹ. Chị thậm chí còn không có khả năng giao tiếp với chồng của mình, chỉ vì lợi ích của công ty.

Một tháng trước, khi công ty nhỏ của tôi bị tập đoàn Thiên gia chèn ép, tôi đã không khóc.

Khi những cổ đông chỉ trích tôi ích kỷ, không nghĩ đến công ty, tôi đã không khóc.

Nhưng khi chị tôi nói vài lời thì tôi đã khóc.

Sau đó, chị tôi cầu xin anh rể, anh ta đã bơm một khoản tiền vào công ty nhỏ của tôi.

Cùng lúc đó, một số tiền không xác định đã được chuyển vào. Số tiền khổng lồ khiến tôi c.h.ế.t lặng. Người tốt bụng này quá kiêu ngạo, chỉ để lại lời nhắn: "Tôi ủng hộ bạn."

Cứ như thế, công ty nhỏ của tôi đã sống lại và thậm chí còn tốt hơn trước.

Tuy nhiên, công ty của tôi đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ hợp tác với Thiên gia, tôi cũng cắt đứt liên lạc với cha mình.

Để chào mừng sự trở lại của công ty, tôi đã mang buổi teambuilding mà ban đầu dự định tổ chức vào tháng 5 sang cuối năm nay. Anh chàng Vu Sầu này cũng theo sát tôi.

"Ừm... không khí ở đây dễ chịu thật." Vu Sầu duỗi eo.

Tôi gật đầu, không khí ở đây quả thực rất dễ chịu.

Tiểu Tư nhìn chằm chằm Vu Sầu, tựa hồ đang do dự không biết có nên nói hay không.

Tôi vỗ vai cô ấy và nói: "Hãy theo đuổi anh ấy nếu em thích, cô gái trẻ."

Trước khi đến đây, tôi đã giải thích trước với những người trong công ty rằng tôi sẽ đưa em trai đi theo trong lần xây dựng nhóm để ngăn họ hiểu lầm.

Tiểu Tư dùng sức lắc đầu: "Không, không, không, em chỉ cảm thấy anh ta quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."

Vu Sầu nhẹ nhếch môi: “Tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây. Quê hương của tôi là ở Vu Điền. Tôi mới chuyển đến thành phố cách đây không lâu. Chắc chắn bạn đã nhớ nhầm.”

“Đúng là anh ấy mới chuyển đến đây. Chị có thể xác nhận.”

Tiểu Tư vẫn có vẻ nghi ngờ.

Điểm dừng đầu tiên chúng tôi là đến đến bãi biển Vu Điền để ngắm thiên nga đen.

Tôi nghe nói những con thiên nga đen ở thị trấn Vu Điền có tính linh và nếu nói ước nguyện với chúng thì điều ước có thể hành hiện thực.

"Bốp… bốp...” Nhìn phía sau một nhóm nhân viên bắt đầu chắp tay ước nguyện, tôi có chút choáng váng.

Sao tôi luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen.