Sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác.
Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung.
Nhạc chuông cài riêng cho người nọ.
Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác.
Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han:
– Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy?
Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò:
– Anh ở nhà… sao thế?
Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi:
– Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi!
– À…
Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp:
– Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em…
Tốt quá. Tốt quá.Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển:
– Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh nhất mà!
Tôi chớp mắt, đáy mắt khẽ trùng xuống:
– Nào làm lễ?
– Lễ giờ hơi sớm, nhiều việc cần chuẩn bị quá. Chúng tôi định đính hôn trước, tôi chờ không nổi nữa. Ây, không nói nữa, Phi Phi gọi tôi rồi. Lát sau lại gọi anh nhé. Tôi cúp máy đây.
– Kỷ…
– Tút… tút…
Tôi thở dài, cất điện thoại.
Người nọ vẫn vội vã như trước. Nếu người quan tâm tôi một chút, người sẽ nghe tiếng ngựa xe như nước, người qua kẻ lại ồn ào chẳng dứt, rõ ràng – tôi không ở nhà.
Chỉ là, không còn quan trọng nữa.
Đến tận lúc này mà tôi để ý người từng chút như thế, vượt qua ranh giới bạn bè, tôi đã sớm uất ức tới chết rồi.
Cũng không đến nỗi uất ức. Tôi mạnh mẽ mà.
Chỉ là…
Tôi lắc đầu rảo bước, đầu không nghĩ nhiều nữa. Tôi gọi một cuộc điện thoại cho mẹ của người nọ.
Cô ấy nhận cuộc gọi rất mau, nhưng chưa nói gì cả. Cô im lặng chờ tôi nói trước.
Tôi giằng co với cô nhiều năm. Nay tận tai nghe người nọ chia vui như thế, cuộc giằng co này nên dừng thôi.
– Em ấy mới nói với cháu, em ấy sắp đính hôn rồi. – Giọng tôi khàn hơn tôi nghĩa, tôi lại không nâng giọng nổi rồi.
Cô cũng chả ngạc nhiên lắm, nhịp thở ổn định, hẳn cô biết tin vui này trước tôi rồi. Tôi nói tiếp:
– Cháu muốn rời khỏi đây.
Lần này, cô ngơ ngác, hỏi vội:
– Cháu phải đi à? Quan à, lúc trước chúng ta thảo luận kĩ rằng cháu sẽ ở bên nó mà, nó…
Như thể cô không định cho tôi rời khỏi đây vậy.
Haizz… Dựa vào việc tôi thích người nọ, cả cô lẫn người nọ thật sự lợi dụng tôi nhiều năm rồi.
Tôi cười:
– Cũng không phải chính cháu muốn. Có điều… – tôi rủ mắt nhìn tờ kết quả xét nghiệm bị tôi vò nát rồi vứt trong thùng rác – cháu sắp chết rồi.
Tác giả có lời muốn nói:Thiết lập ABO, truyện này vẫn là truyện AA (AA đáng yêu mà, mình cũng thích AO và AB nha).Mình cực kì thích chiếc tên “Quan Nghị”, thích nhiều năm rồi – nay mới có dịp sử dụng.