Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 4: Thiên Kiêu Tựu Hợp




'A...a...aaaa'.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp nơi này.

Ba tên đang chiến với Diệp Thiên vô cùng thê thảm, liên tiếp bị Diệp Thiên công phạt thói lui về phía sau.

Tuy có tu vi cao hơn nó, nhưng mà bọn chúng đều đề phòng lẫn nhau nên khó mà tung ra toàn lực được.

Chung một phái phụ thuộc nhưng từ xưa đến nay Lý và Hoả gia luôn trong bóng tối ám hại đối phương.

Thử hỏi một trận chiến đồng minh luôn cảnh giác nhau, thì làm sao có thể thắng được, với lại tuy nói bọn hắn đều là Kết Đan Sơ Kỳ nhưng lại là do gia tộc dùng Linh Thạch cưỡng ép thúc đẩy lên, tu vi không được áp suất kỹ cho nên chiến lực so với Kết Đan Sơ Kỳ bình thường thì kém xa.

Ngay lúc này, Diệp Thiên nhảy lên cao nhìn xuống bọn hắn, đôi mắt lạnh lẽo dơ chiến thương lên.

"Nghịch Thiên!".

Chiến thương trong tay Diệp Thiên bay lên tự thu phàm lực của Diệp Thiên vào bên trong nó, mà Diệp Thiên cũng điên cuồng chuyền hồn lực vào trong chiến thương, lúc này Chiến Thương trên không đột nhiên phát sáng hướng thẳng về phía ba lão già của hai gia tộc kia.

"Vạn kích!".

Diệp Thiên lại phát ra một thanh âm truyền vào Chiến Thương đang phát ra ánh sáng dị thường kia.

Chiến Thiên đột nhiên khởi động rồi, nó nhân ra hai thanh chiến thương, lại thành bốn, từ từ rồi lại càng nhân lên gấp nhiều lần khiến người khác phải tê cả da đầu, đặc biệt là đây nếu nhìn kỹ cũng không phải là hư ảo mà là thật sự chính là chiến thương do Diệp Thiên tạo ra.

"Tiểu bối...! Liền thế này".

Hắc y Hoả Gia trầm mặc.

"Hừ...!".

Hai tên khác người của Lý gia không nói nhiều, liền tung 1 chưởng thẳng phía Diệp Thiên, bọn chúng cảm thấy nguy hiểm, mức độ phàm khí bị chiến thương hấp thu quá lớn, cộng thêm Diệp Thiên liều mạng đẩy hồn lực vào giờ này kẻ ngu mới không nhận ra pháp này đáng sợ đến mức nào.

Hai chưởng pháp phát ra từ người của Lý Gia bay đến Diệp Thiên, nhưng hắn không hoản không lo, hắn quát trong lòng.

"Vạn kích, quy tam!"

Lập tức tất cả thanh thương hợp lại thành còn ba thanh lơ lửng trên đầu Diệp Thiên khiến hắn lại trở nên vô cùng uy nghiêm không thể xâm phạm, giờ phút này cả ba hắc y đều cảm nhận được cơn ớn lạnh đến xương tủy phát ra trong đầu, hai bí pháp vừa bay đến chổ Diệp Thiên cũng bị uy áp của ba thanh chiến thương xóa sạch dấu vết ngay lập tức.

"Sát!".

Một thanh âm mang theo sát ý, ba thanh chiến thương đang lơ lửng đều kêu vang tạo ra uy thế khiếp người, nếu như tu vi hắn đạt đến Nguyên Anh Viên Mãn thì có thể chỉ toát ra uy áp cũng đủ xé nát hư không vậy, ba thanh chiến thương động rồi, nó phóng nhanh về phía ba người hắc y kia.

"Hừ...!".

Tên hắc y của Hoả gia, tuy nãy nhạo bán nhưng giờ thì 'hừ' một tiếng, dùng hết tu vi của hắn điên cuồng hấp thu Phàm Khí xung quanh lại vào Kim Đan rồi dùng nó để tạo ra một nham thuẩn chặn trước người mình, bề ngoài chỉ thấy pháp này như một cái hỏa nham đang phun trào vậy, bị dung nham bao quanh nó vô cùng nóng rực khiến cả mặt đất cũng phải lúng xuống.

Hai tên Lý Gia cũng sợ hãi vô cùng, nhanh chóng bọn hắn lấy ra một cái chén bể, hai người thôi động pháp lực khiến nó như quả bóng mà phình ra to che chắn bọn hắn lại, giờ nếu nhìn kỹ thì thấy bọn hắn giờ như một con rùa hai đầu vậy, vô cùng buồn cười.

Ba thanh chiến thương rít gào trên hư không như muốn đâm thủng tất cả mọi thứ vậy, một thanh Chiến Thương như một cơn lóc xoáy vì nó tốc độ quá nhanh khiến cho những cơn gió cũng phải chạy đua cùng nó rơi vào tấm nham thuẩn của tên hắc y Hỏa Gia, khiến nó nứt vỡ hoàn toàn không thể chóng đỡ dù chỉ một giây, cho đến vang lên một tiếng xuyên thủng máu tươi khắp trời, không có thanh âm hét thảm hay la trong đau đớn, vì khi Chiến Thương bay ra trong một chớp mắt thì liền đả lấy mạng tên đó, pháp của Hỏa Gia không thể nào ngăn cảng dù chỉ một giây cũng không thể.

Còn Hai Thanh Chiến Thương thì đâm vào cái chén bể kia dường như cũng chỉ chóng đỡ trong giây lát mà trực tiếp xuyên qua luôn, trực tiếp tuyệt sát hai tên tu sĩ Lý Gia.

Giờ phút này cả 4 tên Kết Đan sơ kỳ đều mất mạng, cả chiến trường im lặng.

"Ba cái Ngụy Đan mà thôi, chiến lực còn không bằng Chuẩn Kết Đan".

Diệp Thiên ở trên hư không hờ hửng nói, đôi mắt hắn sắt bén vô cùng.

Hoả Lệnh vô cùng tức giận, dùng cấm thuật phá được cấm chế rồi bay ra, ngay lúc này một đạo kiếm khí bay ra hướng thẳng về mi tâm phía Hoả Lệnh.

Hỏa Lệnh bước ra, tay phải hắn phát sáng lên chỉ thường thường một chỉ liền phá vỡ kiếm khí.

"Lại là ngươi, lại là ngươi!".

Hoả Lệnh hét giận, khuôn mặt dữ tợn, tu vi Kết Đan Đại Viên Mãn chuyển khai mạnh mẽ

Một bóng hình mảnh mai bước ra, mái tóc đen nhánh, tay phải cầm thiên kiếm nhưng khuôn mặt thì lại đeo một cái mặt nạ, vẩn không che được khí chất phi phàm của hắn, trong người hắn như có như không có tiếng kiếm reo lên từng đợt thanh âm kiếm khí sắt bén.

"Thanh Vân!" .

Linh Kiều Nhi nhíu mày lẩm bẩm.

Không sai, hắn là Thanh Vân, Thiên Kiêu số một của Vân Môn.

Hắn đã ra tay, đối mặt Hoả Lệnh đôi mắt không sợ hãi mà có chiến ý phát ra, sau lưng hắn xuất hiện rất nhiều tán tu, có khí tức vô cùng mạnh mẽ làm cho Hoả Lệnh cũng điên người lên.

Nhưng vẩn chưa kết thúc, khí tức vô cùng nguy hiểm nổi lên, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều người nhưng không phải ở bên Thanh Vân mà là ở đối lập.

không sai, là người của Hoả Gia và Lý Gia, có 5 tên Trúc Cơ Thiên đạo và 3 tên kết đan sơ giai, kèm rất nhiều trúc cơ phàm đạo, còn cảm nhận được như có như không khí tức Nguyên Anh phát ra.

"Giao ra Long hồn ấn, rồi tự phế căn cơ, ngươi có thể đi".

Một người trong ba tên dẫn đầu giọng nói của hắn cao cao tại thượng, nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm, không thể làm trái.

"Muốn chiến...! Liền đến!".

Diệp Thiên cầm chiến thương trong tay, khí tức yếu ớt như muốn ngay lập tức hồn đèn dập tắt, vừa lúc nãy hao tốn quá nhiều hồn lực và phàm lực vào 1 thức trước, nên giờ hắn quá suy yếu, nếu không có Linh Kiều Nhi thì hắn phải chết không nghi ngờ.

"Muốn chết...!".

Tiếng quát giận toát ra, tên Kết Đan tung chiêu, Hoả khí ngập trời khiến vùng trời nơi này hóa nóng rực thả xuống Diệp Thiên.

"Xem trừng...!".

Linh Kiều Nhi hô lên, Thanh Vân định ứng chiến nhưng lại bị Hoả Lệnh cản lại, còn tán tu thì bị bọn đối lập đối kháng không cho bọn hắn cứu Diệp Thiên.

Giờ phút này hắn tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng Diệp Thiên không thể làm gì, phàm lực đã cạn, hồn lực thì còn quá ít nếu dùng tiếp thì vẩn phải chết, hồn tán thiên địa.

"Mặc kệ! khi về cùng lắm thỉnh tội với trưởng môn".

Linh Kiều Nhi nói thầm trong lòng cắn răng kết ấn định ra tay thì một giọng mang theo tức giận vang lên khắp hư không.

"Kẻ nào ra tay với tam đệ ta...!?".

Một bàn tay mang theo kiếm khí chỉ nhẹ nhàng búng ra liền có một thanh tiểu kiếm vô hình bắn thẳng về phía tên kia.

Làm cho Thanh Vân đang chiến với Hoả Lệnh nhíu mày, hắn là tu kiếm chi đạo lại là kiếm Linh Thể nên biết rõ một thức này có nhiều đáng sợ, sợ là hắn cũng khó mà chóng đỡ một kiếm tùy ý này.

"Lấy khí làm kiếm, vung tay kiếm mang bùng phát, người này có bao nhiêu đáng sợ".

Bàn tay xuyên qua cả 3 chiêu của bên kia, nếu không phải có khí tức Nguyên Anh hộ thủ, thì bọn hắn đã bị xuyên thủng đầu lâu rồi, nhưng 3 tên ra tay vẩn đều bị phản phệ của chiêu thức mình bị thương không nhẹ.

"Ai!"

Ba tên Kết đan nổi giận rồi, Rống lên một cái vùng đất nơi này run động lên, tạo ra khí tức đáng sợ, nhưng một giây sau, lại có một đạo hừ lạnh ổn định vùng đất này.

Lại một giọng nói từ phía đối diện kia toát ra.

"Tam ca ta, các ngươi cũng dám chạm!".

Lại một tiểu tử bước ra, khuôn mặt non nớt nhìn tuổi chỉ tầm 9 đến 10 tuổi, nhưng trong thân thể hắn có chút khí tức tan thương khiến người khác không nhìn thấu.

"Đầu mao tiểu tử, ở đâu ra làm loạn!".

Một tên kết đan quát mắng.

Giờ này tiểu tử kia không nói, nhưng khuôn mặt của nó thì có vẻ tức giận, khiến mặt non nớt nhăn nhó lên làm người ta muốn yêu triều.

Nó bước ra một bước ghìm tay thành quyền vung ra khiến cho không gian cũng bóp méo, lực lượng cơ thể quá đáng sợ.

"Hahahaaa...".

Một tên kết đan cười lạnh như không nhận ra, bước lên phía trước trực tiếp dùng một đấm phát ra khiếp người, đón đỡ một quyền kia.

'Ầm Ầm!'.

Không gian chấn động.

'Đùng!'.

Khi hai quyền vừa chạm nhau khiến vùng thiên địa này phải run rẩy cả lên.

'Aaaa...'.

Tên kết đan kia lùi về phía sau hai ba bước, bàn tay tét ra, ngay lúc này lại một đạo kiếm quang phát ra cắt bay cổ của hắn, máu nhuộm hư không, bỏ mạng nơi đó.

Giờ phút này nơi này lặng im, một tên tiểu tử mà thôi khiến một vị kết đan phải bỏ mạng, nhưng lúc này tiếng cười non nớt lại vang lên.

"Hahaha... Đại ca ngươi lại ra hắc thủ rồi".

Mọi người đều yên tỉnh, nhất là bên hai gia tộc kia đều muốn chửi má nó, mới ra chưa kịp phát uy liền bị diệt hai người xem tức không tức.

"Các ngươi, muốn chết...!".

Hai tên kết đan còn lại tức giận rồi, khí tức kết đan phát ra toàn bộ khiến bọn Trúc Cơ quanh nó phải rơi xuống mặt đất.

"Lui lại!".

Một tiếng quát lên uy nghiêm một thiếu niên bước đến, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm bảo kiếm, dưới hong có đeo một tấm ngọc bội có khắc chữ Lý.

"Tham kiến thiếu chủ".

Lão giả kết đan chấp tay bái kiến.

"Tham kiến Lý gia tiểu thiếu chủ".

Tên còn lại cũng cúi người.

Lý Địa không nhìn chỉ đối với một hướng quát.

"Chiến Thiên Hành! lén lén lúc lúc thì có gì hay ho, muốn thì ra chiến với ta một trận".

Lúc này chiến ý của hắn ngút trời, toàn bộ Trúc Cơ thiên đạo uy áp bộc lộ không bỏ sót, nhìn như không thua kém gì lúc Diệp Thiên còn ở lúc đỉnh phong.

"Hừ...".

Một giọng nói vang lên, trên hư không một người bước ra, mây mù bao phủ người này không rõ chân dung, nhưng Tu vi vượt qua trúc cơ thiên đạo toàn bộ chuyển khai, hắn không nói gì chỉ là một bước nhảy lên hư không, biến mất nơi đó.

"Tốt, tốt".

Lý Địa cười lạnh, bóp chặt nắm đấm, cũng cùng theo lên hư không, hai người biến mất tìm một chổ ở Diệp Gia để quyết chiến.

"Thiếu chủ đã đến, trận này xem như xong".

Hai tên Kết Đan đang cười lạnh trong lòng.

"Thiếu chủ vừa ra, ai có thể tranh phong!?".

Một tên thiếu niên nói ra vẻ mặt sắt lạnh như không quan tâm người tên Chiến Thiên Hành kia.

"Đúng!... Cùng giai ai có thể tranh phong với ngài ấy".

Một thiếu nữ nói với giọng ngưỡng mộ nhìn lên, rồi khinh miệt nhìn Diệp Thiên như muốn nói hắn chỉ là con sâu con kiến mà thôi.

"Hahaha... Đại ca ta há có phải loại phàm nhân các ngươi có thể suy đoán! tới, tới, tới ta Ngô Phàm một mình đập hết các ngươi!".

Tiểu tử giờ phút này chiến ý của hắn là ngút trời, bước lên hư không trực tiếp đón đánh bọn người trước mặt.

"Muốn chết!".

Lúc này hai tên kết đan đều động, vũ động kiếm vũ hướng về phía Ngô Phàm chém đến.

'Ầm...ầm...'.

Một kích va trạm hai bên lui lại, nhưng mà nếu nhìn rõ thì 2 lão già kia bàn tay đã rỉ máu, thanh kiếm đả vỡ nát.

"Làm sao có thể?!"

Tới lúc này hai lão giả đả hồ nghi nhân sinh rồi.

Nên biết bọn hắn đã kết đan, tuy chỉ là cách biệt nửa bước, nhưng cũng đủ là một đạo lệch trời, chiến lực mà một khắc va trạm lại rơi xuống hạ phong.

"Tốt, tốt".

Đám tán tu đều vỗ tay khen hay.

"Ngô Phàm, nghe đồn là một cái Thánh Thể chuyên tu nhục thân"

"So nhục thân với Ngô Phàm, tự tìm đường chết!"

Người bên này đều cười lạnh, đối với hai tên kết đan tỏ ra khinh thường.

'Ầm'.

Đột nhiên một uy áp muốn sụp tứ phương một tiếng lạnh lẽo vang lên.

"Phế vật".

Tiếng nói vừa ra khiến trời đất như cộng minh cùng hắn, đây là việc người này trong lời nói đả cộng hưởng cùng đạo âm.

"Đại quản gia tha tội...!".

Đám người nghe được tiếng người này đều run sợ.

"Phụ thân mau ra tay!".

Hỏa Lệnh đang chiến với Thanh Vân thì chuyền âm vội vã, hôm nay hắn quá nhục nhã, tuy hơn đối phương sáu tiểu cảnh giới nhưng vẩn không cầm xuống đối phương, điều này khiến hắn sợ hãi, tuy biết người Vân Môn luôn yêu nghiệt nhưng làm sao có thể vượt một đại cảnh giới đổi chiến với hắn.

"Là Thiên Tôn sao".

Người của tán tu run động, sắc mặt trắng bệt.

Thiên Tôn cảnh giới được Thiên Địa công nhận.

Một bàn tay đè xuống muốn bắt đi Diệp Thiên, tuy có Linh Kiều Nhi đứng phía trước nhưng giờ này hắn và nàng đều sắc mặt cũng trắng bệt ho ra máu tươi không chịu nổi uy áp, chỉ mới là uy thế mà đã khiến hai người không chịu nổi, nhất là Diệp Thiên thân thể hắn như muốn giải thể bất cứ lúc nào

"Xem lão phu không có!?".

Một tiếng hừ lạnh, tung ra một chưởng làm bàn tay kia lui lại.

"Long Đằng! ngươi lo chuyện bao đồng".

Tên được hô là quản gia hét lên tức giận, làm nơi này muốn sụp đổ, tuy không nhìn thấy khuôn mặt nhưng có thể cảm thấy sự dữ tợn của hắn.

"Ấy... Đừng hiểu lầm, ta chỉ là theo đám tiểu bối tán tu bảo hộ chúng thôi, a...tính ra được tên tiểu tử kia cũng là tán tu.

Lão giả nói với giọng bình thản đáp lại.

"Ngươi đây là muốn chiến với ta một trận!?".

"Ừ thì chiến một trận, nhưng là 2 ta chiến với ngươi".

Lại một người thông giông bước ra.

"Ngươi....! Cổ Tam Thông".

Tên quản gia Hỏa Gia quát lớn.

"Được chiến liền chiến".

Thêm một tên bước ra.

Hắn vừa ra bọn người Lý gia đều mừng rỡ vang lên tiếng hô.

"quản gia".

Nơi này yên tĩnh lại sau một khắc bốn vị thiên tôn đều biến mất, vì bọn họ muốn một trận quyết chiến, nhưng nến chiến nơi nay thì bọn họ chắc chắn sẻ bị một bàn tay đập chết, nên biết đây là Đế Đô, giám làm loạn Đại Năng nơi này không đập bọn hắn mới lạ.

"Diệp Thiên còn nhớ ta".

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra, một nữ tử mang trên mình bộ váy đỏ, ngực phập phùng, vòng eo nhỏ nhắng, khuông mặt kiều mị tỏ ra vẻ khiến người khác ham muốn.

"Tiểu yêu tinh, ngươi là đến lấy mạng ta sao?".

Diệp Thiên hắn bị thương quá nặng, cộng thêm Phàm khí và hồn thể còn quá yếu ớt.

"Diệp Thiên ca ca, sao lại nói thế? Ta đây là muốn mượn long ấn xem qua một chút!".

Ả xinh đẹp tuyệt trần, với giọng nói kiều mị khiến nam nhân sẻ không chịu nổi với lời nói này.

"Long Hồn Ấn! Là Diệp gia ta".

"Ừ thì là của gia ngươi, nhưng...".

Ả nói rồi dừng một chút.

"Một cái gia tộc không còn Đại Năng, thì còn là gia tộc không? Hay chỉ là cái ổ cho kiến như ngươi!? Một con kiến cũng giám nắm giữ bảo vật đó, ngươi! Xứng sao?".

Nàng nói lạnh lùng, khuôn mặt ả giờ phút này là khinh miệt, là tham lam, là xem thường.

"Hahaha... Là kiến là sâu hay gì? Phận ta do ta quyết! Dù là gì thì vẫn hơn thứ như các ngươi!".

Hắn giờ này là tràn đầy tức giận, gia tộc mà nghĩa phụ hắn đả từng cứu, giờ này đang xem bọn hắn là sâu kiến, chỉ vì bọn hắn đã không còn đại năng, không còn thứ được gọi là chiến lực.

"Ngươi...đến chiến với ta!".

Linh Kiều Nhi bên cạnh không ở nghe nửa, nàng nãy giờ là đang đợi chiến lực hồi phục, lúc này là lúc có thể tung ra đại chiêu, nàng không tiếc trợ giúp một cái Diệp Thiên giết con ả này.

"Ây chô... Huyền Linh Chi Thể đã động lòng với con kiến này rồi sao?".

Hỏa Quyển trêu chọc nói.

"Bớt nhiều lời!".

Linh Kiều Nhi lạnh lùng nói.

Trong phút chiến nổ ra.