Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 3: Đừng Để Ta Trốn Thoát




"Đây là ngươi đang cầu ta sao...?".

Hoả Lệnh ngồi trên chiếc ghế lớn, nụ cười quỷ dị, ngón cái đeo nhẫn ngọc, u u cười cuồng tiếu.

"Cầu ngươi... Buông tha họ!".

Diệp Thiên vẻ mặt trắng bệt, cầu khẩn Hoả Lênh.

"Ummm...um...umm".

"a...!".

Những người bị trói trên không rên rỉ đau đớn, đầy mặt thống khổ, cố gắng cắn đi dây trói miệng, khiến máu da chảy ra khắp người họ.

"Ta... Không thích người khác cầu ta mà đứng!".

Hoả Lệnh cười cười, nét mặt lộ ra tiểu nhân đắc ý, khuôn mặt khinh thường nỉ non nói.

Đám người quay quanh Diệp Gia, thì nhíu mày, vẻ mặt chán ghét đối với Hỏa Gia lại càng không hề che dấu mà lộ ra.

"Trước kia Diệp Gia cũng không ít giúp Hoả gia đi!".

Một người trung niên nói thầm, hắn cũng là khán giả cùng một nhóm người nghị luận xung quanh đó, hiện giờ thấy cảnh này thì phản cảm vô cùng với Hỏa Gia.

"Ta thấy, Hoả Gia thật là quá phận, ăn cháo đá bát là nói đến bọn chúng".

Một lão già khác tiếp lời, đôi mắt lạnh lùng nhìn cảnh trước mặt.

"Khinh người quá đáng!".

Một lão giả khác quát lạnh lùng, đôi mắt chớp đọng có vẻ như muốn xuất thủ.

Tại Đế Đô có rất nhiều tán tu được Diệp Gia giúp đỡ, bọn hắn tuy không đấu lại Hoả Gia và Lý Gia, nhưng hợp sức ra tay, cứu Diệp Thiên cũng miễn cưỡng có thể.

Ngay lúc này, Thanh Vân từ lúc đầu quan

Xác Diệp gia, xung quanh thấy rất nhiều cường giả sắp không kiềm chế được mà ra tay , hắn nhỏ giọng lệnh một thanh niên đi cùng mình dấu trong bóng tối.

"Mau! Đi cùng với một số cường giả, tập hợp tán tu, nhanh chóng ra tay cứu người này thoát khỏi".

Hắn biết rõ Sư tỷ muốn cứu Diệp Thiên nhưng do tông môn quy ước nên bị áp chế tay chân.

Vậy thì hãy để tán tu ra tay , nếu tán tu tập hợp đầy đủ, không chỉ có thể cứu được Diệp Thiên, mà còn có thể náo một trận tại Đế Đô này.

'ân...việc này ta thích làm, càng náo càng tốt'.

Tên này là một tên vô cùng thích làm loạn nên bị Linh Kiều Nhi quản rất nghiêm, nàng trong đại sảnh đứng bên cạnh Diệp Thiên khoản ba bốn bước, liếc ra đại sảnh nhìn con hàng này một cái, nàng rất hiểu rõ vị sư đệ này, nàng cũng nhận ra hắn đang muốn làm gì, nàng bất đắt dĩ lắc lắc đầu cười, nhưng mà bây giờ nàng không ngăn cản, chỉ vì hôm nay Diệp Thiên có ơn với nàng.

"Hiện giờ, chỉ có thể làm như vậy mới cứu được hắn, tuy hơi náo động một tý nhưng cũng có thể trong lúc náo loạn ra tay diệt Hoả Lệnh".

Nàng nhìn lão già mà không kính này rất không thuận mắt.

Quay lại nhìn Diệp Thiên, chỉ thấy đầu gối hắn co lại, hai khuỷ chân thấp xuống dần dần, đôi mắt không cam tâm nhưng mà không còn cách nào khác.

'Bịch'.

Một tiếng, hắn quỳ rạp xuống đất, mặt đất tuy được lác bằng một loại đá cẩm thạch quý giá nhưng lại bị đầu gối của Diệp Thiên đè sập lúng xuống đất, cắn răng thốt ra từng câu nặng nề.

"Cầu ngươi...! Buông tha bọn hắn".

Hắn như một con chó, đang quỳ thấp xuống đất, nhẫn nhục từng câu, cầu khẩn dưới đó nhìn lên tên Hỏa Gia kia.

Sĩ diện ư?!.

Mặt mũi ư?!.

Ta không cần!.

Ta chỉ muốn tộc nhân mình còn sống!.

Thế là quá đủ.

Hắn thầm nhũ trong lòng, khuôn mặt vô cùng bi ai, vô cùng cam nhục.

"Không, không...! Thiếu Gia đứng dậy".

Có vài người nô bộc Diệp gia đã cắn rách được dây trói mình cắn răng nhanh hét lên đau khổ.

"Thiếu gia...! Bọn ta chết cũng không sao, nhưng ngươi là người bọn ta sùng bái nhất! Ngươi là tín niệm của bọn ta... Ngươi là hy vọng của Diệp Gia, là hy vọng của gia tộc quật khởi, ngươi không thể quỳ gối, ngươi không được cúi đầu".

Một số con cháu Diệp gia cũng đồng thanh hét lên, đôi mắt tơ máu lan ra như muốn nổ luôn đôi mắt.

Bọn hắn vốn dĩ là cô nhi không cha không mẹ, được người của Diệp Gia thu nhận vào mấy năm nay đối xử với bọn hắn như con cháu trong nhà, từ nhỏ bọn hắn đã thấy Diệp Gia chủ dẫn một đứa trẻ về nuôi dưỡng, yêu quý hắn hết lòng, nên trong lòng đã phát sinh ra một chấp niệm, là dù có chết cũng phải đảm bảo đứa nhỏ đó an toàn lớn lên, nhưng hôm nay bọn hắn đã thấy hắn quỳ xuống.

Hắn quỳ không phải là tự xin đường sống, mà là vì bọn nô tài quỳ xuống một kẻ cặn bã, vì xin bọn hắn được sống.

Diệp Thiên chỉ cười ôn hòa nhìn bọn hắn, rồi quay mặt đối diện với Hoả Lệnh.

Hoả lệnh cuồng tiếu, mặt thoả mãn đắc ý.

Thanh âm phát ra từ cuống họng hắn làm mọi người xung quanh lạnh người mà phát run nổi giận.

"Ngươi...! Tự phế tu vi ta tự khắt sẽ thả bọn phế vật này".

lời nói vừa ra, sát ý tứ phương hướng về hắn, nhưng mà Hỏa Lệnh có vẻ cũng không quan tâm.

"Ngươi quá phận...!".

Linh Kiều Nhi trầm mặt bỗng hừ lạnh một tiếng, giờ này cơn chán ghét của nàng với người này đả lên đến tột cùng, cơn giận khiến cơ thể nàng run rẩy như muốn bùng phát.

Diệp Thiên là một thiên tài có thể vượt cấp phạt trên, có thể tương lai hắn ít nhất là Đại Thiên Tôn, há có thể để loại đê hèn này bóp chết.

"Hahaha... Ta quá phận thì sao? Còn đỡ hơn bị một thiếu niên thiên tài nhìn chằm chằm".

Hắn cười lạnh.

"Diệp Thiên...! Ngươi có giám!?".

Hắn nhìn chằm chằm, đôi mắt đầy hung lệ.

Diệp Thiên run lên, đôi mắt không cam lòng nhưng hắn không chút do dự vận chuyển linh lực toàn thân.

"Không được...!".

Linh Kiều Nhi quát lớn.

"Chuẩn bị hành động!".

Đám tán tu Thanh Vân chỉ huy động tụ hợp, sát cơ đối với người của Hoả Gia và Lý Gia đả dường như bộc phát.

'phốc...phốc....phốc'.

"Thiếu gia bọn ta đi!"

Nhưng lúc này từng đạo huyết quan toả ra , bọn hắn tự vẫn, tuy bị khoá không thể tự bạo nhưng bọn hắn vẫn còn lực lượng cơ thể, bọn hắn lấy cơ thể tự đè lên nhau, tạo ra áp lực đè nát nhục thân diệt đi sinh cơ bản thân mình.

"Thiếu gia... Diệp Gia nhờ ngài!".

"Không, không, không!".

Diệp Thiên hét lên đau đớn, nổi tuyệt vọng bao phủ hắn.

Hắn mặt hướng lên trời gào rú như con sói hoang giả cô độc bị thương.

"Thiên! Ngươi không nhìn thấy sao..?! Ngươi không có mắt sao..?!".

'Oanh!'.

Tiếng sấm đột nhiên vang lên, khiến thế nhân tràn đầy hoảng sợ.

Thiên! không thể nhục.

'Oanh, Oanh...!".

Trong bóng tối, ở một nơi nào đó của Phàm Giới, có một đôi mắt từ từ mở ra, khiến không gian xé nát, các mảnh Đạo Tắc xung quanh bởi nơi hắn liếc ra như bị xuyên thủng, thì thào nói.

"Đây, là Phàm Giới! Ngươi tính lại dẫn đến mãnh đạo tắc lại vỡ ra lần nữa sao!?".

Tuy lời nhỏ, nhưng lại như sấm, vang vọng hư vô, chỉ có chí cao chí tôn nghe thấy.

Sấm chớp tản đi chỉ để lại một thiếu niên đang đứng đó nhìn lên hướng trời cao.

Vẻ mặt hắn giờ đây không có một tí càm xúc tay gì, tay thì từ lúc nào đả dơ lên chiến thương chỉ lên hướng trời.

'ong ong'.

Giờ phút này, Thân hình hắn không còn bộ dáng như cẩu lúc nảy, mà là lôi đình che phủ quanh người, linh khí toả khắp cơ thể, toát ra một vẻ uy dủng toả toàn thân, làm người khác chỉ cảm thấy kính sợ khi nhìn thấy nét mặt kia.

Hắn chính là Diệp Thiên, hắn toàn bộ chiến lực chuyển khai, sát khí kinh thế.

Đôi mắt vô lệ, nét mặt vô tình không có tú cảm xúc nào.

"Hoả Gia, Lý Gia các ngươi hôm nay ép tộc ta phải toàn diệt, ta hôm nay xin thề chỉ cần ta còn sống, bước ra khỏi Đế Đô, tất tru các ngươi...!".

Lời nói hắn vô cảm, nhưng ai cũng run mình một cái.

Trong cõi u minh như có một khế ước nhân quả khóa chặt hắn lại, Đạo Thề vừa phát lên thì nhân quả đả kết, không phải Hỏa Gia cùng Lý Gia toàn tộc diệt thì Diệp Thiên sẻ hồn phi phách táng, không vào được luân hồi, hoàn toàn xóa khỏi cõi u minh.

Sát khí quá nặng, Ma chướng đả được tố ra thành hình, nhân quả không đứt, không thể thành đạo, không thể được thiên địa chấp nhận.

"Đáng tiếc...! Hôm nay ngươi không thể đi".

Lời nói rất lạnh sau khi phát ra ba tên Sơ Kỳ Kết Đan, nhảy ra tấn công Diệp Thiên.

Diệp Thiên một bước né ra một lão giả, rồi dùng một cướt đạp xuống hư không, nhảy lên cao vung chiến Thương đập xuống lão giả.

"khiên cương!".

Lão Già kia Quát to.

Hắn liên tục ấn quyết tạo ra linh khí bải hộ xung quanh mình, phá trừ lực lượng đánh xuống kia.

Hắc y thứ ba thì một kiếm chém ra, làm Diệp Thiên không phản ứng kịp, dính vào cánh tay lòi ra thấy tận xương, nhưng hắn không không la, Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng vung tay quát.

"Chiến hồn cô động, chiến ngã quy nhất"

Một luồng kim khí lấp lánh bao phủ chiến thương của hắn, khiến cho không gian vặn vẹo, Diệp Thiên dơ chiến thương lên hướng thẳng vào ba tên hắc y nhân.

Đúng lúc này thì thấy 5 6 tên Trúc Cơ lao đến chổ Diệp Thiên, hắn khinh thường bọn chúng dơ tay một chưởng khiến bọn chúng hộc máu tươi, hắn tiếp tục bay đến ba tên hắc y nhân dùng chiến kích mới được tích Phàm khí quét ra khiến 'khiên cương' của lão giả hắc y tạo ra vỡ nát, linh khí rối loạn.

'phốc'

Một đạo phản phệ khiến cho lão giả phải nôn ra bãi máu tươi, còn hai tên hắc y thì bị uy lực của chiêu Thức Diệp Thiên đánh lùi ra sau.

Ngay lúc này, hắn vung tay lên, bước về phía trước đem chiến Thương xem như chiến mâu phóng về phía Tên Kết Đan đó.

'Phốc, phốc, phốc' "a..." Tiếng hét thảm vang lên một tên Kết Đan Sơ kỳ bỏ mình ngay đó.

Lúc này Hoả Lệnh nhíu mày đứng lên, hắn muốn ra tay rồi, nhưng lại bị một đạo kết giới ngăn lại ở phía sau.

"Nho nhỏ kết giới Thiên đạo, cũng muốn ngăn ta?!".

Hắn hừ lạnh kết ấn, một cái hoả mang tạo ra khí tức cháy rực từ tay ấn bay ra đánh vào kết giới.

'Keng, keng'.

Một đạo kiếm vang phát ra từ kết giới như có một thanh kiếm thủ sẳn trong đó chém đứt đoá hoả mà Hoả Lệnh bày ra.

"Làm sao có thể.....!?".

Hoả Lệnh phát lạnh nghi ngờ.

Hắn là một thân tu vi Kêt Đan Đại Viên mãn, mà lại không thể nào phá được một cái kết giới Trúc Cơ Thiên Đạo, điều này vô cùng khó tin.

Thật ra kết giới đúng là Thiên đạo đấy! Nhưng mà, người sử dụng không phải là Trúc Cơ bình thường, mà là một kiếm tu, chiến lực lại vô cùng thâm hậu có thể phạt trên cho nên không dể phá nát trong chớp mắt.

"Các hạ phương nào...?! Chẳng lẽ muốn nhúng tay vào Vủng nước đụt này?".

Hoả Lệnh hừ lạnh nói.

Hắn biết có thể chặn được một chiêu của hắn, ắt hẳn không phải là người thường.

Nhưng mà, Hoả Gia cũng không phải ăn chay, hôm nay cộng thêm đã hợp tác với Lý Gia, dù có Thiên Tôn đến cũng có người chóng đỡ.

Với lại, bọn hắn còn có Linh Môn sau lưng, nếu thế lực đó ra tay dù có Đại Thiên Tôn hẳn cũng phải chết không nghi ngờ, cho nên giọng nói Hoả Lệnh đối với người thần bí đầy sự uy hiếp.

Trong bóng tối, có một thiếu niên đang đứng mái tóc dài như thác nước, đôi mắt như hai đạo kiếm hồng, tay hắn cầm một thanh trường kiếm, bên hông hắn treo một tấm lệnh bài khắc chữ Vân, người thanh niên đó là Thanh Vân tuy hắn không đánh lại Hỏa Lệnh, nhưng việc tạo một cái kết giới mang theo kiếm khí vẫn có thể lấy được Hoả Lệnh một ít thời gian.

"chuẩn bị!".

Hắn ra lệnh người xung quanh.

"Rõ...!".

Một thanh âm già nua phát lại phía sau núp trong bóng đêm bảo vệ hắn phát ra.

"Hôm nay ân tình của Diệp Gia đối với chúng ta ngày xưa...ta trả chắc rồi".

Một nhóm người tán tu xôn xao lên, đã chuẩn bị chiến đấu, trong đó có hai người khí thế cường đại nhất, đều là Nguyên anh Thiên Kỳ, còn nhóm người tầm mười người thì có bảy tên Kết Đan Sơ Kỳ, ba tên Kết đan đại Viên mãn, và một số tán tu Trúc cơ.

...................

"Lão Gia chúng ta có cần ra tay?".

Trong bóng tối, một giọng nói hỏi ai đó, vô cùng cung kính.

"không cần....!có bọn yêu nghiệt kia đến, chúng ta không cần phải nhúng tay, nhưng phải xem Trừng Thiên Tôn, Ngươi Theo bảo vệ hắn".

Có một giọng nói đáp lại.

"Hahahah.....Cổ Thu ngươi cũng đến rồi à?" Một giọng nói già nua lại phát ra.

Người tên Cổ Thu đó là một trong tứ đại gia tộc lớn của Đế Đô sắp xếp °Diệp Gia , Lý Gia, Hoả Gia ,Cổ Gia°

Cổ Thu nhíu mày hít thật sâu đáp lại.

"Lão yêu quái~ngươi hoá ra còn sống".

"Lão phu đến là xem náo nhiệt".

Người thần bí nói, giọng bình tỉnh đáp.

"Ngươi không tính giúp Diệp Gia? Dù sao Diệp Lai cũng là đệ tử của ngươi!".

Cổ Thu thắc mắc hỏi.

Người thần bí chỉ cười nhẹ rồi đáp.

"Tên tiểu tử Diệp Thiên kia không tồi, nhưng còn thiếu một chút ma luyện! còn về Diệp Lai thì hắn đã được một phen cơ duyên thật lớn rồi!".

Cổ Thu tuy muốn hỏi thêm một ít thông tin nhưng hắn vẩn đè nén lại, vì hắn biết người đang nói chuyện với mình, là người thế nào, tu vi của hắn thật đáng sợ.

"Lão gia! Các tiểu gia tộc bằng hữu của Lý và Hoả Gia đang đến gần"

Cổ Thu nhíu mày quay mặt qua bên trước cuối đầu nói.

"Đệ tử xin cáo lui trước!"

Mãi về sau, không ai đáp lại thì hắn quay người biến mất trong bóng tối.