Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 10: Khổ Chiến




Giờ phút này Ba mươi ba tầng trời rung động, những con Thiên long đang gào thét trên bầu trời, Chu Tước rít gào trong đám lửa thiên, Bạch Hổ hướng lên trời gào rú, Kỳ Lân hóa hình đạp đất muốn nhảy lên ba ba tầng trời.

Dị tượng bao phủ Chư Thiên, cửu sắc lôi thiên tích tụ tỏa ra một loại uy áp khiếp người, Thiên uy bên trong không có chút gì che dấu.

'Ầm!'.

Trong một mảnh đạo tắc vô cùng khổng lồ của Chư Thiên, khí huyết dường như tích tụ lại một chỗ hóa ra một bóng hình to lớn.

Đây là nơi của một đạo thống của Đại Đế để lại chuyền thừa, Cơ Gia.

"Lão Tổ!".

"Lão Tổ!".

Đôi mắt của mọi người trong Cơ Gia đều nhìn lên trời, nhìn kỹ bóng hình cao ngất ngưởng, đứng thẳng tấp ở Chư Thiên kia hướng về phía Thiên Uy không lùi nhưng lại càng tiến đến, đôi mắt có hiển chiếu hư không vỡ vụng, Đế Kiếp dáng thế phá hủy Chư Thiên, còn có Chư Thiên tinh đấu đang quay quanh một cái hư không vòng xoáy, Đế uy người này mờ mịt nhưng không ẩn dấu gì mà toàn bộ chuyển khai.

"Lão già ta năm xưa độ Đế Kiếp thất bại, may mắn để lại một mạng bây giờ vì hắn mà chiến!".

Lại một nơi chấn động, Thời gian nơi này bay múa như muốn ngược về dòng quá khứ, Thời Gian nơi đây vô cùng vặn vẹo, đây là Khương Gia.

Lão Tổ Khương Gia uy thế không thua kém gì Cơ Gia, Đế Uy không bỏ sót gì mà lan tràn ra bên ngoài.

Các đạo thống khác lấy Cơ Gia mà động, Đế Uy lan tràn khắp Chư Thiên.

"Tuy Thánh Địa ta không có Ngụy Đế Lão Tổ, nhưng mà ta lấy sinh mệnh ta làm vật hiến, Đế Binh sống lại đi!".

Một thánh khiên từ sâu trong Thánh Địa dường như lấy được năng lượng thuần túy nhất, giờ phút này nó rung động vô cùng, Thọ nguyên Chuẩn Đế vô cùng dồi dào chuyển hóa thành từng đợt Đế Uy bao phủ lấy tấm khiên kia.

Mà ở giữa một nơi đây là Trung Tâm tu sĩ của Chư Thiên, tại một Thần triều có một loại chiến ý đâm thẳng lên bầu trời làm cho nó xé ra một lỗ hổng hư, một vệt ánh sáng từ trong Thần Triều bay đi vào trong lỗ hổng.

Một thanh niên đứng ở trong Thần Triều đôi mắt như điện nhìn về hướng kia, Đại Thánh Đại Viên Mãn khí tức bày ra đó không bỏ sót gì, thanh niên thì thầm trong miệng.

"Luân Hồi Thần Triều ta đã chờ đợi quá lâu, chờ đợi ngài trở về".

Hắn trong đôi mắt vô cùng sùng bái khi nghĩ đến người đó, người mà đã thay đổi một cái Thần Triều có thể đứng ngang với các Thánh Địa cùng Đại Đế Gia Tộc.

Luân Hồi Đại Đế năm xưa đang muốn tái hiện.

Lão Tổ Ngụy Đế mang theo Luân Hồi Đế Kiếm uy thế ngập trời, vậy mà lại có thể mạnh hơn cả nhân vật bên trong Cơ Gia cùng khương Gia, Đế Khí bay múa dường như chỉ cần một nhát kiếm cũng đủ chém bay thánh khiên của Thánh địa kia.

Lúc này Chư Thiên đều rung động, Tu sĩ phía trên Đại Thánh đều cảm nhận được trận chiến này sắp bùng phát, mà đám tu sĩ phía dưới không cảm nhận gì vì không có tư cách biết, mà Thiên Uy sát phạt hay Đế Uy bảo vệ đều hướng đến một nơi, một cái được gọi là Cấm Địa của Chư Thiên.

...****************...

Lúc này tại bên trong khu rừng, thiếu niên được chư thiên gọi là nghịch kia đang đứng đó nhìn về phía trước.

"Có lẽ đây là sai trái bởi các ngươi khi chọc tới ta".

Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng nhưng u lảnh, lại mang theo một loại sát khí nhàng nhạt.

Người trước mắt Diệp Thiên rung rẫy trong nổi sợ hãi, khuôn mặt trắng bệt, hắn đang chìm đắm trong sợ hãi, hắn đang tức giận vô cùng.

Hắn không hận Diệp Thiên, bọn hắn truy sát Diệp Thiên gần ba tháng này nếu Diệp Thiên có thể giết hắn thì hắn có thể hiểu, nhưng mà cái kia Hỏa Gia Cùng Lý Gia đáng hận a, giám cho bọn hắn lọt hố này thật đáng hận.

Trong nổi sợ hắn run lên giọng nói.

"Ta có thể cảm nhận được ngươi cũng như bọn ta, nhưng sao ngươi lại mạnh như vậy!".

Câu hỏi hắn có thể cũng là câu hỏi của cả ba người bọn hắn muốn hỏi, trước khi chết bọn hắn tất nhiên muốn biết tại sao cấp bật bằng nhau lại chiến lực khác biệt cách xa như vậy.

Diệp Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, cái này câu hỏi tất nhiên hắn không muốn trả lời.

"Con đường của ta, người xứng để biết sao".

Diệp Thiên lạnh lùng trả lời, ánh mắt sát khí không che dấu gì nhìn lấy tên kia.

Tên đó cười thảm, hắn tự hỏi lời nói của Diệp Thiên, hắn xứng sao.

Diệp Thiên không để ý đến hắn chỉ nhẹ nhàng cất tay lên xuyên thủng người tên còn lại rồi móc ra Trúc Cơ của hắn bỏ vào miệng mà nhai, miệng hắn máu tươi chảy ra nhưng Diệp Thiên không để tâm mà vẫn ở đó hấp thu năng lượng Trúc Cơ kia.

Tên kia thấy Diệp Thiên như vậy cũng cười khổ.

"Thôi vậy!".

Hắn rơi xuống hư không bỏ mạng tại đó.

Diệp Thiên nhìn lên đám Thần Vũ cách không xa kia, đó là chiến trường của Linh Kiều Nhi.

Chân Diệp Thiên lùi xuống lấy đà, chiến thương hắn chỉ về phía sau.

'Oành!'.

Diệp Thiên bay thẳng về phía trước, tốc độ cực nhanh hướng về phía thần vũ mà bay đi, trên tuyến đường hắn đi qua đều có từng đạo tàng ảnh phi tốc cùng hắn, chiến thương trên tay Diệp Thiên đâm đến hư không khiến nơi đó toát ra nhè nhẹ tia lửa.

"Cho ta vào!".

Dường như Linh Kiều Nhi nghe được tiếng nói của Diệp Thiên vậy, tại nơi Thần Vũ toát ra một cái lỗ cho Diệp Thiên chui vào đó.

Diệp Thiên khi chui vào lập tức thấy được Hạ Hầu, người kia khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ thẩm, thân người máu me khắp thân thể hắn.

Nhìn thấy Diệp Thiên thì Hạ Hầu đôi mắt dữ tợn của hắn chợt nhìn đến hắn.

"Vì ngươi, tất cả đều tại vì ngươi!".

Đôi mắt đỏ âu hắn gào thét như kẻ điên ở đó, cộng thêm khuôn mặt dữ tợn của hắn lại khiến Hạ Hầu lại thêm càng như ác ma hơn.

Linh Kiều Nhi dừng lại tại chổ Diệp Thiên, nàng khuôn mặt bình tỉnh như nước dường như không có thứ gì có thể làm cho mặt nước đó gợn sóng, nhưng chỉ khi nhìn thấy Diệp Thiên thì khuôn mặt của nàng mới toát ra một nụ cười ôn nhu, điều này khiến cho nàng càng xinh đẹp hơn, ôn nhu như một hiền thê đang nhìn lấy tướng công của mình vậy.

Diệp Thiên khuôn mặt băng lãnh khi nhìn thấy nàng cũng dịu lại mấy phần, nhưng sát khí trong người hắn vẫn còn nhìn lấy Hạ Hầu.

"Cũng đến lúc kết thúc!".

Diệp Thiên thì thào.

Hạ Hầu khuôn mặt dữ tợn nhìn lấy Diệp Thiên, đôi mắt hận thù không che dấu gì, tay cầm kiếm linh chỉ đến hướng Diệp Thiên.

"Ta đến!".

Diệp Thiên không sợ hãi mà lại tiến đến.

Phích lịch quyền tay trái triển khai đấm về phía trước, tay phải dơ lên chiến thương một cái quét ngang khiến cho một đợt sóng âm quét đến.

Hạ Hầu khuôn mặt lạnh lùng đánh tới, một cỗ điên cuồng từ trong đôi mắt hắn lộ ra, tay hắn linh kiếm chỉ lên trời khiến cho từng gợn gió xoay quanh thanh kiếm tạo ra một cái vòng xoáy cao tới trời.

"Chết cho ta!".

Một cái vòng xoáy đánh nát tất cả, dù là Hạ Hầu đang bị thương thật nặng nhưng dù sao hắn cũng là một tu sĩ Kết Đan.

Đôi mắt Diệp Thiên lắp lánh hào quang chế giễu, sát khí bắt đầu nổi lên trong đôi mắt hắn.

"Phá cho ta!".

Diệp Thiên hấp thu linh khí vào trong chiến thương khiến nó như một chiến mâu phóng ra khiến cho vòng xoáy kia tan vỡ.

Nhân lúc này Diệp Thiên tiến lên phía trước khiến hắn xuất hiện trước mắt Hạ Hầu, tay phải bóp chặt về phía trước muốn đâm thẳng vào người Hạ Hầu kia.

"Cút!".

Hạ Hầu phát giác ra, hắn không luống cuống mà dường như bình tỉnh lại, một bàn tay nắm lại chặt tay của Diệp Thiên, Hạ Hầu một cước đá ra hướng về phía hong Diệp Thiên hết lực đá tới.

Diệp Thiên hừ nhẹ một tiếng, lại dùng tay trái đỡ lấy hong mình, lại dùng lực bung ra cánh tay phải.

'Ầm'.

Lúc này Diệp Thiên bị một nắm đấm đánh thẳng vào ngực mình, xương ngực như bị đánh nát, hắn phun máu văng ra ngoài.

Hạ Hầu không chần chờ mà phóng thẳng đến Diệp Thiên, tốc độ cực nhanh.

Linh Kiều Nhi đôi mắt lắp lóe hàn quang, nhưng nàng vẫn cỗ không động, trận chiến này sẽ khiến Diệp Thiên lột xác.

Diệp Thiên ánh mắt như điện, lợi dụng lực đẩy của nắm đấm hồi nảy mà dùng lực lại càng lui xa khiến cho Hạ Hầu không bắt kịp thời có.

Diệp Thiên đạp xuống hư không khiến cho hư không rung đọng, một cái bát quái âm dương bắt đầu xoay chuyển, một âm một dương phía dưới chân Diệp Thiên liên tục cử động, mà Diệp Thiên lại đứng ở phần dương, còn tên Hạ Hầu thì đang đứng ở phần âm.

"Bát quái trận đồ, âm dương xoay chuyển!".

Theo một câu của Diệp Thiên hét ra khiến cho âm dương vận chuyển lại càng nhanh hơn, nhanh đến mức âm dương hai đạo như hóa ra từng vệt kiếm khí ma xác trên hư không toát ra tia lửa.

Từng vệt đạo văn phát ra trên Bát Quái khiến nó áp lực càng tăng nhanh hơn.

Hạ Hầu hừ lạnh, Linh Kiếm phát ra ánh sáng hàn quang, lại có từng vệt đạo văn trên thanh kiếm hắn bao phủ.

"Chém!".

Hạ Hầu chém về phía Âm lực khiến nó toát ra một lỗ hổng trực tiếp muốn trốn ra.

Nhưng mà Diệp Thiên đâu dể gì cho kết giới mình bị phá giải như vậy.

Diệp Thiên vệt một đạo máu tươi trên khóe miệng rồi dần dần bôi lên chổ dương lực mình đang đứng.

Bổng dưng một cái vô hình kiếm lại mang dương lực vô cùng mạnh hóa ra từ dưới chân Diệp Thiên bắt đầu nồi lên.

"Bát Quái, chuyển cho ta!".

Bắt đầu bát quái lại xoay chuyển nhưng không phải chỉ là bên ngoài, bên trong âm dương bát quái cũng luân chuyển theo, mà đạo văn trong Dương hóa thành vô số đạo kiếm khí đâm hướng Hạ Hầu, mà thanh kiếm có Dương chi lực kia cũng đâm hướng yết hầu tên kia.

Hạ Hầu thấy vết nứt mình vừa đâm ở hướng Âm kia xoay chuyển qua Diệp Thiên, còn từng đạo kiếm khí từ hướng Dương đang đâm hướng bên mình, Hạ Hầu cảm giác mát lạnh trong người, linh kiếm hắn cầm lấy chuyển động chém ra đánh tan đi đạo văn hóa kiếm kia, còn thanh Dương kiếm kia thì Hạ Hầu chụp tới dùng phàm lực trong người cường hóa cho cánh tay phải hắn chụp nát thanh Dương Kiếm kia.

Diệp Thiên khóe miệng tràn ra bọt huyết, liên tục giao chiến khiến hắn Phàm khí gần như cạn kiệt.

"Âm Dương song kiếm, chém!".

Theo lời nói Diệp Thiên phát ra, Âm Kiếm chi lực cũng dần hóa hình ra, Dương kiếm cũng tái hiện, đạo văn Âm Dương cũng hoàn toàn hóa thành kiếm khí xoay chuyển xung quanh bát quái, khiến cho Bát Quái Trận Đồ dường như hoàn toàn như một tòa sát trận mà vòng kiếm xoáy khiến cho sát khí trỗi dậy lại càng hung tợn hơn.

"Một là giao Kim Đan ra hóa thành Phàm, hai là hôm nay ngươi phải chết nơi đây!".

Diệp Thiên đứng giữa Bát Quái, kiếm khí Âm Dương xoay quanh hắn còn các đạo văn kiếm khí xoay quanh Bát Quái khiến hắn như một chiến tiên.

Còn Hạ Hầu đứng trong Bát Quái bị từng đạo kiếm khí chém sượt qua người, song đạo kiếm khí bao quanh Diệp Thiên ép hắn xuống không ngẩn đầu lên nổi, bàn tay dù máu chảy ra cũng cằm chặt Linh Kiếm chỉ về hướng giữa bóng hình kia.

"Câu trả lời của ngươi, ta đã rõ!".

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, sắt bén nhìn Hạ Hầu phía kia, khi hắn dơ tay lên thì khiến cho song kiếm âm dương quay quanh hắn bắt đầu thay đổi hướng bay nhắm thẳng phía Hạ Hầu, sát ý bên trong vô cùng sâu đậm như muốn chém chết hết thảy sinh linh trước mắt nó.

"Chém!".

Một từ chém từ trong miệng Diệp Thiên phát ra khiến xung quanh bị sát ý từ thanh kiếm đóng băng lại, Kiếm Khí đạo văn xung quanh dường như phát hiện ra sát khí đó mà xoay chuyển cùng song kiếm.

Song Kiếm Âm Dương phong mang sắt bén toát ra, từng kiếm khí đạo văn dường như cam tâm tình nguyện mà bị song kiếm nuốt chửng khiến cho song kiếm kia uy áp lại mạnh lên dường như là có thể trực tiếp giết Kết Đan sơ kỳ trong tình huống đỉnh phong vậy.

Phàm Lực còn lại trong người Diệp Thiên cũng hoàn toàn bị nuốt chửng khiến khuôn mặt hắn càng thêm trắng bệt.

Mà song kiếm như hóa thành một đôi song long Âm Dương hướng thẳng phía Hạ Hầu mà cắn nuốt.

Hạ Hầu vẫn đứng đó, tay hắn cầm linh kiếm, trong đôi mắt toát ra một loại chiến ý không nói ra lời, Hạ Hầu trực tiếp tấn công phía trước như không biết mình sẽ chết vậy.

Trong nháy mắt Hạ Hầu không rên lên một tiếng mà trực tiếp bị song long Âm Dương nuốt chửng.

Linh Môn Hạ Hầu, chết.