Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 11: Bộ Bốn Thảm




Trong khoản không tối mịt như bị một tắm màn đen bao chùm bầu trời này vậy, đen tối, lạnh lẽo.

"Đây là đâu?".

Giọng nói hắn khàn khàn như vô số năm tháng chưa nói chuyện, câu nói vô cùng tang thương.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm lại dường như không hề có sức lực để mở nó ra.

"Thanh Nguyên huynh đừng cố quá".

Một lời nói ấm áp chuyền vào trong tai hắn, vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất yếu ớt như sắp không chịu nổi.

"Thanh Nguyên, là ta sao?".

Hắn từ từ đôi mắt mở ra, từng giọt nước rơi vào miệng hắn, có chút đắng cũng có chút mặn.

Hắn thẩn thờ ở đó, cảm thấy trên tay mình chuyền đến một cảm giác mềm mại lại có chút mịn màng.

Một bàn tay mềm mại vuốt lấy từng sợi tóc của hắn, từng giọt nước mắt cũng được bàn tay đó gạt bỏ.

Hắn trong lúc thẩn thờ nhìn xuống, bỗng dưng một loại cảm giác rất đau đớn xuất hiện trong lòng hắn, như muốn xé nát tim gan hắn vậy.

Đau quá, đau quá.

Trong lòng hắn trợt chóng rỗng không suy nghĩ được gì, các tế bào trong cơ thể thì đang kêu gào trong đau đớn cộng thêm một sự phẩn nộ mà hắn cũng không biết từ đâu ra.

"Thanh Nguyên, kiếp này ta không có duyên rồi".

Lời nói yếu ớt đó vang vào tai hắn như có vài con dao đâm vào lòng ngực của hắn vậy.

Hắn ngẩng người nhìn thiếu nữ đang nằm trong bàn tay mình, nhưng không hiểu sao hắn không thể điều khiển được cơ thể mình, giờ phút này hắn như một người thứ ba chỉ được cảm giác mọi thứ qua đôi mắt này vậy.

Cơ thể này lại ôm chặc lấy nàng như không muốn nàng thoát khỏi bàn tay hắn vậy.

"Không muốn, không muốn, đừng rời khỏi ta!".

Giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng tang thương phát ra trong miệng hắn, như một cái tiểu hài đang ôm chặt lấy thứ quan trọng nhất của mình vậy, không cho ai cướp lấy đồ vật yêu thích của mình.

Giọng nói thiếu nữ yếu ớt lại chuyền ra.

"Huynh đó, chẳng ra dáng một vị Thánh Nhân gì cả".

Hắn lại không để ý lời trêu chọc của nàng, nước mắt hắn rơi xuống, trong lòng lại càng thắt lại, một nổi bi thương đến đỉnh điểm trong lòng hắn gào thét.

****************

Lúc này trên tầng trời của Đại lục Diệp Thiên đang sống.

Một cái hư ảnh Kỳ Lân đang đứng đó nhìn xuống chỗ Diệp Thiên, đôi mắt nó là vô tri vô giác, là không có tình cảm.

Trước mặt hư ảnh này có một cái vết cắt vô cùng sắt bén, cắt đứt không gian cách biệt kỳ lân và vùng đất kia, cản bước nó không cho nó động đến người phía dưới.

Một lão già đứng trên hư không nhìn phía Kỳ Lân, đôi mắt hiển triếu Chư Thiên tinh đấu, vạn vật luân hồi, vũ trụ diễn sinh, Ngụy Đế tu vi triển khai vô cùng mạnh mẽ, nếu không có vết cắt không gian kia ngăn trở sợ là cả Đại Lục phía dưới đều phải rung rẫy.

"Một ngày nào đó ngài ấy sẽ quay về, niệm tình người bảo vệ Chư Thiên một đời".

Lão Già tiếng nói khàn khàn nhưng lại vang ra tiếng nói đại đạo ầm ầm nổ vang, khiến cho Luân Hồi chi đạo muốn chuyền vào khắp đại lục phía dưới, người có tu vi cỡ này thì dù chỉ một câu nói cũng có thể truyền Đạo, vì hắn vô hạn tiếp cận Đế cảnh rồi.

Kỳ Lân không nói gì, đôi mắt đột nhiên trở nên thâm thúy vô biên như muốn thức tỉnh vậy, muốn đánh thức một chí cao tồn tại phía trên.

"Ta biết ngươi chỉ là quy tắc nên đang cảm thấy mâu thuẫn, ngươi muốn đánh thức tồn tại đó, nhưng nên suy nghĩ cho kỹ".

Giọng nói lão già càng thêm ầm vang, bên trong có nét uy hiếp càng nhìn rõ Kỳ Lân.

Kỳ Lân đôi mắt bên trong lóe lên u mang, mục quang của nó lại nhìn lên hướng Bạch Hổ, Thần Long, Thanh Phượng như muốn hỏi ý vậy.

Bảy vị Ngụy Đế đứng giữa Chư Thiên ngăn cản Thiên Khiển cùng tam đại Thiên Thú không cho nó bước vào nơi cấm địa kia, vì đó là nơi chứa đựng hy vọng, không cho ai lấn vào.

"Đáng tiếc chỉ còn tám lão già chúng ta, nếu Lôi Đế tại thì mọi chuyện dể làm".

Một lão già hướng về phía Lục Địa nhìn xuống, đôi mắt hắn thâm thúy dường như thấy được bên trong Lý Gia có một thiếu niên đang ngủ say, có lẽ thứ hắn nhìn cũng không phải người thiếu niên kia mà là tồn tại bên trong nó.

"Đừng nói nữa, tên tu ma cũng rất tốt, chiến lực viễn siêu Chuẫn Đế Cửu Trọng Thiên vậy mà cũng bị vẫn lạc đâu".

Lời nói cảm khái của một sinh linh nói ra, sinh linh này có bốn cánh, lại kỳ dị có thêm bốn cánh tay, nhìn vào như một Thiên Thần vậy.

"Hờ, dù sao chúng ta lúc đó cũng dùng hết sức cho tiểu oa đó một đường sống rồi, tùy vào cơ duyên nó thôi".

Sinh linh nơi đây đều là tồn tại đứng đầu của Chư Thiên hiện giờ, lúc này lại ở đây cản trở Thiên Khiển nhưng lại vô cùng chật vật.

Thanh Phượng đánh tới, tiếng kêu của nó xé nát cã hư không, từng mảnh đại lục trôi nỗi đều bị một tiếng rít này nổ tung, mấy triệu ức sinh linh phải bỏ mạng tại đó.

"Thiên, ngươi quá phận!".

Khương Lão Tổ hừ lạnh, Đại Đạo kêu vang, từng mảnh Thời Gian như lật úp khiến cho nó quay trở lại quỹ tích ban đầu cách biệt với tiếng rít gào của sinh linh kia đang điên cuồng.

Cơ Gia Lão Tổ bước đến một bước, quỷ đạo không gian bao phủ hắn lại tạo ra từng vệt không gian nứt vỡ xung quanh hắn.

"Hư Không Đại Thủ Ấn!".

Lời nói hắn vừa ra cũng là lúc hắn đưa tay ra hóa thành một cái Hư Không Đại Ấn đánh về phía mảnh Thời Gian mà Khương Lão Tổ tạo ra kia, chiếc Đại Ấn bay vào mảnh thời không do Khương lão tổ phát ra tiếng nổ trong thời gian vang vọng đến, từng tuyến nhân quả sợi chỉ trói buộc lại hai vị lão tổ.

'Ầm!'.

Tiếng nổ đùng vang, chỉ thấy một con Thanh Phượng ở vài phút trước định hót lên thì bị một vòng xoáy thời gian ngăn cản, lại có một cái Hư Không Đại Ấn đánh xuống khiến cho nó lui về sau.

(Nôm na là Khương gia tạo ra một lỗ hổng thời gian như doraemon rồi Cơ Gia nhấm đúng thời gian lui về phía sau khiến thay đổi quỷ tích của dòng thời gian cho nên hai người bị Nhân Quả trối buộc)

Lúc này ở thời gian hiện tại thì từng mảnh lục địa trôi nỗi từng bị một tiếng kêu nổi giận của Thanh Phượng đánh vỡ kia cũng hoàn toàn khôi phục lại, nhưng mà Mấy Triệu Ức sinh linh kia không hoàn toàn sống lại mà chỉ còn lại hồn phách.

Đôi mắt sinh linh có Bốn đôi cánh kia lắp lóe lên, nàng vung bốn cánh tay thành từng đạo tuyến nhân quả, vẻ mặt ôn hòa của nàng biến mất mà trở thành một nét lạnh lùng.

"Nhân quả, cắt!".

Từng đạo nhân quả đang bao phủ Khương Lão Tổ cùng Cơ Lão Tổ đều đứt vụn, không còn thứ gì trói lại hai người.

Bạch Hổ đang gào thét, không gian vỡ vụn, từng đạo Thiên Khiển lại càng hung tàn hơn, từng đạo vết cắt tấn công tới Sinh Linh dùng nhân quả đạo.

Nàng không né mà vẫn bình tĩnh đi tới, đôi chân nàng từng bước một bước đi trên đạo nhân quả tuyến, đây không phải do nàng cố ý tạo thành mà là Nhân Quả Đạo của nàng vần như Đại Thành, chỉ với một bước nhẹ liền đứng trước mắt Bạch Hổ, cánh tay nhỏ bé đột nhiên sắt bén hung quang, từng đạo Nhân Quả bao phủ Bạch Hổ lại khiến không gian chổ nó đong cứng lại.

"Trảm nhân quả".

Bàn tay kia phát sáng bổ về phía trước, Hư không bị chém rời ra vô số mảnh, thời gian như dừng lại, từng đạo nhân quả trối buộc Bạch Hổ cũng đều tan biến.

Bạch Hổ dường như nổi cơn thịnh nộ, nó gào lên giữa trời, móng vuốt nó đột nhiên được cường hóa đập về phía bàn tay kia.

'Ầm!'.

Trong nháy mắt sinh linh nhân quả chi đạo lui về phía sau, miệng tràn ra từng tia huyết khiến cho nàng càng thêm mỹ lệ, giữa ngực nàng còn có một cái vết cào thật to khiến cho nàng sắc mặt trắng bệt.

Chư Thiên giờ này tuy không thấy được cuộc chiến này, nhưng mà lâu lâu lại có một mảnh đạo tắc vỡ nát khiến cho sinh linh rung sợ không thôi, nhất là lúc có cả một vực bị một đạo kiếm khí chém nát.

...****************...

Lúc này trong khu rừng ở một hang động u tối.

Một đóm lửa cháy ở dưới đó khiến không gian trở nên ấm áp hơn, mùi thơm cá nướng bao phủ lấy hang động nhỏ này.

Một người con gái đang ngồi dưới đống lửa, xiên từng con cá để lên đống lửa làm cá nướng, giữa trời đêm gió rét tất nhiên đối với nàng là không vấn đề vì Linh Kiều Nhi vốn là Trúc Cơ tu sĩ rồi.

Ánh mắt lo lắng nhìn qua thiếu niên đang nằm dưới đóng rơm kia, từ trận chiến với Hạ Hầu hắn đã hôn mê ba ngày.

"Tại sao chỉ là Phàm khí cạn kiệt mà lại giờ chưa thức tỉnh!".

Đôi mắt nàng nhíu lại càng thêm chặt hơn, đôi mắt lo lắng bên trong sự mệt mỏi chưa từng có trong mắt nàng.

(Cơ thể Trúc Cơ hấp thu linh khí vào cơ thể, Trúc Cơ chuyển hóa Linh Khí thành Phàm Khí sau đó lúc cần dùng thì chuyển nó thành năng lượng được gọi là Phàm Lực).

Trong cơn mê mắt Diệp Thiên lại đột nhiên có nước mắt chảy xuống, cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, trong khuôn lại lộ ra vẻ đau đớn vô cùng.

Khi Linh Kiều Nhi nhìn thấy khuôn mặt này của hắn thì Linh Kiều Nhi cảm nhận được một sự đau sót chứa đựng bên trong khuôn mặt kia, dường như hắn đánh mất một thứ gì đó quan trọng đối với mình vậy.

"Không muốn không muốn, đừng rời bỏ ta!".

Rên rỉ trong hôn mê Diệp Thiên thốt ra đau sót.

...****************...

Sâu tận bên dưới khu rừng này ba bóng hình đang nhìn nơi này, có lúc còn ngó ngó trên trời.

"Ta nói, đám lão gia hỏa kia đủ ra sức a!".

Một lão già bị từng vệt đạo văn phát sáng hóa thành xích sắt trói buộc bản thân nói nhỏ.

"Không ra sức không được a, cái kia Thanh Nguyên đang ở đây này".

Một người tướng mạo trung niên, hiên ngang đứng đó, tuy thân hình mờ ảo sắp biến mất nhưng mà được từng đạo tơ sét cưỡng ép trói buộc lại.

"Ngài đó, Luân Hồi Đại Đế cũng dám gọi thẳng tên".

Tên bị trói trong xích sắt cười cười trêu chọc một chút, nụ cười quỷ dị vô cùng.

Người trung niên kia cười cười, lại có chút bi thương khi nhắc đến hai từ Luân Hồi.

"Cảm khái sao?".

Người còn lại nãy giờ không nói gì bây giờ lại mỉm cười ôn hòa nói.

Người này dáng vẻ rõ ràng hơn, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt sáng như ánh trăng hiện lên rõ ràng sự sắt bén bên trong, nhưng mà nếu nhìn khí tức người này thì có chút quái dị, khí tức chỉ là Kết Đan thôi, mà nếu người ở Đại Lục này gặp thấy thì lặp tức nói ra danh tính thiếu niên này, Chiến Thiên Hành.

"Ai nói không cảm khái đâu, chúng ta 4 cái thời đại đỉnh phong lại gặp tình huống này!".

Tên bị từng đạo văn xích lại kia cảm khái.

"Đừng đánh đồng chúng ta với ngươi".

Trung niên được lôi điện giữ lại kia trầm giọng nói làm tên kia có chút lúng túng rồi.

"Ngươi nói có đúng không!".

Tên đó trừng mắt nhìn làm cho người bị từng đạo xích sắt kia rụt cổ lại.

Hắn rụt cổ lại nhớ lại mấy cái vị này lai lịch trong quá khứ đột nhiên thấy mình thấp một bật.

Cái kia Lôi Điện bao bạo trong quá khứ còn tự phong đế đây, nhân quả hắn còn không sợ, dùng vạn lôi đứng đấu lấy danh là Đế, tự xưng lôi đế.

Còn cái kia nhìn qua Kết Đan tu vi thì hắn càng thêm sợ hãi, không thể trách hắn vì lai lịch người kia lớn lắm, có thể nói dù hắn ở thời đỉnh phong cũng phải bị một bàn tay chụp chết.

Còn người được gọi là Thanh Nguyên kia thì quá vĩ đại rồi, công đức đến mức mà khi hắn ngã xuống Chư Thiên phải khóc thang, sinh linh khắp trốn đều quỳ lạy ở ngày đó để tôn xưng hắn cái danh, Luân Hồi Đại Đế.

Mà mình là cái gì đâu, nghĩ lại thì trong thời đại mình thì hắn đúng là khó ai đánh lại đấy, nhưng con mẹ nó mới có Chuẩn Đế cửu trọng thiên liền đem ta đánh với chín tên cùng cấp ai chịu nổi a.

Ma Tôn bị từng sợi xích sắt trói buộc cười khổ.

"May mà lúc đó mấy lão gia hỏa kia thức dạy kịp".

Chiến Thiên Hành nhìn Lôi Đế cùng Ma Tôn không nói gì, hắn nhè nhẹ nhìn về hướng Diệp Thiên, đôi mắt hắn thâm thúy vô biên có chư thiên đảo lộn, sinh linh quỳ bái, vạn đạo cộng tôn, còn có diễn sinh ra hỗn độn nuốt diệt, sinh linh luân hồi, vô cùng đáng sợ.

"Ngươi, tỉnh lại sao?".

Hắn như lầm bầm, trong trí nhớ người kia hiện ra nhìn lấy Chiến Thiên Hành.

Một cái nháy mắt lúc này trong hang động nhỏ kia, Diệp Thiên mở mắt ra.