Năm đó tôi học đại học rồi. Vì muốn ở gần em mà tôi chọn đại học trong thành phố này. Tuy ở trường thường xuyên nhưng tôi vẫn hay về nhà thăm em.
Sau khi biết chuyện em phân hóa, thế giới tôi trở nên nhàm chán.
Buồn bực không vui, tôi không cam lòng.
Tôi nhận ra mình không thể ở bên em được nữa. Nhằm cân bằng pheromone, sau này em chỉ có thể ở bên một Omega nào đó, mặc cho trước đó tôi thương em nhiều cỡ nào.
Tôi chọn cách tránh né em: ngày ngày ru rú trong ký túc xá, chơi trò chơi, làm bài tập, xem tiktok, cố gắng bận rộn đến tê người… mãi đến khi mẹ em gọi điện tôi.
– Sao gọi cháu không được hoài? Thanh Nghiễn không biết số điện thoại của ký túc xá chỗ cháu, cứ xin cô liên lạc với nhà cháu để lấy số này đây.
Tôi nắm điện thoại thật chặt, mặt đờ đẫn nhìn mảnh tường trắng toát trước mặt.
Mẹ em im một lúc, rồi nói tiếp:
– Cháu cũng biết chuyện của Thanh Nghiễn rồi đó. Cô tin cháu cũng có chừng mực mà.
Thật ra chuyện em ấy phân hoá thành Alpha, tôi cứ nghĩ cô ấy lạnh nhạt ra mặt nhưng vui vẻ trong lòng chứ.
Tôi im lặng. Tôi thật lòng chẳng muốn giao lưu với cô ấy nữa, từ tận đáy lòng tôi bực cô, chán cô, ghét cô.
– Quan Nghị muốn nói chuyện với con này…
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đầu bên kia truyền âm đến:
– Anh Quan ơi!
Trái tim tôi trật nhịp. Giọng Thanh Nghiễn này trầm hơn trước đây nhiều, chắc là dấu hiệu sau khi phân hóa. Có điều nét trong trẻo trong tiếng gọi ấy vẫn quen thuộc. Tôi lẩm bẩm:
– Thanh Nghiễn…
Giọng điệu em bỗng trở nên khó chịu:
– Anh Quan ơi, dạo này sao em không thấy anh ạ?
Tôi khổ sở đáp:
– Anh… hơi bận.
Điện thoại của tôi cũng nóng bừng bừng rồi. Tôi vội nói thêm:
– Thanh Nghiễn, qua thời gian này thì anh về liền nhé. Việc trên trường nhiều quá, anh cúp máy trước đây.
Tôi chật vật kết thúc cuộc gọi.
Chắc Thanh Nghiễn khó chịu lắm…
Chưa nói đến thái độ có lệ này của tôi, trước nay tôi còn chưa chủ động kết thúc cuộc gọi với em bao giờ.
Thế mà lúc này tôi lại khó chịu với việc em ấy vừa phân hóa thành Alpha trọn vẹn xong, khiến mối quan hệ thân thiết của chúng tôi đóng băng.
Đến một lúc thích hợp, có lẽ chúng tôi sẽ thành anh em tốt của nhau không chừng.
Tôi mơ màng nằm trên giường, mệt mỏi nghĩ.
Nào ngờ cuối tuần ấy, Kỷ Thanh Nghiễn chủ động tới chỗ tôi.
Tôi đang chơi trò chơi với bạn cùng phòng, âm lượng trò chơi bật to hết nấc. Trong bầu không khí đó, tôi chơi hăng say, không biết cửa phòng đang bị gõ điên cuồng.
Vòng một kết thúc, bên tôi thắng. Lúc này tôi mới nghe được tiếng gõ cửa vang trời. Bạn tôi lười biếng, vừa gỡ tai nghe vừa bảo:
– Quan Nghị mở cửa đi.
Tôi liếc bạn, tâm tình tôi đang tôi nên tôi chém lại bạn:
– Sao ông không đi mở?
Chém thế thôi chứ tôi vẫn mở cửa.
Bên ngoài là… Kỷ Thanh Nghiễn.
Thật ra tôi cứ ẩn mình trong ký túc xá, không chịu ghé nhà em vì tránh né, với tự che mắt mình lại – tôi biết thừa vóc dáng em sẽ thay đổi rất nhiều. Giờ tận mắt nhìn thấy thay đổi chóng vánh của em, tôi cũng chỉ có thể kinh ngạc cười trừ.
Trước đây em thấp hơn tôi – nay em cao ngang tôi rồi… thậm chí còn nhỉnh hơn tôi một chút nữa. Trước đây em mảnh khảnh – nay chỉ mặc đồ thể dục của trường cấp ba mà mắt tôi nhìn thấy em dáng dài vai rộng, thấp thoáng dưới bộ đồ thể dục ấy là từng thớ cơ cuồn cuộn.
Trước đây ánh mắt em sâu thẳm, rươm rướm khiến tôi liên tưởng đến mấy chú cún bị chủ vứt bỏ, tôi không kiềm lòng được mà thương em nhiều – nay ánh mắt em âm trầm, nhìn tôi chằm chằm như gã thợ săn đang dõi theo con mồi của gã vậy.
Thậm chí lần đầu tôi cảm nhận được pheromone Alpha của em, không rõ vì sao pheromone này tràn ngập địch ý và ham muốn xâm chiếm, ngay cả một Alpha như tôi cũng tự tỏa pheromone chống lại chất của em.
Tôi lắc đầu nhằm tỉnh một chút, môi nở một nụ cười cứng nhắc:
– Thanh Nghiễn, sao em tới đây?
Kỷ Thanh Nghiễn ngẩn người, cười tươi, đồng thời em thu pheromone bức bách ấy của em lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười tươi kia vẫn là nụ cười lúc trước của Thanh Nghiễn tôi quen.
Em đáp:
– Em muốn thăm anh Quan, xem anh đang làm gì. Không ngờ anh đang chơi trò chơi, anh bận thật.