Vẫn trong khu rừng đó, nhiều đợt người trong khu rừng chia ra thành từng nhóm hướng nhiều chổ mà đi.
Hai tháng này dù bọn họ có bây vây cố gắng chém giết bao nhiêu lần nhưng đều không giết được người kia - Phiền muộn, hết sức phiền muộn, dù là tên Kết Đan sơ kỳ kia cũng vô cùng xấu hổ.
...----------------...
Thời gian giữa trưa trong sâu khu rừng.
"Đã hai tháng qua dù chúng ta có đi đến hướng nào cũng không thể nào ra khỏi khu rừng này được".
Một thiếu niên đang nằm cạnh góc cây, cánh tay đang giữ một cây cần câu cá làm bằng chất liệu gỗ thường cộng thêm một sợi tơ nhỏ được treo trên đỉnh của cây gổ đó để làm dây câu.
Thiếu niên nhàn rỗi nghiêng mình dựa vào gốc cây, bên cạnh chứa một cái sọt đầy cá, bàn tay lại bứt ra một con cá từ mũi câu đặt vào cái sọt.
Bên cạnh còn có một thiếu nữ đốt lên một đốm lửa trên đó còn vài con cá đang được nướng lên, mùi hương bay ra xung quanh, cơn gió giữa trưa cuống theo mùi hương bay đến thiếu niên đang nhàn hạ câu cá kia.
Linh Kiều Nhi mỉm cười nhìn người thiếu niên đó, đôi mắt mang theo nhu tình, cộng thêm khuôn mặt không bị chiếc mặt nạ ẩn đi khiến cho vẻ đẹp nàng hoàn toàn chuyển lộ ra ngoài.
Diệp Thiên cũng đôi lúc liếc qua người con gái xinh đẹp kia, đôi mắt ôn nhu như đang nhìn thuê tử mình lại khiến cho Thiếu Nữ kia càng thêm thẹn thùng.
Hai người chạy trốn cũng đã hơn Hai tháng, nhiều lúc muốn thoát khỏi khu rừng nhưng lại không tìm được lối thoát, dường như xung quanh khu rừng lại bị một cái lưới lớn bao lại vậy, không có lối thoát.
Tuy mấy ngày đầu bị truy sát vô cùng nguy hiểm do hai người đều bị thương gặp những tu sĩ khác đều phải bỏ chạy, nhưng càng về sau khi vết thương hai người đều gần như được hồi phục cộng thêm đã hiểu rất rõ môi trường xung quanh cho nên không còn khó khăn như trước, có đôi lúc hai người còn trực tiếp phục kích được những tên truy sát mình, nhiều lúc gặp tên tu sĩ Kết Đan kia cũng có thể chiến một trận.
Qua một trận chiến với tu sĩ Kết Đan kia hai người mới biết rõ tên kia vô cùng cường đại, đây là thật sự Kết Đan chứ không phải ngụy đan, người này còn rất trẻ chứ không giống mấy lão già Kết Đan của của Hỏa Gia cùng Lý Gia, khi Linh Kiều Nhi vừa thấy khuôn mặt người này thì nàng nhận ra ngay, hắn chính là Hạ Hầu, một tên bước vào Kết Đan đã mấy năm nay của Linh Môn, nên tu vi hắn vô cùng củng cố cộng thêm cũng là đệ tử của một đại tông môn dẫn đến chiến lực Hạ Hầu xứng đáng là Kết Đan Sơ Kỳ đứng top.
Thân thể Diệp Thiên run lên, đôi mắt hắn lóe lên bên trong một tia ánh sáng kỳ dị, trên khuôn mặt hắn lại toát ra một nụ cười kỳ dị.
Linh Kiều Nhi đang nướng cá đôi mắt xoay lại nhìn hắn, ánh sáng xanh trong mắt nàng lóe lên.
"Xem ra Thiên Đạo Trúc Cơ huynh sắp được đại thành rồi".
Nàng dịu dàng nhìn hắn có chút chờ mông.
Diệp Thiên đứng dậy, xương khớp trong người hắn theo hắn động mà kêu vang lên, Trúc Cơ trong người hắn đang phát sáng tỏa ra một lực lượng lớn mạnh.
"Hai tháng qua ta cố gắng cưỡng ép tu vi không cho đột phá, giờ khắc này vết thương đã chữa trị xong, hồn lực cùng phàm lực ta đang là lúc đỉnh phong, nếu bây giờ đột phá thành công chiến lực của ta sẽ trực tiếp tăng vọt".
Diệp Thiên đôi mắt bình tỉnh hướng về phía trước, lúc này hắn không cưỡng ép tu vi nửa mà để tu vi ầm ầm bộc phát, Trúc Cơ Thiên Đạo Tiểu Thành bộc phát ra cuồng bạo vô cùng khiến cho không khí nơi này phải kiềm nén lại.
Linh Kiều Nhi đứng đó tuy không nói gì nhưng giờ phút này trong mắt sắt bén vô cùng, nàng biết bây giờ là lúc quan trọng của Diệp Thiên mà cũng là lúc đám kia chắc chắn tìm được hai người.
Nàng biết lúc này linh khí cuồng bạo xung quanh sẽ khiến cho tên tu sĩ Hạ Hầu kia phát giác ra, Diệp Thiên đáng lý đã đột phá vào mấy ngày trước nhưng do cảm thấy nàng Phàm Khí trong cơ thể vẫn chưa hồi phục xong nên hắn mới cưỡng ép tu vi mình xuống.
Trong đôi mắt Linh Kiều Nhi lóe lên, trong túi trữ vật lấy ra một tấm bùa trú.
"Phong phù trú cấp bốn, có thể phong cấm không gian xung quanh một canh giờ".
Linh Kiều Nhi đôi mắt lắp lánh, để cho lá bùa trú từ từ bay lên không chung, nàng lại một bàn tay chuyền vào bên trong linh khí.
"Khai!".
Nàng hô ra một câu, bùa trú được Linh Kiều Nhi truyền vào linh khí khiến nó run run hoạt động lên, từng nét vẽ bên trong lấp lánh khiến cho từng nét vẽ bên trong bay ra ngoài tạo ra một vòng kết giới bao bọc lại chổ không gian đó.
"Huynh đi vào này đột phá đi, tuy bên trong xao động linh khí không được che dấu nhưng nó có thể giúp huynh đỡ được mấy kích của Kết Đan Sơ Kỳ, còn dưới Kết Đan thì khó mà chạm vào".
Diệp Thiên đôi mắt lấp lóe, một bước vào Kết Giới rồi nhìn về hướng ngoài, đôi mắt trong sâu bên trong có vẻ lo lắng.
"Muội mau vào đây đi!".
Diệp Thiên không hiểu lo lắng trong lòng hướng phía bên ngoài nói lên.
Linh Kiều Nhi ánh mắt nhu tình nhìn về phía Diệp Thiên nhưng vẫn đứng đó không bước vào khiến cho Diệp Thiên càng thêm lo lắng hơn.
Diệp Thiên vội vào muốn bước ra nhưng mà khi hắn bước ra vài bước nhưng lại bị cản lui trờ về sau.
"tới đây, tới!".
Diệp Thiên quát lớn, hắn cảm thấy Linh Khí trong người hắn xao động vô cùng, nơi đây linh khí cũng đã điên cuồng tự động truyền vào cơ thể hắn.
Linh Kiều Nhi nhìn hắn không chút nào che dấu ánh mắt say mê đối với người thanh niên bên trong, chỉ nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Yên tâm đột phá".
Xong câu này nàng quay về phía sau, ánh mắt lóe lên sát khí hướng về phía trước, bàn tay nàng bóp về hướng hư không nhưng tụ ra Huyền Linh Chi Kiếm, khí tức sát phạt từ bên trong thanh kiếm lộ ra không che dấu rồi chỉ về phía trước, chuẩn bị chiến đấu.
...----------------...
Vài phút trước.
Vài nhóm người trong khu rừng đều hướng về phía trước nhìn lại.
Bốn nhóm người này gồm có tên tu sĩ Trúc Cơ Thiên Đạo Đại Thành hai tháng trước hai người họ từng va chạm qua, phía sau người này còn có vài tên Trúc Cơ Địa Mạch cùng hướng về phía một hướng nhìn đến.
Còn có hai nhóm người đều là cảnh giới chiến lực bằng với tên đó, cũng có Trúc Cơ thuộc hạ phía sau người hắn.
Đặc biệt còn có một nhóm người, tên dẫn đầu là một tên mang theo áo choàng đen, đôi mắt bên trong lóe lên sát khí, người này tên là Hạ Hầu.
Giờ phút này bốn nhóm người này đều hướng về một nơi, sát khí ngút tận trời xanh.
"Thời gian ba tháng sắp kết thúc, hôm nay ngươi nhất định phải chết".
Hàn mang trong đôi mắt áo đen phát ra sát khí.
......................
Trước mất Linh Kiều Nhi, bốn nhóm người đứng trước mắt nàng, nhưng mà Linh Kiều Nhi không sợ hãi cũng không lùi về phía sau mà nhìn về hướng trước mắt.
"Linh Kiều Nhi ngươi đây là hà cớ gì".
Hạ Hầu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt chứa một sự thèm muốn.
Linh Kiều Nhi càng thêm chán ghét người kia, nàng cưỡng ép đè xuống sự tức giận của mình mà đứng trước kết giới, vẻ mặt lạnh như băng nhìn xuống đám người kia.
"Hạt giống thiên tài như nàng mà Vân Môn có thể dể dàng để ra này cho tên phế vật kia, đáng tiếc a".
Đôi mắt Linh Kiều Nhi càng thêm băng lạnh, nàng không che gì sự chán ghét đối với Hạ Hầu.
Diệp Thiên trong kết giới với đôi mắt lạnh lùng nhìn người kia, Linh Môn tính là thứ gì.
Thiên Đạo trong Trúc Cơ của Diệp Thiên chuyển động vô cùng mạnh mẽ, gần như Phàm Khí muốn lắp đầy Trúc Cơ vậy, giờ này là lúc quan trọng nhất đối với hắn, không thể nào tưởng tượng được khi hắn nhìn thấy đạo lữ tương lai của mình bị uy hiếp vậy mà hắn lại ở trong này.
Đôi mắt Diệp Thiên từng tơ máu lộ ra, sát khí bức người tràn ra cả kết giới khiến trong đó mây mù tràn ngập không gian kết giới.
Linh Kiều Nhi trầm mặt nàng bước về phía trước, Huyền Linh Chi Kiếm tay phải của nàng oanh động, từng đạo ấn ký từ tay phải nàng truyền vào thanh kiếm, Huyền Linh Chi Kiếm phát sáng, sắt bén như đôi mắt một loại thanh phượng cao quý trực tiếp bay lên trời, khí tức cao quý tràn ngập ra khiến mọi người xung quanh muốn cúng bái nó.
Huyền Linh Chi Kiếm hóa thành Thanh Phượng cao quý rít gào giữa hư không hướng về phía Kết Giới bay quanh.
"Giết!"
Tên Kết Đan kia hét lớn tấn công về phía trước, bàn tay hắn hóa thành trảo thủ trực tiếp bóp đến Kết Giới của Diệp Thiên.
Hai tên Trúc Cơ Đại Thành cũng vội vã đánh tới Kết Giới kia vô cùng nhanh chóng, đòng lọt nhiều tóp người theo ba tên Trúc Cơ cũng đánh về Kết Giới.
Linh Kiều Nhi đôi mắt xanh lam lạnh lùng, nhưng nàng cũng không để ý đến đám người Trúc Cơ, thứ nàng nhắm đến là tên Kết Đan Hạ Hầu.
"Huyền Linh Chi Âm!".
Linh Kiều Nhi từ trong túi trữ vật lấy ra một cây huyền cầm, từng ngón tay nhỏ bé đánh lên dây đàn, lực lượng huyền linh trong cơ thể nàng trực tiếp chuyền vào âm thanh cây đàn truyền ra.
'Ầm!'.
Bàn tay trảo đến Kết Giới của tên Hạ Hầu cũng rơi xuống ánh mắt sắt lạnh nhìn lấy nàng, Linh Kiều Nhi cũng không để ý đến ánh mắt Hạ Hầu.
"Cửu Thiên Huyền Linh, Chỉ!".
Linh Kiều Nhi ngón tay phát sáng, Phàm Khí trong cơ thể bị Huyền Linh Lực Lượng ăn mòn rồi truyền vào ngón tay nàng.
Hạ Hầu đột nhiên thấy mát lạnh, bổng nhiên phát giác ra một tia nguy cơ, hắn không suy nghĩ nhiều mà lui về phía sau.
Linh Kiều Nhi con mắt phát sáng, đột nhiên chỉ pháp hướng thẳng về mi tâm Hạ Hầu mà bắn ra.
(Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ, trực tiếp đánh vào linh hồn).
Hạ Hầu đôi mắt lóe lên sợ hãi, bàn tay hắn đột nhiên bàn tay hắc đen bao phủ bóp đến lực lượng chỉ lực kia.
'Ben!'.
Lực lượng Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ va chạm vào cánh tay u man của Hạ Hầu liền bị nó bóp nát.
"Cút!".
Linh Kiều Nhi quát lên giận dữ, lực lượng bàn tay đánh đến.
Hạ Hầu hừ lạnh, Linh Khí xung quanh hắn tự động hóa thành một con hỏa xà khổng lồ che trở hắn một lực lượng bàn tay kia.
Linh Kiều Nhi lui về phía sau đôi mắt lưu chuyển.
"Ngươi biết ta và ngươi khác biệt gì không?".
Nàng cười âm trầm hỏi Hạ Hầu, nụ cười đó rất đẹp nhưng mà khi Hạ Hầu nhìn vào thì có cảm giác ớn lạnh từ cả trong lòng.
"Bởi vì tuy ngươi đã Kết Đan, Phàm Khí tuy nhiều hóa ra chiến lực ngươi vô cùng mạnh, nhưng mà phàm khí của ngươi không có chổ dùng, nhưng ta thì khác, ta là Huyền Linh Chi Thể".
Linh Kiều Nhi đôi mắt xanh càng chóp động.
"Nhất Khí Hóa Tam Thanh".
Lập tức thân ảnh nàng đột nhiên hóa thành ba người, ba người này nếu nhìn rõ thì phàm khí giống nhau, Linh Khí xung quanh vận chuyển cũng giống nhau, gương mặt ba người giống nhau như đút không thể phân biệt.
Hạ Hầu đôi mắt nheo lại.
"Không phải phân thân".
Hắn thì thầm, đôi mắt vô cùng kiên kỵ nhìn phía ba nữ tử trước mặt.
"Đây là cách biệt giữa có Phàm Khí mà không có chổ dùng, mà ta thì lại có chổ dùng đến".
Nói rồi bàn tay ba Linh Kiều Nhi đứng trên hư không Kết Ấn.
"Tam Thiên Hoa Giới!".
Lập tức, trên trời rơi xuống Thần Vũ, bao phủ chiến trường, vô hình cánh hoa quỷ dị hiển hiện, hoặc từ không trung bay xuống, hoặc tại chiến trường tung bay, thật sự như một cái Vạn Hoa thế giới, lộng lẫy rực rỡ, cuối cùng chính là vô hình gió, tạo thành hữu hình vòng xoáy, trong đó lại còn quỷ dị phù văn hiển hiện.
Trong Thần Vũ Ba Linh Kiều Nhi lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn về hướng Hạ Hầu, giờ phút này Hạ Hầu tên kia thật có chút sợ.
Dưới kia vô số đại quân đang tiến đánh kết giới do cấp 4 phong phù tạo ra, tuy chỉ là Sơ Cấp phù cấp 4 một cái nhưng đối với đám tu sĩ Trúc Cơ mà chiến lực không đủ cũng khó mà phá nát, nhưng mà nhiều người thì tất nhiên là có tác dụng rồi nhưng mà có chút mất thời gian thôi.
Thanh Phượng bay rít gào khắp trời, trước mắt lại có ba tên tu sĩ Trúc Cơ Thiên Đạo Đại Thành, hai bên đang dần co.
Diệp Thiên trong kết giới đôi mắt run lên, cả người hắn phát sáng, khí tức Đại Thành bắt đầu lan tràn ra, chiến lực của hắn bây giờ không nói trực tiếp giết chết một tên Trúc Cơ Đại Thành nhưng cũng không thua kém gì, còn Kết Đan hắn tự tin có thể chóng trả được.
Đôi mắt Diệp Thiên phát sáng, lúc trước hắn ở Diệp Gia là một mình liều mạng giết đi 4 tên Ngụy Đan, nhưng mà Ngụy Đan chiến lực cũng chỉ tính là Trúc Cơ Đại Thành Thiên Đạo Thôi, cộng thêm huyết khí khô cạn hắn mới dể dành giết chết.
Bây giờ hắn tu vi chỉ cần hắn muốn thì ngay lập tức bước vào Thiên Đạo Đại Thành nhưng mà đây vẫn là chưa thỏa mãn đối với hắn, Diệp Thiên là một cái Phàm Thể vì vậy Phàm Lực của hắn chì có thể dùng cho cường hóa chiêu thức chứ không phải dùng nó trực tiếp tạo ra chiêu thức, cộng thêm lực lượng nhục thân hắn không bằng mấy cái thể chất đặc biệt kia nó ảnh hưởng đến Chiến Lực của hắn, cho nên điều Diệp Thiên muốn là cưỡng ép tu vi xuống thấp nhất rồi cho nó bùng nổ chiến lực khi đột phá vì vậy hắn không lựa chọn bước ra.
Diệp Thiên đôi mắt lóe lên, hắn dùng lực lượng Phàm Khí đè ép Trúc Cơ mình lại khiến nó tiếp suất lại thành Tiểu Thành, điều này khiến cho cơ thể hắn dường như bị ép đến một mức nào đó, như muốn nổ tung nhưng lại khi sắp nổ tung Diệp Thiên lại mở ra cưỡng ép, điều này tuy khiến hắn vô cùng khó chịu nhưng có thể khiến Diệp Thiên có Chiến Lực Đại Thành Thiên Đạo nhưng không phải là bước ra bước kia, nhưng khi về sau hắn bước ra thì không chỉ là Đại Thành Thiên Đạo nửa, mà là Trúc Cơ Đại Viên Mãn hết ba tiểu cảnh giới, Phàm Đạo, Địa Mạch, Thiên Đạo, bình thường chỉ cần Đại Thành hết ba tiểu cảnh giới của Trúc Cơ thì có thể Kết Đan rồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên còn muốn trên cả Đại Thành, đến lúc đó chiến lực hắn có thể viễn siêu bình thường, Kết Đan tu sĩ bình thường đối với hắn cũng có thể vượt cấp chiến một trận.
Diệp Thiên mỉm cười nhìn về hướng đám người ngoài Kết Giới, đôi mắt băng lảnh không che dấu gì, cộng thêm khí thế sát phạt trên người hắn nữa khiến người nào cảm nhận được cũng phải rùng mình sợ hãi.
"Ta không có sở thích ngồi đó đợi người ta đến chém giết mình, hơn hai tháng qua ta đều cố nhẫn nhịn mình nhưng bây giờ thì...!".
Hắn nở một nụ cười âm u nhìn thẳng về phía ba tên Trúc Cơ Đại Thành khi đang đối đầu với Thang Phượng.
Bắt đầu khoảng khắc này, giết chóc mới bắt đầu.