"Linh Kiều Nhi ngươi đây là muốn mở ra đại chiến tam tông sao!".
Hạ Lang gào thét tức giận, khuôn mặt dữ tợn vô cùng.
Hắn là nghe tin Hạ Hầu chiến tử nên xung phong ra trận, dò xét mấy ngày thấy không có động tĩnh hắn cứ tưởng tu vi mình Kết Đan Trung Giai làm cho Linh Kiều Nhi sợ không giám ra.
Nên hắn càng thêm phách lối không che dấu tìm kiếm nào ngờ đâu giữa đường nàng lại giết ra, điều làm hắn không chấp nhận được là tu vi nàng còn thấp hơn hắn a.
Nữ tử trước mặt không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng băng lạnh, trong mắt sát cơ không che dấu gì khiến Hạ Lang cũng rùng mình.
Linh Kiều Nhi không tiếc tiêu hao phàm lực mà khiến cho Huyền Linh Chi Kiếm hấp thu khiến cho thanh kiếm băng lam vung động hư không lại càng thêm sắt bén, từng đạo từng đạo kiếm khí giữa hư không chém khiến cho Hạ Lang không chịu nổi mà lui lại.
"Linh Môn Kiếm Quyết, chém!".
Hạ Hầu thanh kiếm hắn linh vũ tung bay sát cơ ngập trời một kiếm chém ra vô cùng vô tận linh khí chuyển hóa vào thanh kiếm mà chém ra.
- Một Kiếm hữu hình hay vô hình đều bị nó chém bay, linh khí cùng không khí đều bị đứt đoạn.
Linh Kiều Nhi trong đôi mắt không có gợn sóng gì, khuôn mặt nàng vẫn lạnh tanh như băng.
"Phá!".
Theo một tiếng nàng hừ lạnh, phàm khí trong người điên cuồng vận chuyển vào Huyền Linh Kiếm một kiếm trảm qua trời đất như sôi động lên, từng đạo linh khí nhảy nhót giữa không chung.
'Ầm!'.
Hai đạo kiếm quang phát ra sát cơ lan rộng ra khu rừng khiến cho nơi này phát ra không gian giao động mạnh mẽ.
Ngay lúc này một bóng người bay ra khỏi chiến trường, tốc độ siêu tốc để lại từng đạo tàng ảnh trên không chung hướng phía dưới mà đi.
Linh Kiều Nhi bừng tỉnh lại đôi mắt lóe lên sát cơ chưa từng có, khuôn mặt lạnh lùng băng lãnh khiến không gian cũng phải ngưng kết lại.
"Ngươi đây là tự tìm đường chết!".
Linh Kiều Nhi tức giận quát lạnh, phát ra tốc độ nhanh không kém gì Hạ Lang đuổi theo hắn.
...****************...
Mùi máu tanh bao phủ khu rừng đâu đâu cũng có huyết cùng máu tanh, một thiếu niên đang nắm đầu một người trung niên dơ cao cao giống xách một con gà sắp chết.
"Diệp Thiên, ngươi sát niệm quá nặng sớm sẽ là tai họa nhân gian!".
Tên Trung Niên rung rẫy trong cơ thể quát, hắn nỗi sợ đến tột đỉnh nhưng không cách nào che đậy được sát ý.
Diệp Thiên trầm mặt, hắn biết là như vậy chứ nhưng mà tính không được, con đường hắn đi quá khó, không tạo sát nghiệp khó thành đạo hắn, trăm ngàn năm sau dù cho bị thế nhân phỉ nhổ thì có làm sao, lịch sử chỉ được người thắng viết lên.
"Trúc Cơ thứ 150!".
bàn tay Diệp Thiên nhẹ nhàng đâm xuyên qua đan điền tên kia nhẹ nhàng lấy ra một đoàn năng lượng muốn tắt đi.
Trúc Cơ khi ra ngoài cơ thể chủ thì sẽ không còn lại bao nhiêu, nhưng theo hắn chém giết thì trong tay hắn đoàn năng lượng này đã rất nhiều.
Khuôn mặt Diệp Thiên băng lạnh như ác ma, đôi mắt băng lạnh không có chút cảm xúc gì, hắn xung quanh tràn ngập oán khí bao phủ, sát chết xung quanh chất đầy khu rừng, Diệp Thiên đứng trung tâm như cao cao tại thượng ma thần nhìn xuống.
"Ta chỉ giết người nên giết!".
Diệp Thiên trầm mặt bước đi, mà hướng hắn đi là nhóm tu sĩ còn lại của Linh Môn.
Giờ phút này có lẻ là hắn không nhận ra nhưng mà trong cơ thể hắn đã gia nhập một tia sát chi sơ niệm, giết càng nhiều sát chi sơ lại càng thêm tích tụ nhiều đến khi một ngày nó có thể thành Đạo nhưng có lẻ còn quá xa.
"Ngươi muốn chết!".
Đột nhiên một đạo sát cơ ở bên trên hướng phía Diệp Thiên đánh xuống, lực lượng vô cùng vô tận đánh ập tới xuống đầu Diệp Thiên.
"Hừ!".
Diệp Thiên hừ lạnh quay đầu lại, đôi mắt toát ra chiến ý ngút trời, Diệp Thiên quay đầu lại một quyền đấm ra.
'Oành!'.
'Phốc!'.
Diệp Thiên từng bước lui về phía sau, miệng từng ngụm từng ngụm huyết phun ra, khuôn mặt trắng bệt vô huyết sắc.
Hạ Lang đôi mắt toát ra sát cơ, hắn đột nhiên biến thành một đạo sát quang tiếp tục tấn công về phía trước.
"Cút!".
Lúc này Linh Kiều Nhi xuất hiện trước người Diệp Thiên, cánh tay nhẹ nhàng điểm ra.
"Cửu Thiên Huyền Linh, Cấm!".
Từng đạo từng đạo hoa sen xuất hiện trên không gian trước mắt, không gian đột nhiên đong cứng lại, từng vệt sát cơ trên không gian bị đong cứng lại không thể di chuyển.
"Không chi áo nghĩa, làm sao có thể!".
Hạ Lang sợ hãi lui bước lại, đôi mắt lộ ra vô cùng hoảng sợ cũng không tin vài mắt mình, Trúc Cơ tu sĩ làm sao ngộ ra Không Gian Áo Nghĩa.
"Trả ngươi một quyền!".
Ngay lúc này Diệp Thiên xuất hiện phía sau Hạ Lang Phích Lịch Quyền nhanh đến tột cùng đánh tới.
"Cặn bả đấu pháp cũng giám công ta!".
Hạ Lang quay đầu lại hừ lạnh, lấy quyền đối quyền đánh ra.
Đôi mắt Diệp Thiên phát sáng lên, lúc trước hắn nhận ra tuy Hạ Lang là Kết Đan Trung Kỳ tu sĩ nhưng nhục thân là Sơ Kỳ, một vấn đề nữa là cặn bã sơ kỳ, lúc trước Diệp Thiên không kịp chuẩn bị nên ăn thiệt thòi.
'Ầm!'.
Quyền va chạm nhau Hạ Lang lui về phía sau.
"Nhục thân cặn bã cũng giám so với ta".
Diệp Thiên cười lạnh.
'Hừ!'.
Tiếng hừ lạnh loáng thoáng vào tai Hạ Lang khiến hắn kinh hãi vô cùng lui về phía sau.
"Đã Muộn!".
Tiếng nói chong chẽo nhưng lạnh lùng, dịu dàng nhưng lại chứa vô tận sát cơ.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ vô cùng uy lực tích lại một cái mà bắn ra, không gian vặn vẹo, không khí bị đốt cháy bởi sát cơ loại lực lượng này, linh khí xung quanh nơi này cũng phải tránh né.
'Phốc!'.
Một tiếng thổ huyết phát ra một cái lỗ máu trên đầu hắn xuyên qua sắc mặt Hạ Lang trắng bệt lui về phía sau.
"Pháp Thuật của ta chưa thành, nếu không một chỉ này tất diệt hồn ngươi!".
Linh Kiều Nhi hừ lạnh, phàm khí của nàng tiêu hao do liên tục thi chuyển Thần Thông của Huyền Linh Chi Thể gần như không còn.
Sắc mặt Hạ Lang âm trầm khuôn mặt hắn dữ tợn vô cùng, một chỉ này trực tiếp đánh vào linh hồn hắn khiến ngay cả hồn hỏa bên trong linh môn cũng mém chút tắt đi, giờ phút này nói Hạ Lang gần chết hay còn nửa cái mạng thì cũng không sai biệt lắm, cho nên lúc này hắn thật sự sợ hãi a.
Hạ Lang quay đầu lại không suy nghĩ gì mà chạy trốn, không trốn không được a, đừng nói Linh Kiều Nhi, Diệp Thiên hắn cũng không chơi nỗi a.
Linh Kiều Nhi làm sao cho hắn chạy đây, nhất niệm phía dưới không gian bị đong cứng lại từng chút từng chút, nên biết Diệp Thiên cũng chỉ ngộ ra được một tia sát chi sơ niệm thôi vậy mà Linh Kiều Nhi đã là ngộ ra không gian áo nghĩa, nữ tử thế này kinh diễm thế nào, sợ rằng nguyên cái Đại Lục này cùng tu vi khó nữ tử nào kinh diễm như nàng.
"Không!".
Ngay lặp tức Hạ Lang cứng lại trong nháy mắt, mà một nháy mắt này cũng đủ hắn lâm vào vạn kiếp bất phục.
'Ầm!'.
Diệp Thiên một nháy mắt này đâm xuyên lấy cơ thể hắn không suy nghĩ gì móc ra Kim Đan của Hạ Lang ra.
Linh Kiều Nhi búng tay một phát linh khí hóa kiếm phóng ra trực tiếp đánh nổ nhục thân và linh hồn của Hạ Hầu.
"Tới các ngươi!".
Diệp Thiên hừ lạnh biến mất tại chỗ mà khi xuất hiện thì đã đứng trước mắt đám tu sĩ còn lại của Linh Môn.
"Phích Lịch Quyền!".
Liên tục đánh ra ba quyền.
'Phốc Phốc Phốc!'.
Đùng đùng vang khiến cho đám kia thổ huyết bay ra ngoài, Diệp Thiên ánh sáng lạnh lẽo dùng tốc độ nhanh nhất móc ra Trúc Cơ của bọn hắn.
"Tha mạng tha mạng a!".
Đám còn lại sợ hãi lui về phía sau, Trúc Cơ Tiểu Thành cũng được, Đại Thành cũng không sao, toàn bộ Trúc Cơ bị móc rỗng.
"Hai nữa sẽ kết thúc, ta phải chuẩn bị hấp thu hết lực lượng của đám này rồi về Đế Đô mượn dùng chuyền tống trận".
Diệp Thiên nói nhỏ.
"Muội đi chuẩn bị trước!".
Linh Kiều Nhi nhẹ nhàng quay đầu lại định đi, dù sao bây giờ Diệp Thiên cũng có chức vụ trong Triều Đình đánh chủ ý Diệp Thiên không khác gì đánh mặt thế lực này.
Nhưng mà lúc này Diệp Thiên kéo tay nàng ôn nhu ôm vào ngực mình, ba tháng này hắn quá căng thẳng nên có chút không quan tâm đến nàng, ba tháng đã qua nên ước hẹn với người trong Đế Đô cũng được chấp nhận, Diệp Thiên hắn còn sống cho nên dù tu vi hắn không cao cũng sẽ được ban thưởng quan chức.
Linh Kiều Nhi cúi đầu xuống khuôn mặt đỏ bừng bừng xấu hổ không giám nhìn ánh mắt Diệp Thiên, nhưng sao không biết tại sao nàng có chút mong đợi đây.
Nếu như Thanh Vân mà thấy cảnh này chắc là sẽ dơ ngón tay cái nên mà hô một câu "Ngưu Bức".
Linh Kiều Nhi là nhân vật gì?, Đại Việt không tính đến hai vị Chiến Thiên Hành cùng Ngô Phàm thấy đầu không thấy đuôi ra thì nàng xứng đáng top 1, cộng thêm nàng cũng xứng nằm trong top 10 mỹ nhân Đại Việt nữa, đừng nói bây giờ diện mạo của nàng cũng được lộ diện chẳng phút chóc gì cũng đứng top 1 Mỹ Nhân Đại Việt đây, hỏi xem ai theo đuổi nàng xem coi thử từ Địa Thiên, Lân Kỳ, Ma Quật, Đại Việt xem có bao nhiêu người xếp hàng theo đuổi nàng đây.
"Hôn một cái!".
Diệp Thiên ôn nhu nói, ánh mắt nhu tình như nước.
Linh Kiều Nhi đỏ mặt ngẩn đầu lên nhìn lấy ánh mắt hắn khiến Diệp Thiên lại không chịu nỗi.
Trong nháy mắt môi cùng môi chạm vào nhau, lưỡi ngọt ngào cuốn vào nhau khiến cho người cả hai đều nóng nên, Diệp Thiên bàn tay không có chút gì chần chừ mà sờ lên trước Ngực nàng hai quả đồi lớn kia khiến cho Linh Kiều Nhi cơ thể càng thêm nóng bỏng toát ra một loại khí tức kiều mị.
Lúc này Diệp Thiên dừng lại buôn Linh Kiều Nhi ra nhìn thẳng vào nàng khiến khuôn mặt nàng càng đỏ bừng hơn, vì cái tay hắn không phát giác gì mà bóp một cái khiến Linh Kiều Nhi có chút tê tê.
"Ta đi!".
Linh Kiều Nhi xấu hổ quay đầu lại chạy đi cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Diệp Thiên nhìn lấy bóng lưng nàng con mắt vô cùng tình ý lộ ra.
"Ngoài trả thù ra thì ta đã có thêm lý do để tăng lên chiến lực của mình rồi!".
Diệp Thiên không muốn lấy cơ thể Linh Kiều Nhi sao, đáp ứng là phủ định, hắn rất muốn có nàng, nhưng mà hắn không thể ít kỷ đến mức như vậy, vì Huyền Linh Chi Thể chưa tiểu thành không thể phá thân nếu không chiến lực có thể bị suy yếu vô cùng.