Vịt Xấu Xí Là Giúp Việc Của Tôi

Chương 5




10.

Nhà hàng Hương Vị Độc Đáo.

"Anh chọn món đi." Tôi lướt qua thực đơn.

Người phục vụ đứng một bên bắt đầu giới thiệu món mới: "Thưa ngài, món cổ vịt Bobo này là món mới của nhà hàng chúng tôi. Tất cả vịt đều được vận chuyển trực tiếp từ trang trại chăn nuôi..."

Vu Sầu càng nghe sắc mặt càng đen. Anh đập mạnh thực đơn xuống bàn.

Người phục vụ bị anh ta làm cho giật mình đứng đó ngơ ngác không biết làm thế nào.

“Nhà hàng bắt đầu thêm thịt vịt vào thực đơn từ khi nào vậy?” Vu Sầu lạnh lùng hỏi.

Tôi để ý thấy quản lý nhà hàng lập tức tiến tới, lau mồ hôi trên trán: “Thưa tổng... à xin chào ngài, tôi là quản lý nhà hàng, món cổ vịt Bobo này là đầu bếp mới đến mấy ngày nay thêm vào. Món ăn mới này có vị rất ngon nên chúng tôi đã thêm nó vào thực đơn.”

Vu Sầu tỏ vẻ khó hiểu và rồi lướt qua mấy món khác trên thực đơn.

Tôi nhấp một ngụm nước, nhìn người quản lý đang bình tĩnh bưng món ăn lên, ông ta có vẻ rất kính trọng Vu Sầu. Xem ra thân phận của Vu Sầu không tầm thường, nhưng tôi chưa từng nghe nói đến công ty nào của họ Vu ở thành phố B.



Sau khi đồ ăn được mang lên, tôi rất ngạc nhiên khi thấy toàn là món tôi thích và phải gọi mỗi lần đến Hương Vị Độc Đáo.

11.

"Ly rượu này là dành cho anh, và tôi xin lỗi anh vì con vịt của tôi.”

“Tôi là người mới đến đây. Hy vọng chúng ta sẽ trở thành hàng xóm thân thiết.”

Sau vài câu nói vui vẻ, một chai rượu vang đỏ đã cạn. Tôi mờ mắt nhìn Vu Sầu. Bộ dáng của người đàn ông này thật là yêu nghiệt… bất giác tôi thấy cổ họng khô khốc.

"Này, tại sao lại có hai Tiểu Thiên?" Vu Sầu cười khúc khích, duỗi cánh tay dài ra nhéo má tôi.

Trước khi tôi kịp né tránh, mặt tôi đã bị bàn tay to lớn chặn lại.

Tôi hất tay bàn tay nghịch ngợm của anh ta ra, anh ta cong môi: "Tiểu Thiên đánh tôi đi, tôi tệ quá."

Tôi không nói nên lời, nếu biết tửu lượng của Vu Sầu tệ đến thế, tôi cũng không uống với anh ta nhiều đến thế.

Đột nhiên, anh ấy đứng dậy, đặt tay lên ghế của tôi. Anh ta cúi xuống gần tôi, khuôn mặt đẹp trai của anh phóng to trước mắt tôi...

Khi hơi thở của anh ta chạm vào mặt, tôi đột nhiên phản ứng và đưa tay đẩy anh ta ra.

Chết tiệt, ai mà tin được, tôi suýt bị cưỡng hôn!

"Phịch!" Người đàn ông nằm bất tỉnh trên sàn nhà.

Tôi giật mình và nhanh chóng gọi người phục vụ.

“À, anh ấy ổn, chỉ là ngủ mất rồi.”

Phục vụ giúp tôi đưa anh ta ra xe. Nhưng đoạn từ dưới đất lên căn hộ trên kia thì không ai hỗ trợ.



Việc dìu một người đàn ông cao gần một mét chín từ tầng 1 lên tầng 26 sẽ như thế nào?

Anh ta thì chẳng biết gì vì đang say như c.h.ế.t.

Nhưng cái người một mét chín này lại không yên phận, anh ta cứ liên tục nhéo má tôi, chạm vào tóc tôi.

Tôi đã phải đánh vào tay anh ta không dưới hai mươi lần trên đường đi.

Cuối cùng sau khi kè anh ta và dùng dấu vân tay của anh ta để mở khóa cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy rằng phòng khách của anh ta không có ghế sofa và cũng không có giường.

Điều khủng khiếp nhất là hệ thống sưởi trong nhà anh ta vẫn chưa bật. Giữa mùa đông ở miền Bắc không có lò sưởi thì ngủ trên sàn nhà có thể khiến bạn lạnh cóng và biến thành que kem.

Tôi thở dài, nếu anh ta có chuyện gì thì chẳng phải tôi sẽ trở thành kẻ s.á.t n.h.â.n sao?

Bất lực, tôi đành đưa anh ta về nhà tôi và ném lên ghế sofa cùng một chiếc chăn bông.

Vào một ngày nhiệt độ âm hơn 20 vậy mà tôi đổ mồ hôi khắp người.

Tôi khóa cửa phòng ngủ, ngã lên chiếc giường lớn êm ái, nằm chưa được ba phút, tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa cho hai chú vịt ăn tối.

Tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của mình, lê bước đến phòng của hai con vịt.

Vừa bước vào, ba con vịt nhìn nhau rồi cùng nhìn tôi.

12.

Mười một giờ sáng hôm sau, tôi thức dậy với cơn đau đầu khủng khiếp.

Đêm qua, hình như tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, Sâu Sâu trở về, vào nhà thì phát hiện phòng vịt của mình đã bị những con vịt khác chiếm.

Nó đã đánh hai con vịt kia, còn tôi thì cố gắng ngăn nó lại, nhưng nó đã gây ra một mớ hỗn độn.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy Vu Sầu. Quần áo anh ta lộn xộn và tóc anh ta giống như chuồng gà.

Tôi không thể nhịn cười. Tôi quay lại thì thấy Sâu Sâu đã biến mất.

Tôi vội chạy ra ngoài tìm Sâu Sâu thì… tôi tỉnh dậy.

Giấc mơ này rất thật kỳ lạ.

Tôi nhặt bức ảnh đầu giường lên, đó là bức ảnh đầu tiên của tôi và Sâu Sâu.

Trong mơ, Sâu Sâu đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, lông đầy đặn, mềm mại, cổ thon như thiên nga. Nếu thật sự là nằm mơ thì sao Sâu Sâu lại có thể trông như thế được?

Vu Sầu không còn ở trong phòng khách nữa, chỉ có một tách trà, bên dưới có dòng chữ: "Cảm ơn cô đã đưa tôi về. Tôi đã pha trà giải rượu cho cô. Nhớ uống nhé ()"

Văn phòng.

Khi tôi đang xem qua kế hoạch xây dựng đội nhóm mà Tiểu Tư giao, tôi nhận được cuộc gọi từ công ty giới thiệu việc, nói rằng có người đã đăng ký tuyển dụng nhân viên dọn phòng mà tôi giao cho anh ta đăng tìm.

Tôi bấm vào văn bản do công ty giới thiệu việc làm gửi nhưng choáng váng khi nhìn thấy bức ảnh trên hồ sơ. Cái quái gì vậy? Vu Sầu? Anh ta xin làm người giúp việc cho tôi?