Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 6: Chạy trốn




'Ầm ầm ầm!'.

Bước chân nặng nề như núi, hắn bước vào một chổ bí cảnh Diệp Gia, tay cầm Chiến Cờ Chữ Lôi nhìn xuống thiếu niên bị Hỗn Độn Mây Mù che phủ kia.

"Chiến Thiên Hành! Hôm nay cho hồn ngươi về cửu u, linh ngươi đốt đèn trăm năm cho ta!".

Hắn cười lạnh lùng, khuôn mặt dữ tợn như muốn cắn nuốt thiếu niên trước mặt kia.

Chiến Thiên Hành dường như không thích nói chuyện cho lắm, hắn chỉ rút kiếm mà đứng trên hư không, xung quanh mây vụ mờ mịt, như muốn giải phong thứ gì đó trong người mình lộ ra hư ảo một khuôn mặt uy nghiêm nhưng lại có vài nét tang thương bên trong, linh khí lộ ra nồng đậm xung quanh người này khiến người này lộ ra một nét uy nghiêm cổ xưa không thể chạm vào ánh mắt hắn ta.

"Giết...!".

Lý Địa thấy lời nói mình bị không nhìn thì lại càng thêm tức giận hơn, hắn chỉ cờ lên không, hai con lôi long từ trong chữ lôi trên chiến cờ phủ xuống vao quanh hắn lại.

"Grao!".

Hai con Lôi Long kêu gào xung quanh Lý Địa, sấm sét lại tỏa ra từ hai Lôi Long bao vây lấy Lý Địa khiến nó tạo ra một cái lôi giáp mặt vào Lý Địa lại khiến chiến lực hắn lại càng tăng cao.

Chiến Thiên Hành vẫn không nhìn thẳng, chỉ thấy hắng chỉ tùy tiện chụp một cái hỗn độn mây mù mà đấp nặng lên một thanh chiến kiếm, sát cơ trong thanh kiếm không hiện lên gì cả điều này mới thật sự đáng sợ.

Lý Địa nhíu mày lại, hai con lôi long gào thét trước người hắn như muốn trực tiếp song vào cắn nuốt người kia.

"Ồn ào!".

Chiến Thiên Hành dường như có chút phiền liền la lên một cái như chỉ quát mắng một đầu súc sinh không biết nghe lời vậy.

Hai đầu lôi long chợt tự câm họng lại, tuy tạo ra từ lôi điện nhưng mà dường như trong lời nói của Chiến Thiên Hành có chút uy áp khiến cho dù không có linh trí như lôi long cũng khựng lại một chút.

Lý Địa giờ phút này là giật mình, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi, hắn kiên kỵ tột độ, nên biết cái kia hai đầu lôi long được tạo ra bởi chiến cờ của hắn, hoàn toán không có chút linh trí nào, bởi vì hắn chưa đủ tu vi để phát huy nó ra.

"Lôi Đế, đúng là có chút quen thuộc".

Chiến Thiên Hành lười biếng thì thầm trong lòng như là vừa mới nghĩ ra cái gì đó.

"Giết...!".

Lý Địa có chút không nhịn được nữa, hắn chỉ Lôi Cờ hướng đến Chiến Thiên Hành, mở miệng chỉ có một chữ giết, khiến hai con lôi long trực tiếp lao vào gần như muốn cắn xé Chiến Thiên Hành, Lý Địa vẫn chưa dừng lại, bàn tay hắn đặt lên chiến cờ chữ lôi mà trực tiếp kéo hàng trăm sợi sấm sét ra ngoài, Lý Địa vừa hấp thu xong thì bàn tay hắn phát sáng rồi nó càng lúc càng to ra xong hóa thành một bàn tay được bao phủ bằng từng tia lôi điện tấn công về phía Chiến Thiên Hành.

"cũng tốt, ta xem chuyền nhân của Lôi Đế bây giờ ra sao?".

Chiến Thiên Hành chỉ thì thầm nhỏ rồi hắn bước ra một bước, một bước vừa bước ra thì đạo quang dưới chân hắn chợt trấn động lên, mặt đất như không chịu nổi mà sụp xuống, pháp tắc dường như phủ phụt dưới chân hắn mà hóa ra một bóng hình mờ ảo, nó như một con kỳ lân cũng bắt trước cước bộ của Chiến Thiên Hành vậy.

"Ta chỉ dùng tu vi ở đây để chiến với ngươi để sau này tránh ngươi phục sinh lại quay về đòi nhân quả với ta".

'Ầm'.

Toàn Thân Chiến Thiên Hành một cơn sóng gợn mang theo khí tức Trúc Cơ Thiên Đạo hiện ra, lực lượng chuyển khai đó khiến con kỳ lân dưới chân hắn lại càng mơ hồ hơn nữa.

Hình ảnh Chiến Thiên Hành như tấm bia to trong lòng Lý Địa vậy, tới nổi bàn chân kia chỉ vừa đi ra cũng như muốn đạp vào lòng ngực hắn khiến Lý Địa phun ra một ngụm huyết lớn, còn hai con lôi long như muốn bị tan rã vậy, nhưng nó vẫn hướng đến Chiến Thiên Hành mà róng lớn.

Chiến Thiên Hành nhíu mày một chút.

"súc sinh không có linh chí vẫn là súc sinh!".

Lời nói hắn vừa ra bàn chân hắn lại động, lúc này Chiến Thiên Hành bước ra bước thứ hai, bước đi này hắn không nhắm vào Lý Địa mà trực tiếp hướng về song lôi long kia, một bước xuống kỳ lân dưới chân lại càng hiện rõ hơn nữa, chỉ thấy kỳ lân hai chân trước của nó nhàn nhạt nhảy lên rồi dặm xuống hư không.

"Ầm!".

'Grao...'.

Song long như có linh trí mà hét thảm lên, trong đầu nó giờ còn có một thanh âm thay thế cho lời lệnh Lý Địa.

"Quỳ xuống!".

Tuy Chiến Thiên Hành không nói gì nhưng mà đó gần như là ý trí của hắn, ý trí của kẻ mạnh, ý trí của bật bề trên ra lệnh cho một con súc sinh thấp hèn.

Giờ phút này bàn tay lôi điện của Lý Địa sụp đổ hoàn toàn như có thứ gì đó bóp nát, còn hai con lôi long thì trực tiếp phủ phục xuống đất tư thế như hướng về Chiến Thiên Hành quỳ bái.

Lý Địa kinh hãi, trong đôi mắt không che dấu gì một cái chập niệm đang sụp đổ, chấp niệm đánh bại Chiến Thiên Hành sụp đổ khi hắn bước ra bước thứ hai, sụp đổ khi hắn phát ra thần thức uy nghiêm kia khiến Lý Địa cũng muốn cúi đầu, nhưng giờ phút đó hắn lại cắn răng không cho đầu mình hạ xuống, trong sau linh hồn hắn có sự chấp nhất cực mạnh, đó không phải chấp nhất của hắn mà là của một phân hồn khác nằm sau trong linh hồn Lý Địa.

"Ba ngàn năm, chỉ cho ngươi nhiu đó thời gian".

Chiến Thiên Hành ngáp một cái, sương mù che đi mặt khiến dung mạo hắn không có lộ ra cộng thêm lời nói lười biến của Chiến Thiên Hành khiến cho ai cũng phải run mình khi đối đầu với hắn.

..............................

Cùng thời điểm.

Diệp Thiên tay cầm chiến thươnh, khuôn mặt hắn trắng bệt không huyết sắc nhưng vẫn cố đi về phía trước chóng trả, chấp niệm khiến cơ thể hắn không thể ngã xuống.

"Để xem ngươi chịu được bao lâu?!".

Một thiếu niên khuôn mặt dử tợn la quát đầy lạnh lẽo.

"Ngươi....! Hôm nay chết không nghi ngờ!".

Một thiếu nữ trong có vẻ rất xinh đẹp nhưng lại lộ ra kiên kỵ chi sắc.

Diệp Thiên không nói gì chỉ đứng ở đó nhưng sát khí là cuồng cuộn, ma tính tràn ra khắp nơi này, lạnh lẽo đến tột độ.

"Giết!".

Một tiếng giết cũng không trừ hết sát khí ngút trời của hắn, Diệp Thiên giờ là muốn chém giết hết tất thảy người của Hỏa Gia, Lý Gia.

Nhưng có một tiếng 'giết' dường như vọng lại, trên bầu trời, có một tiểu tử dần dần bước xuống.

"Ngô Phàm!".

Thiếu nữ vừa chế nhạo Diệp Thiên kinh hãi không thôi, lúc này nàng vô cùng sợ hãi.

"Làm sao ngươi có thể còn sống?!".

Những tên Trúc Cơ còn lại cũng sợ hãi mà lui lại phía sau, đôi mắt vô cùng kiên kỵ đối với Ngô Phàm.

Ngô Phàm không để ý bọn hắn mà trực tiếp tung ra phích lịch quyền về hướng tên Hỏa Lệnh.

'Ầm...ầm!.

Hỏa Lệnh đang đối chiến với Thanh Vân trên thế thượng phong, chỉ trong chút lát nữa thì có thể cầm xuống hắn thì bị một quyền đánh mộng rồi.

"Đáng chết!".

Hắn lùi ra ngoài khuôn mặt dữ tợn, quay qua quay lại tìm người đánh lén mình.

"Con bà ngươi, không theo võ đức phải không?!".

Lúc này Ngô Phàm cùng Thanh Vân nhìn hắn như tên ngốc.

"con bà ngươi, Trúc Cơ Thiên Đạo đánh với Kết Đan đại viên mãn còn đòi võ đức'.

"Giết...!".

Hỏa Lệnh thẹn quá mà giận, tung sát chiêu muốn diệt đi 2 thiếu niên trước mặt, hắn tung ra vô số chưởng mang uy thế Kết Đan toàn bộ chuyển khai.

Vô cùng vô tận hỏa diễm hóa thành biển lửa thiêu cháy nơi này.

"Rút lui thôi".

Thanh Vân ngăn Ngô Phàm lại, bây giờ phải rút lui, đợi lúc Linh Môn không còn cố kỵ thì muốn chạy cũng khó chứ đừng nói cứu Diệp Thiên đi.

"Được!"

Ngô Phàm tuy là cuồng chiến nhưng cũng hiểu, lập tức chuyển khai quyền thức mạnh nhất, tay phải hắn kết ấn Vô địch, tay trái hắn kết ấn Trung Cực, lấy quyền phá vạn pháp.

Thanh Vân kiếm thức vô song, Sau một khắc trong thân thể của hắn hóa ra một cái tranh minh Kiếm Ảnh.

Tiếp theo, kia Đạo Kiếm ảnh lại phân thành hai đạo, hai Đạo Hóa bốn đạo, bốn Đạo Hóa là lục đạo đạo.

Rất nhanh, dùng hắn quanh thân làm trung tâm, nổi lên từng thanh từng thanh hư ảo Kiếm Ảnh, vừa đi vừa về bay vụt, không ngừng tê minh, từng cái lăng lệ, số lượng nhiều để cho người ta tê cả da đầu.

Hắn đứng ở vạn kiếm bên trong, ngược lại không lại là một người, mà là một cái lăng lệ Thần Kiếm, chính là vạn kiếm đứng đầu.

"Vạn Kiếm Quy Tông!".

Thanh Vân hét lớn vạn kiếm tề minh, nhưng hắn lại điên cuồng nuốt đan dược hồi lại Phàm khí, dùng pháp này hắn đã cố hết sức, cho cùng hắn vẫn chưa kết đan, trực tiếp dùng Phàm Lực trong cơ thể thay thế cho linh khí trong thiên địa khiến hắn tiêu hao vô cùng lớn.

"Xem ta không chơi chết ngươi"

Thanh Vân thở như điên, một câu nói một lần thở dường như sắp không chịu nổi.

"Ngươi! được hay không a".

Ngô Phàm nói nhỏ hỏi Thanh Vân, đôi mắt nhìn Thanh Vân có chút nghi ngờ.

Thanh Vân liếc nó một cái, tỏa ra khinh thường.

"Được, chắc chắn được! Không được ngươi là đệ ta, được thì ta là ca ngươi".

"Con bà ngươi!".

Ngô Phàm tức muốn nổ phổi, lần này hắn bị ăn thiệt thòi lớn rồi.

Ngô Phàm tung Vô Địch Trung Cực Quyền muốn hấp thu biển lửa kia lại.

"Cút!"

Thanh Vân Vạn kiếm hạ xuống, chém giết địch nhân bên Diệp Thiên để mỡ đường bỏ chạy.

"Tốt, tốt rút thôi!".

Đám tán tu vội vàn thủ hộ Diệp Thiên, đỡ lấy hắn vết thương tràn máu, chém ra ngoài, mở một đường máu hộ tống Diệp Thiên muốn chạy đi.

'Phốc, phốc, phốc, phốc'.

Vạn kiếm rơi xuống, mở ra một con đường máu, khắp nơi Trúc Cơ tu sĩ phơi thây khắp Diệp Gia, máu đỏ như mưa rơi xuống mặt đất tạo ra từng vũng máu lớn, đầu lâu vô xuống, ngay cả Nguyên Anh còn có huống chi đám Kết Đan, Trúc Cơ.

"Đáng chết, đáng chết!".

Hỏa Lệnh tức giận, rất muốn thỉnh một vị đại thiên tôn ra, nhưng lại thở dài bất đắc dĩ.

"Biển Lửa, cháy lên!".

Ngọn Lửa do hắn điều khiển lại càng cháy to hơn, gần như bao phủ cả Diệp Gia.

Ngô Phàm dường như không chịu nổi mà bị đẩy ra sau, khắp người bị hỏa diễm thiêu đốt, thánh huyết thấm đẫm quần áo hắn, đôi mắt Ngô Phàm điên cuồng chóng trả.

"Ngũ đệ!".

Diệp Thiên hét lên muốn đỡ lấy hắn, nhưng thân thể hắn đã chịu không nổi, hồn lực cùng phàm khí đều tiêu hao quá nhiều, hắn không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.

"Không cần lo lắng, lão già này không giết được ta!".

Ngô Phàm tuy đau đớn nhưng vẫn cố chịu đựng.

"Các ngươi, còn cái gì ỷ vào?!".

Hỏa Lệnh cười âm trầm, nhưng một giây sau mặt hắn tái nhợt, bàn tay run run, đôi mắt như không thể tin nổi

"Gáy, sao ngươi không gáy?!".

Một bóng ảnh bay ra, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng sát khí hắn là tràn lan ra bên ngoài.

"Ngươi giám tổn hại tiểu đệ ta!".

"Đại ca!".

Ngô Phàm cùng Diệp Thiên hô lên vô cùng mừng rỡ, hy vọng trong đôi mắt lóe lên.

Chiến Thiên Hành chỉ gật nhẹ đầu, hắn đứng trên hư không như cái thế quân vương mà nhìn xuống sâu kiến, dường như Kết Đan Đại Viên Mãn hắn không đặt trong mắt.

"Ngươi...! Đã kết đan".

Hỏa Lệnh nhíu mày nhìn lại hắn, trong đôi mắt có sự không tin nổi.

Chiến Thiên Hành đôi mắt nhìn xuống hắn không nói gì.

"Muốn chết!".

Hỏa Lệnh nổi giận, một bàn tay chụp tới.

Bàn tay hắn như lửa thiêu chụp xuống, như một cái bàn tay dung nham ập tới chụp lấy Chiến Thiên Hành, đôi mắt lạnh lùng của hắn khiến người khác sự sợ hãi hơn.

Chiến Thiên Hành động rồi, bàn tay nhấc lên hóa ra một cái ấn lớn mà chụp xuống đất.

cái ấn này không lớn không nhỏ, chỉ vẻn vẹn bằng một bàn tay thôi, nhưng lại lộ ra một sự cổ xưa trong đó, nó có lực lượng kỳ lạ mà thế giới này không hề tồn tại chút nào, vô cùng xa lạ.

'Phốc!'.

Lúc Cái Ấn vừa đè xuống liền không chút nghi ngờ đè ép cái bàn tay to lớn bằng hỏa của Hỏa Lệnh kia, bàn tay kia liền sụp đổ hoàn toàn.

Hỏa Lệnh bay ra ngoài kinh hồn kinh vía, đôi mắt sợ hãi vô cùng.

"Ngông cuồng...!".

Một giọng nói băng lãnh phát ra trong đám người của Lý Gia.

"Cút...!".

Chiến Thiên Hành chỉ hừ lạnh, đôi mắt trực tiếp hướng về đám người trong Lý Gia nhìn vào một lão đầu.

"Phốc!".

Ngay lập tức lão đầu kia liền nổ, không sai, một tên Kết Đan đại Viên Mãn liền bị một tiếng hừ lạnh của hắn cho nổ.

Đám người Lý Gia cùng Hỏa Gia đều lui xuống, đôi mắt kinh hãi vô cùng.

Còn Nguyên Anh tu sĩ thì đôi mắt nheo lại nhìn về hướng Chiến Thiên Hành, tràn ngập kiên kỵ.

"Tốt tốt!".

Có mấy vị Nguyên Anh muốn ra tay trợ giúp Chiến Thiên Hành, nhưng khi thấy chiến lực của hắn cũng khen hay không thôi.

"Đi thôi, có tiểu Thiên Tôn đến".

"Rút lui!".

Trong nửa khắc, toàn bộ người đều bay ra đế Đô.

Sau khi ra Đế Đô bên cạnh Diệp Thiên có một nữ tử lãnh diễm mặt đeo một cái mặt nạ, mái tóc lam óng ánh dài xỏa ngang lưng, đôi mắt nàng khi nhìn Diệp Thiên có chút cảm giác ái mộ, khuôn mặt nàng có chút trắng bệt, miệng còn vương ra ít giọt huyết.

"Sư tỷ...!".

Thanh Vân tiến lên đỡ lấy nàng, lo lắng không thôi.

"Không sao!".

Nàng lấy ra một viên đan dược tam vằng nuốt vào.

"Hai ngày này tiêu hao quá lớn, bị ả nữ nhân Hỏa Quyển chiếm lợi thế rồi".

Nàng con mắt có chút sầu, nếu thời đỉnh phong nàng khẳng định đã sớm chém chết Hỏa Quyển rồi.

"Không sao, Nàng sẽ sớm chết".

Lời nói Chiến Thiên Hành vô cùng băng lãnh.

"Thiên Hành huynh, lâu nay đã nghe danh là đại nhất thiên kiêu, anh tư huynh đúng là cái thế vô song".

Linh Kiều Nhi chấp tay ra lễ, trong lòng nàng kính trọng người này không thôi, nhất là một tiếng hừ lạnh kia khiến nàng ở cách xa còn nghe được, tiếng hừ lạnh này cũng khiến Hỏa Quyển phải kiên kỵ rút lui nếu không Linh Kiều Nhi lại phải tiếp tục tiêu hao.

"Đúng vậy, chiến thiên đại ca đúng là cái thế vô địch".

Thanh Vân cũng cúi đầu, từ lúc Chiến Thiên Hành tung ra 2 thức của tam kiếm đỉnh hắn vô cùng kính sợ người trước mắt, nhất là thanh linh kiếm trong cơ thể như muốn quỳ bái trước người này điều này khiến Thanh Vân càng kính trọng Chiến Thiên Hành.

"Huyền Linh Chi Thể, cũng không tồi nhưng tu vi vẫn chưa đủ".

Chiến Thiên Hành nhìn lấy Linh Kiều Nhi nhàn nhạc nói.

Nghe xong thì Linh Kiều Nhi cũng cúi đầu đáp lễ, đối với câu nói tu vi vẫn chưa đủ này của hắn thì Linh Kiều Nhi không phủ nhận, đối với Chiến Thiên Hành thì câu này nói đã là coi trọng nàng, nhưng một câu nói sau của hắn khiến cho nàng cũng phải xấu hổ cuối đầu chỉ biết cười ngượng.

"Đối với Diệp Đệ Đệ ta vẫn là rất xứng!".

Câu nói này làm ngay cả Diệp Thiên đang bị thương cũng chết lặng, đây là tìm vợ sớm cho mình sao, hắn nghĩ rồi liếc qua Linh Kiều Nhi một cái vừa thấy nành xấu hổ thì, không thể phủ nhận, ta vẫn là có chút soái.

Không khí đột nhiên nghẹt thở, sự áp bức nơi này như sụp xuống, trời đất đen mù, uy áp Thiên Tôn chuyển khai toàn bộ vào nơi này.

"Thiên Tôn!".

Linh Kiều Nhi biến sắc nhìn xung quanh, uy áp Thiên Tôn khiến nàng phải nghẹt thở.

Chiến Thiên Hành đôi mắt lạnh xuống, dường như không kìm chế được sự tức giận của mình.

"Thiên Tôn thì sao, ép ta thì cũng phải chết!".

Trong lúc Chiến Thiên Hành đang tức giận, Ngô Phàm cùng tất cả mọi người ở đây sợ hãi.

"Dừng lại ở đây thôi"

Một giọng nói vang ra từ Đế Đô, tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm không thể cãi lại.

"Đây không phải là Đế Đô!".

Giọng nói trong bóng tối lại dữ tợn lên, cưỡng ép không nghe khuyên can mà lại hạ một cự thủ xuống.

Uy áp vô cùng rộng lại càng mạnh hơn nửa.

'Phốc phốc phốc!'.

Vô số tiếng phun máu tràn ra, Kết Đan cũng tốt, Nguyên Anh cũng được, toàn bộ thổ huyết đôi mắt sợ hãi nhìn lên bàn tay kia.

Còn Trúc Cơ nếu là yếu một chút đều ngã xuống đất, căn cơ gần như phá nát toàn bộ ngã xuống, đám người Diệp Thiên, Ngô Phàm, Linh Kiều Nhi, Thanh Vân thì gần như cúi đầu xuống muốn quỳ xuống, nhưng mà trong lòng bọn hắn thì không cho phép vẫn cố ngưỡng đầu lên nhìn láy bàn tay kia, cố nhớ rõ nó.

"Ta nói đủ rồi!".

Lời nói không kiên nhẫn phát ra trong Đế Đô, dường như sắp tức giận, lại có vài khí tức trong Đế Đô muốn động nhưng không hướng đến tên trong bóng tối, mà trực tiếp khóa chặt Hỏa Gia cùng Lý gia, như nếu tên kia không thu tay lại thì liền có một kích hướng đến hai gia tộc lớn vậy, mà một kích này thì không chỉ có một tên Thiên Tôn đáng ra mà toàn bộ 10 tên đang canh giữ Đế Đô đều ra tay.

Bàn tay trên hư không dừng lại rồi biến mất, chỉ để lại một tiếng thở dài.

"Đi Đi".

Trong Đế Đô có một lời nói phát ra dường như không có tình cảm gì, mang theo một khí tức tang thương không nói nên lời.

"Ba tháng nếu ngươi còn sống, cho ngươi một đặc cách ở Thanh Châu".

Lời nói lúc này im bặc lại.

mọi người nơi này trừ Chiến Thiên Hành cúi đầu trước Đế Đô.

Cái cúi Đầu này là thật lòng, bọn hắn tuy không nhận ra lúc trong Diệp Gia bọn hắn khi chiến đấu còn có một chiến trường khác của Thiên Tôn, nhưng bọn hắn có thể nhận ra là Đế Đô vẫn ở bên trong trợ giúp bọn họ nếu không thì Linh Môn đã sớm phủ xuống rồi.

Chiến Thiên Hành hít sâu một hơi, nhìn về hướng các tu sĩ khác nói.

"Mở thần thức các ngươi ra".

Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng mơ hồ.

Thanh Vân Cùng Linh Kiều Nhi nhíu mày, người bình thường ai lại mở thần thức ra cho người khác xem, dù là người thân cận nhất cũng không được, nhưng mà lời nói của Chiến Thiên Hành lại làm cho hai người không thể xác định, như là nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ mất đi cái gì vậy.

Còn các tu sĩ xung quanh thì không nghĩ nhiều như thế, vì qua trận chiến này bọn hắn đã xem Chiến Thiên Hành như một biểu tượng vậy, một số Nguyên Anh tu sĩ cũng chỉ nhíu mày trầm tư 2 3 giây cũng thở dài, giờ phút này tất cả tu sĩ ở đây đều mở ra thần thức trước mắt Chiến Thiên Hành, điều này nói ra bọn hắn đã hoàn toàn quỳ gối trước thiếu niên này.

Chiến Thiên Hành không nói gì chỉ nở ra một nụ cười êm dịu như rất hài lòng vậy, rồi hắn vung tay ra, một loại trí nhớ vô cùng mạnh mẽ bao phủ mọi người ở đây chui vào thần thức của bọn hắn, khiến bọn hắn mịt mù không hiểu rõ, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có xao động dữ dội, trong đôi mắt lại có chút mờ mịt như không tin vào thứ gì đó rồi vội vàng nhìn tới Chiến Thiên Hành.

Chiến Thiên Hành cũng không nói gì mà chỉ đứng đó, vì hắn biết tu sĩ đến Nguyên Anh mới mở ra thứ mà hắn gửi vào thần thừa bọn họ, đây là cơ duyên cũng là gong xiềng, chỉ khi bọn họ làm trái ý Diệp Thiên thì Thần Thức bọn họ sẻ bị phá hủy hoàn toàn, những điều này đến lúc bọn hắn lên Nguyên Anh sẽ hiểu rõ.

Còn riêng Linh Kiều Nhi và Thanh Vân thì có chút ngoại lệ, trực tiếp mở ra mà không có một chút gong xiềng nào, điều này đã nói đối với hai người họ Chiến Thiên Hành đã tin cậy được.

"Đưa nó đi đi".

Chiến Thiên Hành nhìn phía hai người Linh Kiều Nhi cùng Thanh Vân nhẹ nhàng nói.

Hai người cũng gật đầu và đưa Diệp Thiên đang hôn mê đi, hắn giờ quá mệt mỏi rồi, phải nói nửa chết nửa sống mới đúng.