Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 9: Chọc Ta Cuồng, Thiên Cũng Chém




(Đây là Hệ Thống Cảnh Giới của Map đầu, về sau sẽ nói rõ về nguồn gốc của vùng đất này).

Vết nứt Kết Giới bắt đầu rõ ràng nứt vỡ vụn, đôi mắt Diệp Thiên lại càng băng lảnh hơn, giờ phút này hắn dường như một con thú đang ngủ say chờ thức tỉnh vậy, khi kết giới này phá hủy cũng là lúc máu chảy thành sông.

Trên trời đôi mắt ba tên Trúc Cơ Đại Thành bỗng dưng rung rẫy, nguy cơ sống chết từ trong lòng bọn họ phút chóc nổi lên, dường như phía sau bọn hắn có một cái cầm lấy lưỡi liềm hướng phía bọn hắn ngoắc.

Khi nhìn lại đâu có ai nhưng khi quay lại thì liền thấy một con Thanh Phượng một hơi đâm đến bọn hắn, ba tên một chớp mắt biến mất tại chổ né khỏi Thanh Phượng.

Diệp Thiên ánh mắt lạnh lùng rơi khỏi mắt bọn hắn mà lại nhìn lại kết giới.

Chỉ thấy lúc này bên ngoài vô số tu sĩ đánh đến kết giới không ngừng không nghĩ, đặc sắc nhất là năm tên hắc y che mặt tu vi Địa Mạch là nhảy nhót tưng bừng nhất, từng kiếm từng kiếm đánh tới kết giới lại từng vết nứt hiện ra trên kết giới.

Diệp Thiên cười lạnh chụp về hướng một vết nứt.

'Oành!'.

Chổ vết nứt trực tiếp vỡ nát chụp đến hướng tên Trúc Cơ Địa Mạch đang định đánh đến.

Tên kia dường như không biết đến kết cục của mình mà cười lạnh, chỉ thấy hắn trực tiếp một kiếm chém ra muốn chém bay cánh tay kia hướng đến mình.

'Ben!'.

Kết cục chắc ai cũng rõ, thanh kiếm vừa chém tới trực tiếp vỡ nát mà tên kia cổ đang bị Diệp Thiên chụp lấy, hắn chưa kịp rung sợ thoát ra lời tha thứ liền bị một cái động tay Diệp Thiên bẻ gãy hắn cổ, tất nhiên đối với tu sĩ Trúc Cơ bị gãy cổ vẫn không chết được nên Diệp Thiên liều hiểu ý, một bàn tay còn lại đập một phát đến kết giới đâm xuyên qua người tên kia, không có gì xấu hổ hắn trực tiếp lấy đồ của người ta không cho phép, còn lấy năng lượng Trúc Cơ cái chủng loại kia.

Diệp Thiên lấy cái kia năng lượng nuốt vào trong cơ thể mình khiến lực lượng của hắn càng thêm cường đại.

"Tuy Trúc Cơ khi rời khỏi cơ thể liền bị tán mất chín phần nhưng mà nơi này có nhiều người a".

Diệp Thiên trong mắt lộ ra sát quang tham lam khiến cho đám kia người sợ hãi lui lại.

"Còn bốn tên Trúc Cơ Địa Mạch có thể khiến lực lượng của ta tăng lên nửa phần cộng thêm bảy mươi chín tên Trúc Cơ Phàm Đạo, cái này là chuẩn bị cho ta Đột Phá a".

Kết Giới bốn cấp bùa phong đã bị phá hủy đến không chịu nổi, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể bị phá vỡ nhưng lúc này kia đám người kia không ai giám đụng đến, bước chân lại lùi về sau một chút.

Diệp Thiên đôi mắt chế nhạo lộ ra không hề che dấu, một cái đấm tới phía kết giới.

'Oành!'.

Lập tức kết giới vỡ nát thành từng mảnh vụn, lại trong giây lát từng miếng vỡ hóa thành sợi chỉ trực tiếp tụ lại một chổ, linh khí tụ lại một chổ bao quanh mảnh chỉ kia rồi từ từ biến hóa lại lá bùa.

Diệp Thiên hai ngón tay kẹp lấy lá bùa thu về túi trữ vật, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn hướng đám người kia, đặc biệt là bốn tên Địa Mạch còn lại nãy giờ là do bọn hắn la hét nhiều nhất.

"Một cái Trúc Cơ Địa Mạch cũng dám ra oai!".

Một tên trong đó hình như cưỡng ép nổi sợ lại mà lao đến, trước đó hắn còn thả ra một câu khiêu khích để động viên cho bản thân hắn lên.

Diệp Thiên nhìn cũng không nhìn một cái bạt tai vã vào khuôn mặt tên kia khiến hắn huyết tương bay ra hắn thật nằm.

Diệp Thiên chỉ một cái đâm phía đan điền người kia trực tiếp hút lấy Trúc Cơ lực.

Bảy mươi chín tên Trúc Cơ Phàm còn lại sợ hãi lui lại.

Diệp Thiên không để ý mà nhìn lại mấy đôi mắt đang nhìn hắn.

Ba tên Đại Thành Trúc Cơ nhìn hắn, trong mắt kiên kỵ vô cùng nhìn hắn.

"Hắn đã đột phá rồi sao?".

Một trong ba tên hỏi nhỏ, trong mắt không chỉ có chiến ý, mà còn có một nỗi sợ hãi trong lòng.

Hai người còn lại không nói gì, vừa tránh né Thanh Phượng vừa nhìn lấy Diệp Thiên.

Khác với ba người bọn họ, Diệp Thiên trong đôi mắt khi nhìn họ liền lộ ra sự thèm muốn, sự tham lam, hắn tham lam chiến lực, hắn biết khi nuốt Trúc Có của ba tên kia thì Trúc Cơ bên trong hắn sẽ hoàn toàn Viên Mãn, với tu vi cỡ đó thì một cái Trúc Cơ thường thường dường như cũng không phải đối thủ của Diệp Thiên.

Ba tên kia hình như cảm nhận được một cơn ớn lạnh từ trong lòng bọn hắn toát ra ngoài, nhưng lạnh lẽo trong đôi mắt hắn lại không ẩn dấu gì hướng đến Diệp Thiên.

Dù Diệp Thiên giờ này vô cùng đáng sợ nhưng mà dù hắn có đột phá Trúc Cơ Thiên Đạo Đại Thành cũng chỉ là bằng cấp bật với mấy người bọn họ thôi, mà bây giờ bọn hắn lại có tới ba người, ba người cùng cấp bật chơi một người mà còn không đánh lại thì mấy người bọn họ nghĩ mình nên chết được rồi, mà bọn họ đâu có nghĩ đến là bọn hắn thật sự chơi không lại, thật sự chơi chết bản thân mình.

Diệp Thiên lóe lên biến mất ở đó, theo hắn nghĩ giết ba tên kia thì tất nhiên dể hơn đám tu sĩ dưới kia dù sao số 82 vẫn lớn hơn số 3, số đếm thật tuyệt vời.

Diệp Thiên nhìn qua Thanh Phượng hình như thì thầm nói nhỏ với nó gì đến nó, khiến Thanh Phượng rít gào giữa hư không, từ từ thu nhỏ hóa thành một thanh kiếm xanh thẩm, nhìn có vẻ rất xinh đẹp nhưng mà lại có một loại lực lượng kỳ diệu từ trong kiếm phát ra.

(Huyền Linh Chi Lực, loại lực lượng cắn nuốt phàm lực tạo thành Huyền Linh Chi Khí rồi cái khí đó hóa thành lực lượng Huyền Linh có thể dùng để tạo ra thần tàng, chỉ có Huyền Linh Chi Thể mới làm được).

Thanh Kiếm một phát đâm đến hướng đến chỗ được bao phủ bởi Thần vũ kia, nó không có gì trắc trở mà lao vào trong, trong nháy mắt nó chui vào trong thì ngay lập tức đôi mắt Diệp Thiên co rút lại, hắn thấy thanh kiếm kia tự động hóa thành ba thanh hướng về ba hướng khác nhau bay đến, mà ba người kia kỳ lạ là đều giống nhau như đúc, đều có lực lượng Huyền Linh bao phủ, khí tức là giống nhau không sai biệt gì.

Mà trong giây lát thanh kiếm bay đến chổ ba người thù dường như có một trung niên trật vật chạy ra hướng lỗ hổng mà thanh kiếm vừa bay vào, Diệp Thiên sắc mặt lạnh lẽo không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng một quyền phích lịch đánh ra.

"Ngươi!".

Tên kia hoảng sợ không kịp chuẩn bị mà bị một quyền kia đấm bay lại vào trong, tuy không có gì thương tích nhưng mà bị đánh lui về phía sau coi như là kinh hãi đối với hắn rồi, trong Thần Vũ từng đợi lóc xoáy cuốn theo ngay lập tức một bóng hình xinh đẹp không có một chút khí tức gì lại quỷ dị tung ra một kiếm khiến cho Hạ Hầu phải tránh lui, lúc này lỗ hổng kia cũng khép kín lại.

Diệp Thiên mấy tháng này tuy có chút hiểu rõ chiến lực Linh Kiều Nhi nhưng mà lần này nàng phát ra thủ đoạn khiến hắn cũng phải kinh hãi, hắn thừa nhận bây giờ nếu giả sử là nàng đối đầu với hắn thì phần thắng với hắn chỉ có hai thành.

Ba tên Trúc Cơ Đại Thành kia khuôn mặt biến hóa, bọn hắn thấy rõ Hạ Hầu trật vật không chịu nổi, bọn hắn tất nhiên biết cách biệt giữa ba người với Hạ Hầu là to lớn nhiêu.

Diệp Thiên cười lạnh không nói gì, đôi mắt hắn phát sáng tu vi hoàn toàn bộc phát lên, một cây Chiến Thương từ trong mi tâm hắn bay ra, khi nằm vào tay hắn thì chiến lực Diệp Thiên trực tiếp kéo lên một bậc.

Ba tên Trúc Cơ bị khí thế Diệp Thiên làm lui về phía sau, khuôn mặt bóp méo sợ hãi.

"Ra tay!".

Một tên trong đó rung bàn tay lên như muốn kéo bầu trời xuống, bàn chân kia như núi đạp xuống đất còn bàn tay kia hóa to ra đập xuống chổ Diệp Thiên.

Hai tên Trúc Cơ kia cũng không lui về phía sau nữa, mà một người trong hai người đó lại rút ra một sợi áo gai, chiếc áo này lích nhích gai nhọn bao quanh nó, còn có vài vệt máu vẫn còn chưa khô dính trên chiếc gai nhọn kia vô cùng đáng sợ.

Diệp Thiên hướng ánh mắt lạnh lùng đến bàn tay đang đập xuống lại chỉ thương về phía cái áo giáp gai kia.

"Cút!".

Lôi Thần Nộ hòa vào thanh âm của hắn phát ra, một tiếng cút này như tiếng oanh lôi đánh thẳng vào linh hồn tên sắp đánh tới, lại một cái phích lịch quyền đánh băng bàn tay sắp đánh tới, Diệp Thiên huy động Chiến Thương khiến Linh Khí bao bọc lại chiến thương kia rồi đập ra.

'Đùng!'.

Chiến Thương chỉ một cái đập mạnh khiến cho áo gai phá nát.

Diệp Thiên trong mắt phát quang, một cái chụp tay tới hướng về phía Trúc Cơ tên bị Lôi Thần Nộ một chữ cút kia đánh bay ra mà định bắt tới.

"Ngươi đừng mơ tưởng!".

Tên kia cảm thấy được cái chết đang tới gần, khuôn mặt dữ tợn vô cùng, trong đôi mắt lại hóa ra một vệt điên cuồng.

'Ầm!'.

Một tiếng nổ tung giữa trời đất, Diệp Thiên bàn tay máu me lui về phía sau.

Tự bạo, khi cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần thì hắn chọn cách tự bạo chứ không để cho Diệp Thiên cướp đi đạo cơ của mình.

Diệp Thiên vẫn khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong sâu đôi mắt kia chỉ là sự lạnh lùng.

Đám người Trúc Cơ bên dưới sớm đã chạy tán loạn, thấy được Chiến Lực kinh khủng của Diệp Thiên cộng thêm nổi sợ với Linh Kiều Nhi khiến bọn hắn dù hợp lại có thể đánh cho Linh Kiều Nhi thương nặng nhưng vẫn chọn cách chạy trốn, đó là lý do vì sao Diệp Thiên khi mới bước ra Kết Giới liền đã lập uy chém giết hàng loạt, đồng thời tỏa ra một loại khí thế khiến người khác phải sợ hãi.

Hai tên Trúc Cơ Đại Thành sợ hãi liên tục lui về phía sau, người thiếu niên có từng sợi tóc bạc kia trong đôi mắt bọn hắn thì chỉ thấy như một con quỷ đói khát muốn gặm nhấm Trúc Cơ của bọn hắn vậy.

"Bọn ta là Linh Môn, ngươi sao có thể".

Dường như một tên trong đó sợ hãi mà thất thanh la lên.

Diệp Thiên không nói gì, khuôn mắt vẫn bình tĩnh như vậy đôi mắt vẫn lạnh lùng như thế không có chút gì xao động.

"Ngươi nên chết rồi!".

Diệp Thiên biến mất tại đó như một u linh di chuyển liên tục trên hư không.

Tên kia sợ hãi kết ấn, bàn tay tên đó phát sáng như hóa thành một vì sao trên trời lấp lóe giữa hư không đánh xuống.

Diệp Thiên hừ lạnh, cây chiến thương xoay động trên trời cao bá đạo một thương đâm nát cái kia bàn tay hóa thành vì sao.

Tên còn lại gào thét giữa hư không, một cái quào mạnh hướng đến Diệp Thiên trảo tới.

Diệp Thiên nhẹ nhàng đơn giản bóp tới liền nghe tiếng hét thảm của tên đó, cái trảo vừa tới liền bị bàn tay Diệp Thiên bóp nát.

Không chỉ như vậy Diệp Thiên còn nhân cơ hội tên kia đau đớn gào thét mà một cái chỉ hướng đến mi tâm tên kia khiến hắn động lại một chút, mà cái chớp mắt này Diệp Thiên không bỏ lỡ lại chụp thẳng cướp lấy đạo cơ của hắn, khiến tên kia bỏ mạng giữa không chung.

Diệp Thiên bắt nhẹ lấy túi trữ vật của tên đó, mấy tháng nay Diệp Thiên đều trong chém giết thu hoạch, hắn bây giờ cũng có thể gọi là giàu có.

Tên Trúc Cơ còn lại quá sợ hãi lui chạy về phía sau tốc độ cực nhanh, Diệp Thiên cười lạnh bước về phía trước.

"Ta là người của Linh Môn, thả ta đi đi!".

Hắn kinh hãi chạy trốn sợ hãi, cả người rung bần bật khiến cho thanh âm của hắn lại càng lập trập.

"Chọc ta cuồng, Thiên cũng chém!".

Một câu trả lời ngắn gọn nhưng tràn ngập bá đạo khiến tên kia rung rẫy.

Nhưng bọn hắn không biết câu nói này vừa ra thì không biết ở bao xa có một con mắt nhìn xuống nơi này, dường như thì thầm gì đó.

"Kẻ điên, Thiên cũng giám nói, không phải cái kia chí cao đang ngủ say thì một ánh mắt cũng khiến Chư Thiên gập họa rồi".

Tuy hắn nói cái gì đó đang ngủ say nhưng mà trong chóc lát từng đạo sấm chớp bảy màu ngưng tụ ở trên ba mươi ba tầng thiên muốn gián xuống diệt sát tên ngông cuồng vừa thốt ra câu nói kia.

Chư Thiên run lên, từng đạo bóng hình từ trong các Thánh Địa bay ra nhìn lên bầu trời.

"Nếu là không có nhân quả lớn với thế gian này thì chắc chắn không đụng đến Thiên được!".

Một Lão Giả sắc mặt bị sương mù bao phủ, giọng nói âm trầm nhìn lên trời, đôi mắt hắn từng vệt hào quang lưu động trong đó thôi diễn đạo tắc của hắn có chúng sinh giết chóc có mặt trời rơi rụng còn có hàng trăm mảnh đạo tắc trực tiếp bị xóa sổ.

Những người đang quan sát hiện tượng này cũng có trấn động trong lòng không thôi, vì bọn hắn tu vi đã tiếp cận chủ của Chư Thiên cho nên biết vài bí mật của nơi này.

Một ngày này các lão tổ của những Thánh Địa đều chuyền ra một sợi tơ nhỏ mang theo khí tức nhân quả mờ mịt dặn xuống tìm thấy người này, Đế Tộc cũng xao động chuyền đến pháp chỉ muốn bắt sống, Chư Thiên trấn Động, từng đại giáo từng ra Đế lại có cùng một pháp chỉ như thế khiến người khác không bận tâm không thể, sau khi hỏi dò thì người các đại Đế Thống đang tìm đều có một cái danh là Nghịch.