Hắn đứng gần Linh Kiều Nhi , dáng vóc tầm tầm mười bảy tuổi, tóc dài như thác nước, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt hắn như vẽ ra từ tranh, không nói anh tuấn nhưng lại lộ ra một nét tiêu sái.
"Vãn bối Diệp Thiên...xin ra mắt tiền bối".
Lão già nhíu mày thật sâu, con hàng này là từ đâu ra a, lúc nãy không cảm nhận được linh khí ba động của Diệp Thiên làm hắn có hơi thấp thỏm không yên
"Tiểu bối...! Đừng nên lo chuyện bao đồng".
Lão già lạnh lùng nói.
"Vãn bối hôm nay... Muốn trang cái bức".
Diệp Thiên mở miệng nói chuyện, toát ra nét ngạo ý, cộng thêm hắn khí thế như này khiến cho lão già cũng có chút sợ.
"Tự tìm đường chết! Thì đừng trách lão phu".
Lão già dơ tay kết ấn quyết, chỉ thấy đôi tay hắn từ từ vẽ ra một hình thù kỳ lạ, rồi hắn lấy tay nhấn vào hư không.
"Chết đi...!".
Hắn u cười vẻ mặt đầy dữ tợn.
"Tiền bối đây là ép ta bão nổi sao".
Diệp Thiên vừa nói, một tay lại ôm lấy eo mềm mại của Linh Kiều Nhi, cảm giác mỹ diệu trong ngón tay phát ra vô cùng rõ, nhất là lúc này cơ thể nàng ta là lúc yếu ớt nhất nên nó mềm mại hơn trước rất nhiều, cảm giác đó đối với một tên xử nam như hắn thì có chút không muốn bỏ tay ra rồi, còn Linh Kiều Nhi thì khuôn mặt tái nhợt giờ có chút hồng nhưng vẫn cắn răng lại, vì nàng hiểu lầm lúc này không nên làm phân tâm Diệp Thiên, nhưng nàng đâu có biết là con hàng này cái gì đang đánh hay không đánh đều đi con mẹ nó.
Tới lúc hình thù kỳ lạ mà lão già kia rơi vào mặt đất chổ lúc bọn hắn đứng thì nó đột nhiên hóa thành một thanh kiếm sắt nhọn đâm thẳng xuống đất gây ra một vụ nổ linh khí vô cùng lớn.
'Phốc!'.
Đột nhiên lão già thổ huyết ra, đôi mắt càng đụt ngầu hơn, da vẻ bắt đầu u ám hơn.
Diệp Thiên tuy có chút không nỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng buông Linh Kiều Nhi ra.
"Khí huyết khô cạn thì đừng có cố mà đánh, sẻ chết người đó!".
Diệp Thiên nói chuyện có chút chêu cợt.
Đánh nhau với Linh Kiều Nhi Lão Già đã vô cùng kiềm nén Phàm Khí của bản thân để không cho sinh cơ toát ra ngoài rồi, bây giờ vì gấp gáp mà phải dùng một tý nhưng lại không thể chịu nổi cơn già nua ăn mòn cơ thể.
"Ta thật sự không chơi lại lão, nhưng giờ này thì chưa viết đâu à".
Diệp Thiên tiếp tục chêu chọc nói.
Lão Già đôi mắt có sát khí bắn ra ngoài, khuôn mặt tuy già nua nhưng rất dữ tợn nhìn hướng Diệp Thiên cùng Linh Kiều Nhi.
"Huyền Linh Chi Thể cuối cùng cũng bị ta hút mất".
Đôi mắt âm độc của Lão cộng thêm dáng vẻ hiện giờ khiến người ta nhìn vào cũng phải tê hết cả da đầu.
Diệp Thiên bỗng lạnh hết sống lưng.
"Trước tiên ngươi hãy cố sống đến giờ đó trước đã".
Linh Kiều Nhin khuôn mặt băng hàng nhìn lão như thể muốn nhìn rõ khuôn mặt này, khắc nó vào sâu, nàng chưa bao giờ ăn qua thiệt thòi lớn như này, cái này không thể nhịn.
"Bé con, đợi đó cho ta".
Lão già lại cười âm trầm rồi đột nhiên tang biến đi.
Diệp Thiên cũng nhíu mày lại, cái này có chuyện quái quỷ gì ta, hắn không thể hiểu được.
Linh Kiều Nhi thì cũng ngạc nhiên nhưng không bất ngờ lắm dù sao tên kia trước cũng là Thiên Tôn, dù tu vi đã hạ xuống nhưng rõ ràng vẫn có thủ đoạn riêng.
"Diệp Huynh có thể bỏ tay ra chưa".
Linh Kiều Nhi khuôn mặt gợn đỏ, có chút xấu hổ thì thầm nói.
Diệp Thiên như có chút bất ngờ mà quay lại nhìn nàng, khi thấy bàn tay hắn đang ôm eo nàng thì ho lên, không biết cố ý hay không mà nhẹ nhàng còn bóp một điểm.
"xúc cảm vẫn rất tốt!".
Diệp Thiên ho khang, nhưng quay lại nhìn Linh Kiều Nhi thì đâu còn vẻ mặt tái gì, giờ là đỏ mà còn là vô cùng đỏ cái chủng loại kia.
"Hắc hắc... Đừng quan tâm đến những chi tiết kia".
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nhíu mày một cái.
"Có mùi máu tanh".
Nói rồi nàng chạy về hướng mùi máu.
...........
Vừa đến chỗ, thấy có năm người lão giả, đang đuổi giết hai tiểu thị nữ.
Hai người kia máu me đầy người, một chữ để diễn tả là thảm.
Bỗng nhiên bên cạnh nàng sát khí nổi lên , nàng nhíu mày nhìn lại, thì thấy đôi mắt Diệp Thiên tràn đầy tơ máu, người hắn run nhẹ lên , hắn bước ra một bước dùng tay hoá kiếm chém giết hai người đằng sau mà tới.
"Ngươi! Diệp Thiên".
'phốc'.
Vừa hô lên kinh ngạc, thì hai cái đầu của hai người đã dọn nhà, ba lão giả còn lại thì sắc mặt đại biến.
"Thiếu gia...! Bọn hắn là người của Hoả gia và Lý gia".
Một tiểu thị nữ giọng nói mệt mỏi nói.
"Thiếu Gia! Lý gia cùng Hoả gia cấu kết nhau diệt Diệp Gia ta!".
Thị nữ còn lại vội vàng đáp tiếp câu tiếp theo.
Diệp Thiên vừa nghe thì sắc mặt hắn đại biến cơ thể hắn run lên bần bật.
"Cái gì mà Hoả gia cấu kết với Lý gia diệt tộc ta, rõ ràng là ngày trước Hoả Thông, gia chủ Hoả Gia đã đồng ý hôn ước của hắn với Hoả Quyển, đại tiểu thư của Hoả Gia mà".
Hắn sát khí đã đỉnh thiên, đôi mắt đỏ như có tầng huyết che phủ muốn rách ra, khí thế hắn toàn bộ chuyển khai đến Trúc Cơ Thiên Đạo Tiểu Thành.
Còn ba hắc y nhân vẻ mặt biến sắc, sợ hãi trong lòng.
"Diệp Thiên! Ngươi đừng làm càng, người của Diệp Gia còn trong tay bọn ta!".
Chưa kịp nói xong thì ba lão giả bị một loại uy áp nghiền ép, ba người bọn họ chỉ mới đạt đến Phàm Đạo Trúc Cơ, thế nào có thể phản kháng Diệp Thiên Thiên Đạo Tiểu Thành toàn bộ chuyển khai uy áp.
"Nói, Người Diệp Gia ta, Ở đâu...!?".
Hắn nói ra từng chữ như đang cố kiềm chế sự giận dữ của bản thân, nhưng lại trong lời nói có một loại như đang nói chuyện với người chết vậy.
"Ở...ở... Diệp Phủ!".
Một hắc bào lão giả thân hình run rẫy không nhịn được uy áp buộc miệng khai ra.
Hắn biết hôm nay mình là chết chắc rồi, bị uy áp viên mãn đè xuống, như bị một con quỷ nhìn thẳng hắn, nói ra cầu để chết dễ chịu một chút , hắn vừa nói ra áp lực càn tăng nhanh chóng ép diệt ba lão hắc bào.
"Hai ngươi mau chạy xa nơ này đi, từ đây về sau không được bước chân vào khu vực Đế Đô nữa.
Diệp Thiên lời nói khàng khàng vô cùng bi thương dặn dò hai người thị nữ bước đi phi thân, tốc độ cực nhanh hướng về Đế Đô Diệp Gia mà bay đi.
Hắn đi để lại Linh Kiều Nhi vẻ mặt hơi chần chờ, từ đầu đến cuối hắn không nói với nàng điều gì , hắn biết Vân Môn không quản những chuyện bên ngoài, nếu như Diệp gia là gia tộc phụ thuộc của Vân Môn còn dể nói, nhưng là Diệp gia vẫn chưa là Vân Môn người, hắn ra lời giúp đỡ chỉ có làm khó nàng.
Nàng chần chừ rồi cũng phi thân theo Diệp Thiên mặc kệ chuyện gì, Trước đi theo lại tính tiếp, dù sao hắn cũng cứu nàng một mạng.
Trên đường đi nàng thấy hắn cơ thể run lên, không biết giờ hắn là đang lo lắng hay tức giận nữa.
Đôi mắt hắn lúc này không còn hiện ra đùa cợt chi sắc, mà là tràn đầy tơ máu , trên tay hắn cầm một cây chiến thương đang ong ong, nàng đã biết hắn rơi vào ma chướng, nếu không kịp thời giải thì sau này đường tu hành gặp tâm ma kiếp sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều , nhưng nàng biết chỉ có một cách phá giải đó là phải tới Đế đô, phải đến Diệp phủ mới có thể giúp hắn tìm ra con đường của riêng mình giải ma chướng.
Khi đến Đế Đô thì có một ít người nhận ra Diệp Thiên, bọn hắn né một con đường, để Diệp Thiên đối đầu trận chiến này.
Một bên khác Linh Kiều Nhi cũng cảm nhận được khí tức của Thanh Vân và còn có một ít tán tu đi theo hắn , nàng ra dấu để hắn đi theo sau, âm thầm bảo vệ Diệp Thiên.
Trước cổng Diệp Phủ, một cỗ máu tanh tràn ra , giờ phút này hắn không thể nhịn sát ý được nữa , hắn bung ra bản thân thao thiên sát khí, quấn tận càn khôn không gian, một chút một kết hàn băng, sát khí bức người tỏa ra từ trong cơ thể hắn.
Vào lúc này một giọng nói âm trầm phát ra từ Diệp Phủ.
"Diệp Thiên oa nhi! Còn không vào đây nhận tội".
Âm thanh phát ra hữu lực nghe ra người nói tu vi ít nhất là Kết Đan đại viên mãn, Diệp Thiên sát khí cuồng bạo , tay cầm chiến thương thân áo còn dính máu tươi, nhảy vào đại sảnh.
Giờ phút này, hắn thấy một cảnh tượng hắn không thể nào ép được lửa giận.
Từng con cháu Diệp Gia đều bị treo lên , thân hình họ bị sợi dây gai trói lại, trằn trọc đầy vết thương trên người , dưới thân họ thì có vài tên hắc y nhân tu vi tầm Trúc Cơ Phàm Đạo, nhưng có bốn kẻ đứng trước hắc y, ba kẻ đó lộ ra khí tức là Kết Đan sơ kỳ, và một tên tóc có phần hơi bạc, râu hắn thì đã dài đến cổ người này hắn nhận ra.
Hắn là tiểu quản gia của Hoả Gia tên là Hoả Lệnh, tu vi của hắn đã đạt đến Kết Đan đại viên mãn, giờ này ngay cả Linh Kiều Nhi cũng nhíu long mày, nàng biết hôm nay nàng không nhúng tay, Diệp Thiên hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng nàng thật sự không thể làm trái quy cũ tông môn.
Hoả Lệnh nhìn lướt qua Linh Kiều Nhi rồi nhướng lông mày, nói với vẻ mặt không hài lòng.
"Vân Môn đây là muốn tham gia việc thế sự sao?".
Linh Kiều Nhi không nói gì đạm mạc trong đôi mắt lấp loé tinh quan trả lời.
"Linh Môn cũng chẳng tốt gì, vậy mà gọi một quân cờ đi diệt gia tộc phụ thuộc ta...!".
"Tiểu hữu nói vậy là sai rồi, Diệp gia hôm nay bị diệt là do bọn hắn đánh cắp báu vật của tộc ta Long Hồn Ấn".
Hắn trả lời Linh Kiều Nhi u tiếu cười, hắn biết Tông Môn lớn không thể xen vào thế tục, đây là quy ước của tam tông tại Đại Việt.
Mà Diệp Gia lại chưa thuộc thế lực phụ thuộc của Vân Môn, hắn có thể đụng Diệp Gia, vì hắn không phải người của môn phái lớn, hôm nay hắn không phải lấy danh tính của Hoả Gia hay Lý Gia.
Mà là của hắn.
Còn Linh Kiều Nhi thì là phụng Tông môn ra ngoài làm việc nên có điều hạn chế, cho dù nàng có tự ý ra tay, thì một mình nàng có thể làm gì?.
Nên biết hắn là Kim Đan Đại Viên Mãn còn có ba tên sơ kỳ luôn luôn quan xát, bố cục này là Lý Gia và Hoả Gia tạo cho Diệp Thiên, hòng moi ra Long Hồn Ấn.
Linh Kiều Nhi không nói gì, nàng chỉ đạm mạc đứng yên ở đó không nhúc nhích , nàng đang do dự không biết có nên ra tay giúp hắn không.
Dù sao chỉ mới gặp nhau , tuy hắn cứu nàng nhưng đây là chuyện quy ước của tam tông đặt ra, nếu làm không tốt có thể khiến Vân Môn bị dồn ép.
"Thả họ...!".
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thì Diệp Thiên vung lên chiến kích quát lớn.
"Cái gì mà Long Hồn ấn là báu vật của các ngươi? Cái gì mà Diệp Gia ta đánh cắp? Muốn chiếm đoạt liền nói thẳng , nghĩa phụ ta năm đó đã nhìn sai khi kết nghĩa huynh đệ với đám súc sinh các ngươi!".
"Haha... Mắng rất hay, mắng rất hay".
Hoả Lệnh cười to, hắn vung đao lên diệt một mảng lớn con cháu Diệp Gia.
Diệp Thiên Im giọng lại.
Hắn trầm mặt.
Như con ác ma chờ bộc phát ra đi, nhưng giờ phút này hắn biết mình không thể làm càng, con cháu Diệp gia đang nằm trong tay Hoả Lệnh.
"Nói cho ta, Long Hồn Ấn ở đâu ta sẽ tha cho họ một con đường sống, à khoan, để ta đoán, ngươi chắc cũng trả biết Long Hồn Ấn ở đâu".
Hắn cười nham hiểm nói ra.
Long Hồn Ấn là báu vật gia truyền của Diệp Gia, nghe nói năm xưa thời thượng cổ Diệp Gia đã cứu một con thần long từ bên sau vùng đất này, nó mang ơn cảm nên tự chia một hồn vào một cái pháp khí trở thành Long Hồn Ấn, báu vật trấn gia của Diệp Gia.
Nhiều năm nay người biết Long Hồn Ấn nơi cất giấu chỉ có Nghĩa Phụ của hắn , mà giờ Nghĩa phụ lại bị thương do ra chiến trường trống lại quân Lân Kỳ xâm lấn sống chết không rõ , Hoả Gia và Lý Gia biết đây là thời khắc tốt nên theo lệnh của Linh Môn bao vây đánh giết Diệp Gia, với lý do là Long Hồn Ấn bị Diệp Gia đánh cắp.
Còn đại năng của Diệp gia đã sớm bị Đại năng của Linh môn âm thầm phong ấn, nhưng bọn hắn biết Long Hồn Ấn chỉ có Diệp Gia chủ Diệp Lai mới biết nơi chôn giấu, vì vậy bọn hắn mới bắt sống con cháu Diệp Gia, dụ Diệp Thiên ra rồi dùng đứa nghĩa tử này dẫn Diệp Lai đến cửa.
Diệp Thiên từ nhỏ đã không cha không mẹ.
Hắn phải sống lang thang đầu đường phố chợ.
Khi đói ăn gián khi khát uống sương.
Miễn là còn sống!.
Hắn cố sống!.
Hắn không muốn chết!.
Hắn không sợ chết!.
Nhưng...! hắn muốn tìm lại được cha mẹ của hắn.
Hắn muốn hỏi họ tại sao lại bỏ rơi hắn!.
Muốn biết tên hắn là gì?!.
Hắn muốn biết!.
Muốn biết!.
Muốn biết...!.
Điều đó khiến hắn tạo thành chấp niệm!.
Một chấp niệm khiến hắn phải cố sống tiếp, đến năm 13 tuổi.
Hắn vô tình gập được một người.
"Này cậu bé...! cậu tên là gì?".
Những câu nói ấm áp đó vậy đã lưu vào trong tim hắn...
"Thả họ...!".
Diệp Thiên lại nói ra lời đó, nhưng trong ngữ khí có vài phần cầu khẩn , Diệp Gia luôn xem hắn như người nhà thật sự, lần này dù hắn có bỏ mạng cũng phải cứu lại được người Diệp Gia.
Không! là phải cứu được người nhà của hắn.
"Đây là ngươi đang cầu ta sao!?".