Quyển 1: Cấm Giới....
Ba vạn năm trước vùng đất này là một đại cường thổ lớn, tài nguyên dồi dào linh khí nhiều đến nổi người phàm vừa hít vào liền có thể tu hành.
Vì vậy nơi đây sinh ra rất nhiều cường giả, đỉnh cao nhất là 5 vị Thiên Nhân.
Có một ngày nọ trên đại lục hiện ra hai thân ảnh, họ tự xưng là Tiên, xuống phàm giới mục đích là tìm đồ vật nào đó.
Bọn hắn lụt tung lục địa này lên khiến linh khí gần như ngừng vận chuyển, năm vị Thiên bị ép vào đường cùng nên hợp lực lại nhằm đàng áp lại hai tên bạo tiên kia.
Trận chiến đó gây ra hỗn loạn cực kỳ lớn, phàm nhân gần như diệt tuyệt, tu sĩ gần như không thể đột phá hết tuổi thọ mà chết dần, cường thổ bị chia ra thành chín vùng lãnh địa, hai tên tiên nhân tuy chết nhưng chúng lấy uy áp trấn càn khôn khoá bốn vùng địa thổ trở thành cấm địa.
Còn năm vùng thì được năm vị Thiên Nhân nắm giữ bao gồm Đại Thiên , Lân Kỳ , Địa Thiên , Ma quận , Phật Thổ và Đại Việt.
Ba vạn năm sau do dư tồn trận chiến năm đó nên linh khí hỗn tạp, càn nhiều người không thể tu luyện người tu luyện được thì gia nhập vào các tông môn.
Do người tu tiên với người bình thường có sự khác biệt nên bị chia thành hai cấp bật phàm nhân và tu sĩ.
Phàm nhân xem người tu tiên như là thần tiên sống cung phụng quỳ bái, ngược lại thì người tu tiên xem phàm nhân như là sâu kiến, tuy có hiệp ước không được lạm sát phàm nhân nhưng ở thế giới tu tiên nấm đấm là vi tôn này ai lại xem trọng tính mạng của sâu kiến bao giờ.
Ba đại môn phái tu tiên lớn nhất của Đại Việt có quyền chủ quản sáu phần tài nguyên của Đại Việt, còn Triều Đình thì nắm giữ 4 phần còn lại.
"Sư tỷ~ Chúng ta mau đi treo thông báo nhận đệ tử mới, đệ còn phải về tông môn hảo hảo bồi các sư muội luyện công a".
Người thanh niên tay mang trường kiếm, thân hình mảnh mai, nhìn như thư sinh nhưng lại có khí tức như một thanh kiếm sắp rời vỏ, sắt bén vô cùng, nhìn qua một bên vị thiếu nữ bên cạnh với vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra nét từ ái như một người tỷ tỷ đi theo hắn.
"Thanh Vân~ Đệ ngày càng không hiểu chuyện!".
Thiếu nữ bên cạnh mặt lộ ra có chút nghiêm khắc, lời nói như dạy dỗ nói.
"Vân Môn nhận đệ tử, há có phải chuyện đùa, đệ sắp leo lên ngôi thánh tử, đây là cơ hội cho đệ lập công".
Thiếu nữ dán người yêu kiều, tóc dài xanh thẩm, nàng đeo một cái mặt nạ đủ để che đi khuôn mặt, sắc mặt đạm mạc thanh lãnh, khí chất tỏa ra bên ngoài một lốp cao ngạo, khiến người khác nhìn vào tuy gần mà xa, khó thể nhúng chàm.
"Được rồi được rồi, tuỳ Linh sư tỷ quyết định, dù sao tông môn nhận người quá hà khắc, đừng nói ngoại môn đệ tử, tạp dịch được nhận vào cũng xem như là tốt lắm rồi , hôm nay chúng ta đi công bố cũng chỉ là có lệ, về có thể tiện bàn giao với đại trưởng lão thôi".
Hắn tên Thanh Vân, là một đệ tử nội môn có tìm chất bước vào Thiên Nhân nhất, vì vậy các trưởng lão của tông môn đều đang bảo trì ý kiến cho hắn làm thánh tử, đừng nhìn hắn mới Trúc Cơ tu vi, tư chất hắn bất phàm tới đâu thì chỉ có người quan xác hắn mới hiểu rõ.
Còn vị thiếu nữ kia tên là Linh Kiều Nhi, sắc đẹp nghiên nước, tuy chưa thấy dung nhan của nàng nhưng vẫn được xếp trong thứ hạng 10 vị mỹ nữ đứng đầu giới tu tiên, tu vi của nàng là Trúc Cơ Thiên đạo đại viên mãn.
Hai người ra ngoài là để công bố thiên hạ, Vân môn bắt đầu khảo hạch nhận đệ tử, do các khảo thí của các đại tông môn quá khó.
Nếu được có tư chất cao thì có thể trực tiếp bồi dưỡng, nhưng mới bước vào thì cũng chỉ là đệ tử tạp dịch, đến 3 năm không đạt ngưng khí thì xem là có tư cách gia nhập vào ngoại môn.
Nếu nói Ngưng Khí kỳ là thời điểm đặt chân của người tu tiên, thì Nhân Nguyên là cảnh giới để các thiên tài được lộ diện , Nhân Nguyên cảnh có 9 tầng đạt đến 9 tầng có thể dung hợp đột phá lên Trúc Cơ kỳ, nếu hoàn thiện Phàm, Địa, Thiên có thể Kết đan tạo ra một quả kim đan, đến đây mới có thể tính là người tu tiên, còn người không kết được đan thì sẽ tự phế bỏ tu lại từ tầng thứ ban đầu nếu không tu vi khi cưỡng ép đạt Kết Đan cũng chỉ tính chiến lực là ngụy đan mà thôi.
Hai người vừa đi vừa nói truyện thì từ từ chậm bước chân lại , Thanh Vân nhíu mày mở ra linh thức để quan sát xung quanh, tuy hắn chỉ mới là Thiên đạo Trúc Cơ tiểu thành nhưng linh thức của hắn thậm chí còn cao hơn sư tỷ với tu vi Thiên Đạo viên mãn, linh thức hắn như một thanh kiếm mà quét ngang xung quanh.
"Có sát khí".
Linh Kiều Nhi nàng có thể cảm nhận được người có sát ý đối với mình, đôi mắt nàng hiếp lại toát ra nét nguy hiểm chưa từng có, ngay lập tức nàng vội vàng dặn dò Thanh Vân.
"Mau thông báo người của đế đô...! Ta đuổi theo hắn , trên đường sẽ để lại ấn ký các ngươi mau đuổi theo".
Nói xong, nàng lập tức thuấn thân đuổi theo nơi toả ra sát ý.
"Biết là người của Vân môn còn giám có ý đồ!".
Nàng hừ lạnh, lại tăng tốc độ lên như một tia chớp đuổi theo tia sát khí kia.
Thanh Vân lặp tức hướng về đô phủ mà đi, ở nơi đó có xuất hiện luồng khí tức của nhiều cường giả xưng ra Vân môn họ chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ , còn chuyện sư tỷ của hắn đuổi theo tên kia, hắn không lo lắng Trúc Cơ đại thành không phải ăn chay, không nói đến nàng còn là hư hư thật thật Huyền Linh Chi Thể, Nguyên Anh không ra ai có thể bắt được nàng, Kết Đan nàng có thể chạy đó mà.
Linh Kiều Nhi dừng chân lúc đã là vùng ngoại đế đô , ở đây linh khí yếu ớt sương mù bao phủ tầm, ngay cả chuyền phù tin tức cũng không thể làm được.
"Mê trận".
Linh Kiều Nhi nhíu mày.
Linh Kiều Nhi vốn là người thông minh, giờ nàng có giả ngốc cũng nhận ra tại sao một đại cao thủ so tốc độ không thua nàng mà lại để lộ ra sát khí rõ rệt như vậy.
Là bởi vì hắn sợ
Hắn sợ cường giả trong Đế Đô.
Sợ Thanh Vân.
Tuy Thanh Vân chỉ là Trúc cơ tiểu thành nhưng nó tu kiếm đạo phách tuyệt còn là Linh Kiếm thể , một cái Kiếm thể có quá nhiều biến số , còn có cường giả trong thành chắc chắn, hắn mà gây chuyện trong thành, thì tám phần là bị quần ẩu, Vân môn thanh danh rất lớn rất có lực hiệu triệu.
"Huyền Linh Chi Thể...! Chê cười".
có một tiếng già nua trong bóng tối u u cười trong thanh âm toát ra vẻ già nua.
"Tiền bối lấy lớn hiếp nhỏ không sợ người thiên hạ chê cười".
Linh Kiều Nhi trầm giọng nói.
"Ta là người của Vân môn... Đại đệ tử của Bích Hà Các, ngươi không sợ Bích Hà Các chủ báo thù?!".
Nàng uy hiếp nói.
"Diệt ngươi ở đây ai sẽ biết ta làm, với lại ta và Vân Môn không đội trời chung còn sợ cái gì báo thù".
Lão già cười ha hả, trong đó có cay đắng, có thù hận, còn có chút buồn không rõ.
"Năm xưa! không phải sư phụ ngươi, ả nữ nhân đó đánh ta từ Thiên Tôn rớt xuống Kết Đan thì ta từ sớm đã đại năng rồi! Hôm nay, lấy ngươi bản nguyên để làm vật dẫn cho ta trở lại Thiên Tôn".
Hắn vừa nói xong không đợi Linh Kiều Nhi có phản ứng thì dơ tay một chưởng chụp lấy nàng.
"Hừ.....! làm ta là quả hồng mềm".
Nàng hừ một tiếng dùng linh khí trong người hóa thành một kiếm chẻ đôi chưởng ấn của lão già kia.
Giờ phút này nàng mới thấy rõ gương mặt của lão già từ trong bóng tối.
Đầu tóc bạc phơ, làn gia thì đen úa toát ra một nét cực kỳ cổ xưa, răng hàm như rịn hết, đôi mắt đụt ngầu giống như mù mất.
Rất rõ ràng, hắn sắp hết tuổi thọ.
Cũng rất rõ ràng hắn muốn lấy nàng bản nguyên để luyện đan.
"Huyền Linh chi kiếm!".
Nàng hét to một tiếng, đôi tay phát xanh lên bóp vào hư không, ngàn đạo quang mang hội tụ thành một điểm xanh, một thanh xanh thẩm kiếm từ từ hiện ra, lưỡi kiếm sắc bén, toát ra linh khí nồng nặc.
"Tiểu tiểu Trúc Cơ! Mà có thể gọi ra thần tàng của huyền linh chi thể, tuy chưa hoàn thiện thần tàng nhưng lão phu hôm nay chú định thu hoạch lớn".
Hắn u tiếu cười dơ tay trong mặt không che dấu nổi tham lam, lại một chưởng che trời uy áp của chưởng ấn quá lớn làm cho không gian bóp méo.
Linh Kiều Nhi nắm trong tay Huyền Linh Chi Kiếm chém rách ra một đạo càn khôn, dùng thuấn thân để né đi chưởng ấn, đồng thời nàng cũng dơ tay kết ấn đọc một loại trú ngôn.
"Càn khôn quy nhất, mê tung ảo cảnh... Mở!".
Xung quanh kết giới như có cảm giác bị rã ra, kết giới dường như không chịu nổi nữa.
Loại chú ngôn này dùng Phàm lực quán trú rất nhiều, uy lực phá trận pháp vô cùng lờn.
"Ổn Định!".
Lão già quát khẽ một tiếng, dơ tay lên chụp lên hư không, lại lấy tay làm viết khắc ra những nét chữ trên hư không liền ổn định càn khôn lại, Kết Giới ổn định rồi.
Nói đùa cái gì đâu? Dù sao trước kia hắn cũng đặt chân đến Thiên Tôn cảnh, tiểu bí thuật phá trận hắn cũng tìm ra không ít.
"Cổ Độc trùng, lên!".
Lão Già hô lên.
Một đám sâu bọ lập tức bay ra từ người hắn, nhìn qua thì như mấy ngàn con nhưng thật ra là kích thước quá nhỏ cho nên chắc chắn không nhìn rõ, nếu nhìn rõ thì sợ ngay xã Kết Đan cũng có phải quay đầu chạy mất.
Linh Kiều Nhi trong mắt có sát khí, nhưng qua bí pháp này nàng có một nguy cơ to lớn đang trỗi dậy.
Không biết nàng kết bí Thuật gì, xung quanh nàng bao phủ một vòng sáng, khi vòng sáng biến mất, chỉ thấy một tấm kính trước mặt lão già, mà nàng thì lại ở trong kính đó, Cổ Độc bát xâm.
"Cửu Thiên Huyền Linh, Kính!".
Lão già sợ hãi kinh hô
Một trong những Thần Tàng của Huyền Linh Chi Thể.
Giờ phút này, Linh Kiều đứng trong mặt kính như Bích Ba Tiên Nữ nhìn xuống Lão Giả
"Nếu năm xưa, thì một ngón tay là sâu kiến như ngươi tính là thứ gì?!".
Lão Già tức giận quát mắng, hắn trước kia đường đường là Thiên Tôn cao cao tại thượng, giờ này lại bị một cái tiểu Trúc Cơ nhìn xuống, hắn chí cao năm xưa giờ còn đâu uy nghiêm.
"Đáng tiếc! Ngươi không phải ngày đó".
Linh Kiều lãnh đạm nói
Nàng vẻ mặt trắng bệt, dù gì thì nàng chưa Kết Đan, Phàm Khí dự trù quá ít, nếu không có đan dược phụ trợ, đừng nói 'Cửu Thiên Huyền Linh Kính' ngay cả 'Huyền Linh Kiếm' cũng không triệu hồi được, nếu không phá cục này nàng hẳn phải thành đan dược rồi.
Linh Kiều Nhi lại cắn răng lấy ra vô số đan dược nuốt vào, Huyền Linh Chi Thể là một thể chất đặc biệt, không sợ Phàm Lực quá lớn mà phát nổ, Linh Khí xung quanh đây quá ít ép buộc nàng phải dùng Phàm Khí tích tụ trong cơ thể để bổ xung vào.
Lão già thấy vậy liền gấp, bàn tay hắn phát sáng chấp lại thành kiếm quét ra một đường.
'Keng'.
Kiếm quét vừa đến Cái kính không ngờ lại không lộ ra một gợn sóng nào, vậy mà hoàn toàn bị cái kính hoàn toàn nuốt chửng.
"Ngươi! Không được".
Linh Kiều Nhi quát khẽ.
"Tam vũ Địch Phàm!".
Lập tức, bầu trời phong vân biến ảo, có hoa mỹ quang hoa hiển hiện, sau đó chính là một giọt quanh quẩn lấy quang hoa mưa phùn nhỏ xuống xuống dưới, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba . , rất nhanh liền tạo thành mưa to, bao phủ toàn bộ chiến trường hóa giải kết giới mà lão già thi chuyển.
Lập tức sương mù tản đi lộ ra một khe vực sâu hơn ngàn trượng có thừa, đây là mảnh chiến trường hai người vừa mới chiến đấu.
Sau khi phá kết giới Linh Kiều Nhi quá suy kiệt để thi chuyển Thần tàng, nên ngay lặp tức cái kính chổ nàng liền mờ đi rồi biến mất, chỉ để lại bóng hình xinh đẹp kia đứng nơi đó, khuôn mặt tái nhợt, phàm khí trong cơ thể tán loạn đi.
Nàng vội vàng lấy đan dược ra, tuy dùng quá nhiều sẻ ảnh hưởng đến căn cơ sau này nhưng nếu nàng không dùng, nguy cơ tử vong quá lớn, việc trước mắt vẩn quan trọng hơn.
"Đi chết cho ta...!".
Đột nhiên sau lưng có một tiếng lạnh lùng vang lên, một chưởng toàn bộ uy lực Kết Đan Đỉnh Phong hướng về nàng mà ập tới, đây là cảm giác nguy hiếm nhất từ khi chiến đấu đến giờ mà nàng cảm nhận được, nó chứa đựng toàn bộ tu vi của người kia, Kết Đan Đỉnh Phong nàng sao có thể chóng lại trong tình thế này.
Rất rõ ràng, hắn không có ý định cầm nàng đi luyện đan.
Bởi vì mê trận đã phá, cường giả trước sau gì cũng đến mà hắn lại không nắm chắc có thể nhẹ nhàng cầm xuống nàng, nên để trừ mối hoạ sau này nàng ép buộc phải chết.
Linh Kiều Nhi trong đôi mắt có hoảng sợ chi sắc, một chưởng này nàng không đỡ được, nãy giờ vì hắn muốn nàng sống để nguyên vẹn bản nguyên để luyện đan cho nên hắn mới chiến đấu với nàng ở cảnh giới Kết Đan trung kỳ mà thôi, bây giờ lại lộ ra Kết Đan Đỉnh Phong cho nên lần này sợ là nàng phải nằm xuống tại đây.
Nguy cơ lần này quá lớn, dường như không có cách nào thoát được, vừa lúc nàng nhắm mắt buông xuôi đi thì có một giọng nói vang lên trong tai nàng, nhẹ nhàng mà tự tin, làm nàng tuyệt vọng hoá thành hy vọng, một tia ánh sáng lóe ra trong lòng, chỉ đợi nàng chụp lấy nó.
"Tiền bối...!ngươi đây là không muốn mặt a?".
Một đạo luồng sáng bao khoả đi chưởng ấn của lão giả, diệt đi uy thế của nó, không để nó đụng chạm đến Linh Kiều Nhi.
"Ai...!?".
Lão già tức giận gầm lên trong điên cuồng, thời gian quá cấp bách, tu sĩ sớm muộn gì cũng đến cho nên bây giờ hắn rất là sợ hãi.
Linh Kiều Nhi thì kinh hỷ cuối cùng viện binh đã đến , nàng vì triệu hoán Huyền Linh Chi Kiếm nên đã sắp hết phàm lực cộng thêm phá giải trận pháp lúc nãy làm nàng gần đạt đến giới hạn linh khí tiêu vong.
"Vãn bối Diệp Thiên xin ra mắt tiền bối".
Thanh âm vừa ra thì có một thanh niên nhẹ nhàng đi tới, đỡ lấy Linh Kiều Nhi ôn nhu chuyền linh khí cho nàng, linh khí vào trong cơ thể hóa thành Phàm Khí từ từ ôn dưỡng cơ thể của Linh Kiều Nhi.