'Phốc'.
Trong cánh rừng tối, cạnh một cái hố rất to, từng con cá quẩy đuôi trong dòng sông lớn, còn có một đôi nam nữ đang ở đó.
'Hự hự'.
Người nam nhân kia ho khan sặc sụa, đôi lúc còn hoa ra từng ngụm huyết, vô cùng suy yếu.
Người Nữ kia thì vẻ mặt vô cùng suy yếu, trong đôi mắt vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt.
Trong thời gian qua nàng không biết đã chạy trốn bao nhiêu lần, thoát ra khỏi nguy hiểm nhiều đến nổi nàng không nhớ nổi.
Với thân phận của nàng tất nhiên nếu bị bắt thì không ai giám làm gì nàng nhưng mà thanh niên thì chắc chắn khó tránh khỏi thân tử đạo tiêu.
"Thiên Hành huynh đã đảm bảo Thiên Tôn không ra tay nhưng mà nếu chiến đấu trong thời gian dài như thế này ta sợ cũng không chịu nổi".
Nàng hướng về phía người thanh niên kia, đôi mắt bên trong có chút ôn nhu.
Đôi nam nữ này tất nhiên là Linh Kiều Nhi cùng Diệp Thiên, hai người chạy trốn khỏi trận chiến đả qua mười ngày rồi.
Mấy ngày trước Vân Môn đã chủ động xuất động đưa Thanh Vân đi, nhưng mà Linh Kiều Nhi không biết thuyết phục bằng cách nào mà có thể bên cạnh Diệp Thiên, đưa hắn trốn thoát.
"Tu sĩ Nguyên Anh của Linh Môn có lẽ sẽ không giám xuất động nhưng Trúc Cơ và Kết Đan sơ kỳ thì?".
Linh Kiều Nhi suy tư, mấy ngày nay nàng trãi qua không biết bao nhiêu trận chiến tu sĩ, Trúc Cơ nàng giết nhiều lắm, Kết Đan nàng cũng đã từng thấy nhưng khi thấy thì điều nàng làm đầu tiên là tìm đường chạy trốn.
Người nam nhân kia đôi mắt run lên như muốn thức tỉnh, mấy ngày nay hắn bị Linh Kiều Nhi dùng một bí pháp đặc biệt mà cho ngủ say đi, bí pháp này khiến cho hắn khi ngủ say có thể hồi phục gấp đôi bình thường.
Bí pháp này tuy tốn hại rất nhiều Phàm Khí trong cơ thể nàng nên nàng không thể chóng đối với tu sĩ Kết Đan được.
Diệp Thiên dần dần đôi mắt mở ra, đôi môi khô nẻ, giọng nói khàn khàn lại càng thêm bi thương phát ra từ miệng hắn.
"Ta đang ở đâu".
Cơ thể hắn tuy đã hồi phục không ít Phàm Khí nhưng bây giờ còn quá suy yếu, Diệp Thiên nửa tỉnh nửa mơ tỉnh lại.
"Lại muốn tỉnh?".
Linh Kiều Nhi khi nghe thấy lời nói này thì vội đi đến chổ hắn, ngón tay nàng phát sáng chỉ vào mi tâm hắn cho Diệp Thiên tịnh tâm lại, muốn cho hắn lại rơi vào cơn hôn mê thêm một lần nửa.
Chỉ thấy linh khí bắt đầu dồn vào ngón tay nàng, Phàm khí trong cơ thể điên cuồng chuyển động, một phần hai phần rồi ba phần đều dồn vào ngón tay nàng rồi hóa thành một tia ánh sáng ấm áp đi vào mi tâm hắn.
Huyền Linh Hồn Trị là bí pháp của Huyền Linh Chi Thể, nó cần dùng ba phần Phàm Khí trong cơ thể rồi hóa chúng thành một loại Huyền Linh Chi Lực chuyền vào cơ thể Diệp Thiên khiến trong lúc hôn mê hồn của hắn được cách ly bên trong không bị ảnh hưởng bởi ngoại lực, hắn có thể được Huyền Linh Chi Lực chữa lành cơ thể lẫn linh hồn từ bên trong lẫn bên ngoài.
Linh Kiều Nhi khuôn mặt càng trắng bệt, phàm khí trong cơ thể nàng tiêu hao quá nhiều, mấy ngày này nàng đều dùng phương pháp này khiến cho mỗi lần Diệp Thiên tỉnh lại đều hôn mê tiếp, khiến cho cơ thể hắn có thể hồi phục nguyên vẹn mà không bị ma chướng quấy nhiễu.
Cơ thể Linh Kiều Nhi lại càng suy yếu hơn, Phàm Lực trong cơ thể nàng bây giờ chỉ còn lại 5 Phần cơ thể nàng không đủ hồi phục Phàm khí, đó là lý do khi nàng nhìn thấy Kết Đan sơ kỳ thì chỉ có thể rút lui chứ không phải trực tiếp va chạm
..........
Đêm đã đến, có một nữ tử đứng dưới trăng khuôn mặt tuy trắng bệt như không có chút máu nhưng khi nhìn qua thiếu niên đang nằm kia thì trong mắt không thể che dấu sự ái mộ, vẻ bề ngoài trước kia của nàng cũng không hề lộ ra khi nhìn thấy hắn mà chỉ để lại trên khuôn mặt nàng một nụ cười ôn nhu.
"Ta không biết vì sao khi tông môn tới đón ta thì ta lại không chịu đi theo họ, ta cũng không biết tại sao trong lòng ta lại muốn bảo vệ ngươi mấy ngày nay, có lẽ khi trước được ngươi cứu thì tấm lưng ngươi đã khắc sau vào trí nhớ ta rồi".
Ánh trăng sáng rọi ngang qua khuôn mặt thanh niên kia thấy rõ góc cạnh trên khuôn mặt hắn, Diệp Thiên như ngủ trong yên bình, không có ác mộng, không có vết thương đau đớn vấy nhiễu.
Nàng đưa tay ôn nhu vuốt ve mái tóc của hắn.
"Chưa già mà đã có tóc bạc rồi!".
Linh Kiều Nhi cười có chút đau lòng vuốt ve từng sợi tóc bạc đó, khuôn mặt nàng cúi xuống hôn nhẹ vào trán hắn, có lẽ sợi dây rối bời trong con tim nàng đã được cắt đứt bởi nụ hôn nàng đối với hắn.
"Ta sẽ múa cho ngươi xem, mỗi ngươi thôi đấy!".
Linh Kiều Nhi từ từ đứng lên, sắp xếp lại mái tóc vài ngày nay chạy trốn liên tục nên hơi rối, rồi nàng tiếp tục lấy ra những lọ thuốc nhỏ có lớn có từ từ mở nắp ra xoa vào khuôn mặt mình.
"Ta muốn đẹp nhất khi trong mắt ngươi!".
Nàng thì thầm, sau khi xoa xong thì khuôn mặt nàng không còn tái nhợt nữa mà chỉ còn lại một nét đẹp hồng mịn trên khuôn mặt, Linh Kiều Nhi từ từ tháo cái mặt nạ trên khuôn mặt ra, lộ ra một nét đẹp không thể nói thành lời, cộng thêm trên mặt nàng có chút phấn hồng trên mặt lại càng lộ ra nét xinh đẹp lọng lẫy hơn khiến hoa cũng không giám ngẩng đầu đua sắc, làn da trắng mịn màng của Linh Kiều Nhi cũng được lộ ra, thân thể mềm mại như không có xương bay múa giữa ánh trăng, bàn tay nhấc lên như muốn hướng đến mặt trăng mà hứng lấy nó, đôi chân nhẹ nhàng vung vẫy dưới mặt đất.
Nhìn dưới chiếc hồ, Linh Kiều Nhi đứng trước ánh trăng bay múa như bích ba tiên tử, đôi mắt dường như có như không liếc mắt nhìn Diệp Thiên, khuôn mặt này chỉ để cho Diệp Thiên xem, mà nàng múa cũng chỉ cho một người xem, một người tên là Diệp Thiên chàng thiếu niên đã khắc sau vào trong sâu tim nàng.
Cái mặt nạ kia cũng sẽ không đeo lên lần nào nữa, nó được mở ra cho hắn xem, cho hắn ngấm khuôn mặt của nàng, một người chỉ vì hắn mà mà cười, vì hắn mà múa.
Diệp Thiên được linh khí trong ánh trăng bao phủ dường như cảm nhận được ánh mắt toát ra sự ôn nhu của nàng khiến từ bên trong hắn cảm thấy ấm áp hơn, dịu dàng hơn.
Trong giấc mơ của hắn có một thiếu nữ đang nhảy múa trong ánh trăng, nụ cười trên khuôn mặt nàng là êm ái, là hiền dịu, là tình ý đối với hắn.
Lại có một cô bé đứng kia nhìn hắn dưới góc cây.
"Ngươi! Sẽ nhớ tên ta sao?".
Lời nói này non nớt nhưng lại khiến tim hắn thắc lại, trong đầu đang vận chuyển khi muốn nhớ lại một cái tên, một cái tên mà hắn từng quen biết.
Diệp Thiên nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn thiếu nữ đang nhảy múa dưới ánh trăng kia, Thiếu nữ dường như cũng biết hắn tỉnh lại nhưng nàng vẫn tiếp tục múa ở đó không có ý định dừng lại.
Lúc này chỉ có hắn và nàng ở đó, nàng xinh đẹp bay múa giữa ánh trăng, hắn nằm đó đắm đúi mắt nhìn nàng, thời gian lúc này như động lại giữa hai người.
Thời gian bên ngoài bất giác trôi qua, buổi tối này là êm nhẹ nhàng nhất đối với hắn, cũng là buổi tối mà Linh Kiều Nhi tìm được thứ gì đó trong tim mình, một thứ khó mà xa rời, một thứ sưởi ấm trái tim đang lạnh lùng của nàng.
..........
Qua tới sáng hôm sau lúc bình minh đang ló dạng.
Một đám người đang trong rừng không ngừng tìm kiếm theo dấu vết để lại.
Khi họ đến giữa khu rừng, nơi đây có một cái hồ lớn.
"Nơi đây có khí tức để lại!".
Một tên mặt áo đen nói, dường như người này là một trong những người dẫn đầu thì thào nói.
Đám người xung quanh đứng phía sau lão già này đều không nói gì chỉ đứng phía đó chờ lệnh người này.
Người áo đen đôi mắt có chút sắt bén cảm nhận xung quanh, Phàm giác có chút nhạy cảm khi thần thức của hắn có thể cảm nhận được phàm lực xung quanh.
Đám người tiếp tục di chuyển biến mất nơi đó.
"Trăm tên Trúc Cơ, có ba người Trúc Cơ Thiên Đạo Đại Thành, cộng thêm ta Kết Đan sơ kỳ không tin không tìm thấy ngươi".
Người áo đen đôi mắt sát cơ lộ ra hướng thẳng về khí tức mà đôi nam nữ kia.
...............
Diệp Thiên cùng Linh Kiều Nhi khập khiễng đi trên cánh rừng, lá bay vào khuôn mặt tái nhợt của hai bọn họ, sắc mặt xanh xao.
"Thời gian trôi qua đã bao lâu rồi?".
Diệp Thiên mệt mỏi hỏi.
Thời gian hắn hôn mê quá lâu không hề cảm nhận được thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Thiên nhìn qua khuôn mặt của nàng ẩn sau trong đôi mắt là sự ôn nhu.
"Gần nửa tháng huynh hôn mê rồi".
Linh Kiểu Nhi nhìn hắn cười dịu dàng.
(Ọe, nghe như mấy đứa mới yêu nhau nói😖).
Tuy lời nói nàng trong như không có gì nhưng qua nửa tháng rồi dường như nàng không phải chạy trốn liền là chém giết, nửa tháng này nàng còn không nhớ giết bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ nửa.
Diệp Thiên nhìn nàng không nở, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt đó không hiểu vì sao đau lòng, để cho một nữ tu sĩ bảo vệ hắn mấy ngày nay, Diệp Thiên không phải sắt đá mà không hiểu ý nàng, nhất là hình ảnh Linh Kiều Nhi ôn nhu hôm qua Diệp Thiên không thể quên được.
Linh kiều Nhi hạnh phúc nắm lấy đôi tay Diệp Thiên, nàng bây giờ trong tim rất ấm áp, mấy ngày nay nàng tuy mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy điều đó là xứng đáng.
"Gần đây dường như ta cảm nhận được nguồn phàm khí trong cơ thể tăng nhanh, dường như ta sắp đột phá".
Diệp Thiên đôi mắt lạnh lẽo.
Hắn là không biết mỗi khi hắn sắp tỉnh thì Linh Kiều Nhi luôn chuyển Phàm Lực vào bên trong hắn, khiến Diệp Thiên trong hôn mê vết thương có thể hoàn toàn chữa lành, tuy nói vết thương Diệp Thiên chưa khỏi hẳn nhưng không khác biệt nhiều, giờ Diệp Thiên chiến lực lộ ra vẫn có thể tám 9 phần.
"Đám này không dể thoát khỏi!".
Linh Kiều Nhi có chút lo lắng ôm cánh tay hắn lại sợ Diệp Thiên máu dồn lên não mà làm chuyện điên rồ, ví dụ như một cái Diệp Thiên đang trọng thương đi bao vây một đám tu sĩ vậy, nghe có vẻ như không thích hợp nhưng mà khi nàng liếc qua con hàng này một cái.
"A...! Nàng ôm chặc tay ta làm gì?".
Diệp Thiên tự hỏi nhìn qua Linh Kiều Nhi, không biết nàng này là đang nghĩ gì trong đầu.
Linh Kiều Nhi không nói nhưng lại ôm chặt lấy cánh tay hắn hơn.
"Đợi ta Trúc Cơ Đại Viên Mãn mới có thể dùng nhiều phép thuật hơn, đến lúc đó không biết ai chết dưới tay ai!".
Đôi mắt Diệp Thiên nhấp nháy, dường như có một cỗ lực lượng trong người hắn nôn nóng được bộc phát, đây là dấu hiệu của việc đột phá cảnh giới.
Linh Kiều Nhi không nói gì chỉ hướng về phía sau nhìn đến, nơi đó có Linh Khí giao động rất nhiều, sợ rằng không ít tu sĩ đã mò ra khí tức của bọn hắn.
"Truyền thừa của Chiến Thiên Hành giúp muội mở ra một thần tàng nữa, sợ rằng hôm nay phải tái hiện nó rồi!".
Đôi mắt nàng lóe lên sát khí thì thầm nói.
Diệp Thiên thở dài được Linh Kiều Nhi ôm chặt cánh tay rời đi, chỉ có nguy cơ không thể trốn thoát mới khiến hai người chiến thôi, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Linh Kiều Nhi phàm lực còn chưa hồi phục hẳn nên thuật pháp thần tàng của Huyền Linh Chi Thể không thể dể dàng đánh ra, Linh Khí trong thiên địa không thể thi chuyển Thần Tàng khiến cho nàng nếu không đủ Phàm Lực thì chiến lực sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Còn Diệp Thiên tuy được Linh Kiều Nhi bổ sung đầy đủ phàm lực nhưng hắn vết thương chưa hồi phục hoàn toàn nếu chiến đấu cũng rất bất lợi.
Khi cả hai bay khỏi nơi đó thì dường như có một thanh âm chuyền tới tai của hai người.
"Diệp Thiên tiểu bối, chạy đi đâu!".
Tiếng nói vừa ra, một người hắc y nhân từ đằng sau hai người bay đến la hét giận dữ nhìn hai người trước mặt, đôi mắt ẩn sau lớp áo choàng phát ra tia sáng dữ tợn.
"Trúc Cơ Thiên Đạo Đại Thành, cút ngay!".
Diệp Thiên thoát khỏi cánh tay Linh Kiều Nhi, nâng tay lên đấm một quyền về phía trước.
'Hừ!'.
Hắc y nhân hừ lạnh, bàn tay năm ngón trực tiếp bóp chặt trong hư không tạo ra một lóc xoáy đen thôn phệ cả ánh sáng xung quanh hắn đánh về phía quyền pháp của Diệp Thiên.
'Ầm!'.
Quyền pháp của Diệp Thiên bị thôn phệ bởi cơn lóc xoáy đen kia khiến không gian nơi đó bị bóp méo, lóc xoáy đen vẫn tiến đến muốn thôn phệ Diệp Thiên.
Diệp Thiên đôi mắt phát ra tia chớp, thân hình hắn run lên.
Diệp Thiên tay phải nhấc lên, cả bàn tay hắn phát sáng được lôi điện bao phủ, lực lượng nhục thân trực tiếp hóa thành lực lượng vào cánh tay hắn.
"Phích Lịch Quyền!".
Diệp Thiên trong đầu thì thầm, hóa ra quyền pháp trực tiếp đánh sâu vào cơn lóc đen kia.
Quyền pháp như tia chớp bay qua không trung hướng thẳng về cơn lóc kia.
'Oành!'.
Lóc Xoáy vỡ nát kèm theo đó là một tiếng vỡ nát đến từ hư không khiến nơi đó hóa ra một đường sấm sét chuyền ra điểm hỏng hai chiêu va chạm.
Diệp Thiên lui về phía sau vài bước khuôn mặt trắng bệt, trong nháy mắt va chạm không ngờ người thiệt thòi lại là hắn, nên biết trước kia Diệp Thiên từng dể dàng diệt sát bốn tu sĩ Ngụy Đan mà bây giờ không thể đánh lui người này.
Linh Kiều Nhi đỡ lấy hắn, đôi mắt sắt lạnh nhìn về phía người mặt áo đen kia.
Người hắc y lui về phía sau, đôi mắt khiếp sợ nhìn Diệp Thiên, hắn là Đại Viên Mãn Thiên Đạo vậy mà khi giao chiến với một tu sĩ Thiên Đạo tiểu thành vậy mà ngang sức, nhìn lại Diệp Thiên vẫn còn bị thương.
Linh Kiều Nhi tiến về phía trước một bước, hai tay khép lại thành chảo hướng đến hư không chụp một cái.
Hư không dường như phát ra một tiếng kiếm reo, linh khí trong thiên địa đột nhiên hóa thành một thanh kiếm, cùng lúc đó nàng hai ngòn tay búng ra, nét mặt lạnh lùng hô ra từng trú ngữ trong miệng.
Linh Khí trong thiên địa bắt đầu chuyền vào thanh kiếm giữa hư không kia như có một loại lực lượng ngập trời đang được thúc đẩy hướng về phía trước đâm tới.
Người mặt hắc y kia biến sắc, hắn cảm nhận được một tia uy hiếp bên trong thanh kiếm kia.
(Hư không hóa kiếm, một loại kiếm kỹ của Vân Môn dựa trên bí pháp Linh Khí Hóa Hình của Cổ Gia để tạo ra).
Hắn lui về phía sau để tránh thanh kiếm đó cũng là lúc Diệp Thiên cùng Linh Kiều Nhi bỏ chạy đi, vì hai người họ cảm nhận được từng đạo Linh Khí sáo động hướng về phía này bay tới.
Cuộc trốn chạy vẫn còn tiếp tục.