Diệp Thiên mở đôi mắt ra mơ hồ con mắt với lại mờ ảo nước mắt khiến cho hắn trong lòng có gì đó xót xa.
Diệp Thiên qua một khoản thời gian chưa kịp hồi thần.
"Thình thịch".
Trái tim hắn như thắt chặt lại, trong cơ thể hắn vẫn vô cùng vô tận điên cuồng, đôi mắt xích hồng một mảnh.
Một cái nháy mắt này con mắt hắn như là khai thông, Diệp Thiên nhìn lên hướng Thiên.
'Ầm!'.
Thần Long lúc này đôi mắt mở ra, nó khác với những Thiên thú khác dường như bên trong đôi mắt chứa đựng toàn bộ luân hồi, dường như có một vị Chí Tôn cao cao tại thượng hướng về phía một mảnh Tiên Kiếp Gào Thét.
Mà Thần Long khi mở mắt ra lần này thì Thiên Kiếp trên trời đột nhiên khoáy động trở lên, Thần Phượng với Thần Hổ cũng lùi lại không giám lên phía trước.
Ngụy Đế dừng lại công kích, đôi mắt vô cùng kính sợ nhìn lấy Thần Long, trong lòng bọn hắn vô cùng khiếp đảm.
"Con mẹ nó một cái ánh mắt mà khiến bọn hắn sợ hãi thế này thì ai chơi lại".
Trong giây lát dường như ánh mắt của của Diệp Thiên đụng chạm đến Thần Long.
Một cái ánh mắt như chứa đựng vô số thời gian luân thế, kiếp này kiếp sau ánh mắt này đều giống nhau như đúc.
Giọng nói khàn khàn dường như vang dội vào dòng sông thời gian, hướng về quá khứ mà vang vọng lại.
"Ta và ngươi đều thất bại rồi!".
Một lời ngắn gọn nhưng lại mang lại vị cùng vô tận nhục nhã, trong đôi mắt của hắn mờ ảo lại nhắm lại không muốn nhìn lại thế gian chư thế.
Đôi mắt Diệp Thiên âm trầm không đáp lời, có thể hắn không quan tâm, cũng có thể hắn không cam tâm trả lời.
Diệp Thiên lại rời ánh mắt nhìn lại hướng ba vị dưới khu rừng kia.
"Chiến Thiên Hành, ta không cần biết ngươi có mưu đồ gì, nhưng cũng đừng quá đáng".
Lời thì thầm của Diệp Thiên Linh Kiều Nhi không hề nghe thấy, dường như chỉ để nhắc nhở một người.
"Thì tính sao!".
Chiến Thiên Hành dường như không để ý mà vẫn u tiếu cười, khuôn mặt có chút gợi đòn nhìn lấy Diệp Thiên.
Còn hai vị bên cạnh hắn đột nhiên run cã mình lên, có một cảm giác muốn chạy xúc động.
- Đại ca cũng đừng chơi dại a.
- Dù sao cái kia cũng là một vị Đại Đế đấy".
Lôi Đế cùng với Ma Tôn xương sống đột nhiên lạnh một cái, có chút sợ.
Linh Kiều Nhi nhìn thấy Diệp Thiên có chút bất thường thì lo lắng.
Diệp Thiên đôi mắt nhắm lại bất chợt nằm ngửa ra.
Linh Kiều Nhi chạy tới nhìn hắn, một giây sau thấy hắn chỉ ngủ say thôi thì cũng hạ lòng xuống, nàng nhìn lên trời cũng nhìn xuống đất, đôi mắt chớp chớp khó hiểu.
...****************...
Bên dưới khu rừng.
Lôi Đế cùng Ma Tôn lòng cũng nhẹ xuống, nhìn qua Chiến Thiên Hành.
"Không còn thời gian rồi".
Chiến Thiên Hành đôi mắt âm trầm nhìn lấy hai vị kia.
Ma Tôn cùng Lôi Đế khuôn mặt nghiêm trọng gật đầu.
"Hạo kiếp sắp dáng xuống, lần này chúng ta phải nhanh lên thành đạo!".
Lôi Đế nghiêm trọng nói.
...****************...
Mười ngày sau Diệp Thiên đã tỉnh lại.
"Ngủ đã không?!".
Linh Kiều Nhi đôi mắt chớp chớp nhìn lấy Diệp Thiên, ánh mắt có chút cổ quái.
Vị này ngủ là có chút nhiều a, chỉ bị cạn kiệt Phàm Khí thôi vậy mà ngủ say gần một tháng đó.
"Vẫn được!".
Diệp Thiên ánh mắt như chưa muốn tỉnh lại, nói thật thì mặt hiện giờ hắn có chút ngu khiến Linh Kiều Nhi có chút muốn cười.
"Này này!".
Linh Kiều Nhi chọt chọt vào người Diệp Thiên dường như có chút thắc mắc.
"Chuyện gì?!".
Diệp Thiên hắn không hiểu trong cơn mơ mộng quay lại hỏi dò.
"Ngươi mơ cái gì a!".
Linh Kiều Nhi hỏi dò, vì lúc Diệp Thiên ngủ say thì hắn trong rất là đau lòng, nhất là ánh mắt điên cuồng mấy ngày trước khi hắn tỉnh lại thì khiến nàng có chút sợ hãi cùng lo lắng hắn.
"Rất mơ hồ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ một cái tên thôi".
Diệp Thiên ánh mắt mơ hồ trả lời.
"Tên gì?".
Linh Kiều Nhi thắc mắc.
"Thanh Nguyên".
Diệp Thiên tỉnh táo lại đáp.
"Không biết".
Người hỏi người đáp đơn giản cũng rất trực tiếp, cũng không hề che dấu gì.
Linh Kiều Nhi vội vàng đứng dậy đỡ Diệp Thiên đôi mắt nhu hòa vô tận tình ý nhìn lấy hắn.
"Còn năm ngày nữa là kỳ hạng 3 tháng kết thúc, đến lúc đó huynh sẽ nhận được chức quan đi ra chiến trường, đến lúc đó chắc là mấy tên kia sẽ không giám chạm đến huynh".
Diệp Thiên sáng lên từng tia kỳ dị, hắn nhìn thấy một cơ hội.
Linh Kiều Nhi thấy vậy cũng nói tiếp.
"Thời gian này Linh Môn cũng phái một nhóm người tới thay thế cho đám người trước đó, người dẫn đầu là Kết Đan Trung Giai"
"Thì tính sao!".
Diệp Thiên khinh miệt nói.
Linh Kiều Nhi ánh mắt lắp lóe lên từng đạo hào quang kỳ dị, ai lại không yêu thích cường giả đâu, tuy Diệp Thiên hiện giờ chiến lực không mạnh nhưng hắn lại toát lên một khí chất chí cường.
"Ta dường như không kiềm chế được cảnh giới đột phá nữa rồi".
Diệp Thiên có chút không cam tâm nói, căn cơ hắn vốn đã đủ đột phá rồi nhưng do muốn đi con đường thượng cổ.
Diệp Thiên muốn tam tiểu Trúc Cơ đều đạt đến viên mãn cấp bật đến lúc đó hắn có thể đột phá lên tuyệt đỉnh Trúc Cơ, Linh Hồn, Nhục Thân, Tu Vi đều đạt Tuyệt Đỉnh cấp, Chiến Lực lúc đó Kết Đan tính là gì.
Diệp Thiên rất chắc chắn khi hắn đạt đến cấp bật đó thì giết Kết Đan như giết chó.
"Ta có thể giúp ngươi".
Linh Kiều Nhi đôi môi anh đào nhỏ nhắn tuôn ra từng hơi thở mị hoặc thì thầm vào tai Diệp Thiên.
Diệp Thiên cảm nhận được từng hơi dục hỏa trong người nhìn lấy nàng, nhìn thấy khuôn mặt đó hắn trong đôi mắt lửa nóng vô cùng.
Dù sao hắn cũng mới có 22 tuổi, thấy một nữ tử như thế này ai mà chịu nổi, trước kia Linh Kiều Nhi tuy không lộ mặt nhưng cũng đã đứng vào top 10 mỹ nhân của Đại Việt, bây giờ khi thấy rõ khuôn mặt như hoa kia Diệp Thiên chắc chắn top 1 cũng rất bình thường.
"Cái này không tốt lắm đâu".
Diệp Thiên lúng túng cưỡng ép dục hỏa trong mình quay lại chỗ khác không muốn nhìn vào ánh mắt nằng.
"Huyền Linh Chi Thể song tu có thể giúp huynh mà".
Linh Kiều Nhi cúi đầu xuống khuôn mặt đỏ ửng lại càng thêm lộ ra nét đẹp của nàng, trong đó có một vẻ kiều mị lộ nhưng không lộ bên trong đó.
Diệp Thiên không giám nhìn lấy nàng vì nếu nhìn sợ rằng hắn thật sự không chịu nổi a.
"Đợi tu vi cao một chút song tu lại càng thêm hiệu quả".
"Tốt a!".
Linh Kiều Nhi cũng gật đầu đồng ý.
"Ta phải cưỡng ép tu vi bằng cách khác!".
Diệp Thiên ngồi lại, Phàm Khí lưu động khắp cơ thể cưỡng ép vào Trúc Cơ cưỡng ép lực lượng ép xuống.
Diệp Thiên thôi động Bất Diệt Kinh toi luyện thân thể khiến cho xương khớp trong người bị cưỡng ép bẻ gãy rồi luyện hóa lại.
Bất Diệt Kinh là Chiến Thiên Hành cho hắn một phần đại lễ, Ngô Phàm cũng có thể luyện tập.
Mới đầu Diệp Thiên là không nguyện học tập Bất Diệt Kinh dù sao cái này quá đau đớn, ai có thể chịu được nỗi đau bị sương khớp kinh mạch từng cái bị trực tiếp cắt đứt rồi lấy thân thể hắn làm lò luyện lại nhục thân cơ chứ.
Nhưng bây giờ hắn là lựa chọn con đường Tuyệt Đỉnh ép buộc Nhục Thân phải đạt cấp Tuyệt Đỉnh, mà nhục thân hắn đã là hoàn mỹ Trúc Cơ, một bước này hắn phải hoàn thiện, Thân Thể Trúc Cơ Đại Viên Mãn hôm nay hắn phải đạt được.
'Ầm!'.
Cơ thể hắn có tiếng nổ đùng đoàn, tinh luyện sương khớp nổi đau hắn cảm nhận là chưa từng có.
Linh Kiều Nhi đứng bên cạnh Diệp Thiên nắm chặc tay hắn, khuôn mặt nàng vô cùng lo lắng nhìn lấy Diệp Thiên.
Đủ hung ác là suy nghĩ trong đầu của nàng.
'Rầm!'.
Cơ thể Diệp Thiên phát sáng từng đạo tia chớp bao phủ hắn lại, giờ phút này hắn cảm nhận được mình mạnh vô cùng, có chiến lực chưa từng có.
Tu Vi hắn là Trúc Cơ Thiên Đạo Tiểu Thành, một bước đột phá là không chỉ Đại Thành đơn giản mà là Đại Viên Mãn lúc đó đủ điều kiện yêu cầu có thể cưỡng ép tích lũy lực lượng đến một bước Tuyệt Đỉnh.
Nhục Thân hắn bây giờ nếu đột phá lên đại viên mãn thì hắn có tự tin không lâu hắn có thể xuyên thủng tầng hạn chế kia mà đột phá lên Nhục Thân Trúc Cơ Tuyệt Đỉnh.
Diệp Thiên có vốn liếng này vì hắn có Bất Diệt Kinh, cấp bật tẩy lễ của nó theo Chiến Thiên Hành nói là đỉnh cấp nhất.
"Phá!".
Diệp Thiên hừ lạnh, trong cơ thể hắn bắt đầu tái tạo lại sương khớp với lại kinh mạch, vô hình năng lượng cưỡng ép hấp thu vào cơ thể hắn khiến cho không khí xung quanh bị tắt nghẽn lại, Linh Khí dường như bị Bất Diệt Kinh thôi động mà điên cuồng quay quanh cơ thể Diệp Thiên.
"Phá cho ta!".
Diệp Thiên ngẩng đầu lên trời hét lớn, ầm một tiếng không khí bị nổ tung, điên cuồng linh khí chuyền vào cơ thể khiến cho lực lượng trong thân hình nhỏ bé kia tăng mạnh.
'Ầm!'
Trúc Cơ dường như có một đạo lực lượng cưỡng chế không cho nó tăng lên, năng lượng nhục thân của hắn quá mạnh mẽ khiến cho tu vi hắn không thể tiếp tục đột phá.
- Tích lũy.
- Tích lũy.
- Tích lũy.
Trong đầu Diệp Thiên điên cuồng suy nghĩ.
Bắt đầu bây giờ Nhục Thân hắn đã là Đại Viên Mãn.
Tu Vi Trúc Cơ Thiên Đạo tiểu thành có thể tích lũy thực lực mà cưỡng ép đá nát đạo khảm kia tăng lên Tuyệt Đỉnh.
Nhục Thân đã là Đại Viên Mãn, có thể dùng Bất Diệt Kinh mà đột phá lên Tuyệt Đỉnh.
Vấn đề tiếp theo là Linh Hồn, tuy nói Diệp Thiên đã là Đại Thành Trúc Cơ hồn nhưng mà vấn đề là không biết làm sao có thể đột phá lên tuyệt đỉnh.
Đôi mắt Diệp Thiên phát sáng toát ra một sự lạnh lẽo vô cùng, vô tận sát ý bên trong đôi mắt hắn không che dấu gì.
"Lấy ngươi Trúc Cơ để Hồn ta lên Tuyệt Đỉnh!".
Diệp Thiên đứng lên bắt đầu chuẩn bị giết chóc.
"5 ngày này cũng nên kết thúc".
Linh Kiều Nhi đôi mắt cũng lạnh lẽo hẳn lên, đối với nàng chỉ cần khiến Diệp Thiên cường đại thì bất kỳ điều gì nàng cũng làm được, Kết Đan Trung Giai tính là gì.
Nàng vốn dĩ có tự tin là vì tu vi nàng lại có tinh tiến, có thể nói giờ nếu muốn thì có thể đột phá lên Kết Đan bất kỳ lúc nào.