Bên cô im ắng một lúc, hẳn không ngờ chuyện đến nước này. Bên cô truyền đến:
– Quan à, cô xin lỗi.
Nghe câu này của cô khó biết bao, cứ như tôi với cô hòa thuận lắm – kiểu mà an ủi lẫn nhau được ấy.
– Mà cháu có thể đừng để…
Tôi cắt lời cô:
– Yên tâm, cháu sẽ không để Thanh Nghiễn biết.
Sau khi ngắt máy, tôi lại đứng ngây người giữa chốn đường cái lắm người qua kẻ lại. Tôi định về nhà – dẫu hiện tại tôi chỉ là bạn cùng căn hộ với Thanh Nghiễn, em ấy cũng có người yêu nên ít về căn hộ này, đâm ra chỉ có tôi trung thành với căn hộ này thôi. Gọi căn hộ này là nhà, cũng không lệch nghĩa lắm.
Tôi và Kỷ Thanh Nghiễn từng là người yêu của nhau.
Ban đầu, chúng tôi là hàng xóm, rồi từng bên nhau năm năm, kế có chuyện ngoài ý muốn xong lại làm bạn của nhau.
Cả thảy, mười bốn năm.
Thanh Nghiễn là một vị họa sĩ lãng mạn, tính cách không thay đổi nhiều, phóng khoáng, xán lạn, tone màu thường dùng là màu ấm, nét vẽ ngông cuồng, phá cách, tranh em vẽ bừng bừng sức sống.
Còn tôi là kiến trúc sư cứng nhắc, thường vẽ bản vẽ kĩ thuật, tính toán kĩ lưỡng rồi mới hạ bút xuống giấy.
Chúng tôi là dân chuyên về mảng vẽ, nhưng lại chuyên theo hai thái cực đối lập nhau – như chính chúng tôi vậy: cuộc sống trái ngược nhau.
Phải rồi, chúng tôi đều là Alpha.
Em nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Lần đầu tôi gặp em là lúc tôi đang đọc sách trong thư viện hồi cấp hai. Lúc đó, tôi còn cho rằng em là Omega, vì em đẹp quá – đường nét tinh xảo như búp bê sứ vậy, nhất là đôi mắt đào hoa kia khiến tôi nhìn em thất thần.
… nếu, em là Omega của tôi.
Thì tốt rồi.
Tôi phân hóa sớm lắm. Lúc mới biết mình là Alpha, nhà lại nghiêm nên trước khi tôi gặp Kỷ Thanh Nghiễn thì tôi chẳng đặc biệt thích ai, cũng không muốn chiếm lấy bất cứ thứ gì cho lắm. Rồi em xuất hiện, khiến trái tim thiếu niên của tôi rung động, lần đầu trong đời tôi chỉ muốn giữ em cho riêng tôi thôi.
Tôi không kiềm lòng được, tiếp cận em, chăm sóc em, chiều chuộng em như anh lớn trong nhà, còn từng định lừa em hẹn thề linh tinh về sau nữa… Em ngây thơ mà, em tin tôi sất, mà mẹ em… cô ấy cũng chào đón tôi hồi đó, ngầm đồng ý cho chúng tôi chơi với nhau nữa. Tôi đắm chìm trong mối tình đầu mộng mơ, một lòng đợi em phân hóa.
Cơ thể em vốn rất yếu. Tôi cũng nhận ra em dễ mắc bệnh, dạ dày em cũng yếu hơn người bình thường nữa. Trước khi phân hóa thì em chẳng phản ứng gì với pheromone của tôi cả, sau khi tôi phân hóa thì thi thoảng tôi có tiết ra pheromone trấn an mát dịu của Alpha nhằm khiến em dễ chịu hơn.
Bỗng một lần em mắc bệnh, mẹ em im lặng nhìn em tái nhợt nằm trên giường, lần đầu kể tôi nghe về tình huống của em.
Chứng pheromone hỗn loạn, di truyền từ mẹ em.
Mẹ em từng là Beta. Mẹ em không cam lòng nên tiêm thuốc nhằm được phân hóa thành Alpha. Nhưng sau khi mẹ em tiêm thuốc rồi thì mẹ em mới biết em đã tồn tại trong bụng mẹ.
Mẹ em phân hóa thành Alpha, còn em lãnh hậu quả.
Ánh mắt tôi trở nên lạnh lẽo, nhìn mẹ em như đang chỉ trích cô ấy vậy.
Mẹ em coi như không thấy ánh mắt ấy, cô còn nói thêm rằng, sau khi Thanh Nghiễn phân hoá thì tôi có thể ở bên em ấy, dùng pheromone của tôi làm dịu em ấy là được.
Dẫu lúc đó chúng tôi vẫn tin chắc rằng em ấy sẽ phân hóa thành Omega, chí ít cũng Beta.
Rồi, em ấy lên cấp ba thì phân hóa.
Ấy lại thành Alpha.
Tác giả có lời muốn nói:Dù sao đi nữa, máu chó là được.Uống máu chó nhiều đặng phì nhiêu nha ≧ω≦Tất nhiên là các bạn độc giả để lại đôi câu bình luận thì mình càng mến các bạn hơn nè haha