CHƯƠNG 20: Quẻ Tượng Cát Hung
Trường học – nơi từng rộn ràng tiếng cười đùa, náo nhiệt, chan chứa sức sống thanh xuân nay lại chìm trong bầu không khí nặng nề, u ám, lạnh lẽo như một nghĩa địa bỏ hoang. Những tia nắng hè chói chang oi ả dường như cũng bất lực, không thể xua tan màn sương mờ ảo của nỗi sợ hãi đang len lỏi, bao trùm lên từng ngóc ngách. Ánh mắt học sinh nhìn nhau dè chừng, nghi kỵ, thấp thoáng đâu đó sự sợ hãi, bất an hiện rõ trên từng nét mặt. Những câu chuyện phiếm rôm rả, những trò đùa tinh nghịch ngày thường dường như đã biến mất, thay vào đó là những lời bàn tán xì xào, đầy lo lắng về cái c·hết t·hương t·âm của hai học sinh, về bóng ma áo đỏ và lời nguyền rùng rợn của khu "Phòng học cũ" nơi mà từ giờ trở thành cấm địa đối với bất kỳ ai, chẳng một ai dám bén mảng đến gần, dù chỉ là một lần. Tin đồn lan truyền chóng mặt, tựa như một con virus độc hại gieo rắc mầm mống sợ hãi, khuấy đảo tâm lý bất ổn của toàn thể học sinh trong trường.
Nhưng giữa guồng quay bất an, hoang mang đó, lớp học 12A2, lớp của Quốc Thiên lại là một ngoại lệ. Vẫn là những gương mặt quen thuộc, vẫn là những câu chuyện phiếm rôm rả, những tiếng cười giòn tan xen lẫn tiếng giảng bài, tiếng lật giở sách vở, lớp học vẫn giữ nguyên nhịp sống sôi nổi thường ngày, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự kiện kinh hoàng vừa xảy ra. Ánh mắt các học sinh trong lớp, dù vẫn còn đó chút lo lắng, bất an nhưng vẫn tràn đầy sự lạc quan, tin tưởng, một niềm tin đặc biệt, một niềm tin mà chỉ những "con chiên ngoan đạo" như họ mới có: niềm tin tuyệt đối vào "thầy pháp" Quốc Thiên.
"Ê! Nghe nói tối hôm qua, Hoa lớp mình khi đi vệ sinh, thấy con ma áo đỏ lướt qua. Sợ muốn c·hết luôn!" Minh Tuấn, cậu bạn chuyên hóng hớt tin tức trong lớp, khẽ thì thầm với Bảo Mập, giọng điệu pha chút hưng phấn xen lẫn kinh sợ, liếc nhìn Quốc Thiên đầy ẩn ý.
“Gớm! Sợ gì chứ? Có Quốc Thiên đây rồi, thầy pháp cao tay ấn như này, một ngón tay cũng đủ tiễn con ma kia về nơi chín suối. Phải không Thiên?" Linh Chi - cô nàng năng động của lớp cười toe toét, quay sang hỏi Quốc Thiên, ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.
Quốc Thiên ngồi im lặng nghe bạn bè bàn tán, trên môi nở nụ cười gượng gạo, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bất an. "Thầy pháp cao tay ấn"? Anh ta chỉ là thầy pháp nửa mùa, hồi gặp hồn ma áo trắng thôi đã hú hồn hú vía, huống chi là con quỷ áo đỏ mà đến cả anh ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Dù vậy, anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Ma quỷ gì chứ! Đừng có mê tín vớ vẩn. Học hành cho tốt, đừng để ảnh hưởng tâm lý."
Vừa lúc đó, Bảo Mập lết cái thân hình quá khổ của mình tới, hắn ta thả phịch xuống ghế, thở hổn hển:
"Chạy… chạy muốn đứt hơi…" Hắn ta vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh như thể sợ có ai đó đang theo dõi, rồi hạ giọng xuống: “…Tao mới điều tra được, hai đứa kia … là bạn thân của nhau”
“Ừ, tao cũng đoán vậy." Quốc Thiên gật đầu, anh ta cũng đã lờ mờ đoán được điều này từ trước.
"Không phải vậy đâu, ý tao là… tụi nó cùng thuộc một nhóm bạn chơi thân từ hồi cấp 2. Cả nhóm có 8 người, tính cả hai đứa đ·ã c·hết… là 3 đứa rồi đấy!" Bảo Mập nói tiếp, ánh mắt hắn ta bất giác trở nên lo lắng hơn, “Cái tin đồn ‘quỷ áo đỏ’ lấy người thế mạng … mày nghĩ có thật không? Năm đứa còn lại nghe nói đang sợ xanh mặt."
Lời nói của Bảo Mập như thêm dầu vào lửa, khiến bầu không khí lớp học bỗng trở nên nặng nề hơn. Quốc Thiên im lặng, lòng thầm tính toán. Anh ta không tin vào lời nguyền, nhưng linh cảm của một thầy pháp mách bảo anh ta rằng chuỗi bi kịch này chưa dừng lại. Âm khí u ám ở khu "Phòng học cũ" những c·ái c·hết đầy bí ẩn … mọi thứ đều chỉ hướng về một điều: nguy hiểm vẫn rình rập.
Cả buổi học, Quốc Thiên không thể tập trung vào bài vở. Suy nghĩ về những c·ái c·hết bí ẩn, về "con quỷ áo đỏ" về những người bạn còn lại trong nhóm của hai n·ạn n·hân khiến anh ta bất an. Tiếng chuông tan học vang lên như một lời giải thoát, anh ta vội vàng thu dọn sách vở, chở Kiều Phương về nhà. Bảo Mập đạp xe theo sau, vẻ mặt trầm tư, hắn ta cũng như Quốc Thiên, linh cảm được có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Sau khi chia tay Kiều Phương và Bảo Mập, Quốc Thiên trở về nhà. Ông nội vẫn chưa về, có lẽ lại đi "hành nghề" ở đâu đó. Căn nhà ba tầng vắng lặng khiến anh ta càng thấy cô đơn. Hình ảnh hai thân hình lơ lửng, cái nụ cười ma quái lạnh lùng của họ vẫn ám ảnh anh ta suốt cả ngày.
Quốc Thiên quyết định làm một điều mà anh ta chưa từng dám làm trước đây: gieo quẻ. Anh ta tới phòng làm việc của ông nội, nơi ông thường dùng để tiếp khách và thực hiện các nghi lễ tâm linh. Trên chiếc bàn gỗ đen bóng, bên cạnh những cuốn sách cổ kính bám đầy bụi là bộ đồ nghi lễ của ông được cất giữ cẩn thận: một chiếc kinh bát quái bằng đồng tha, ba đồng xu cổ loại năm cánh, và một hộp nhang trầm nhỏ.
Ngồi xuống ghế, Quốc Thiên cảm nhận không gian trầm mặc, trang nghiêm của căn phòng. Ánh đèn leo lắt hắt bóng anh ta lên tường, như một hồn ma vật vờ. Hít một hơi sâu, anh ta nhắm mắt, tâm trí tập trung cao độ. Trong đầu anh ta vang vọng lời dạy của ông nội: “Bói toán không phải là tiên đoán tương lai, mà là nhìn thấu nhân duyên, thiên mệnh. Biết trước để mà phòng bị, hóa giải."
Hai tay cầm lấy chiếc kinh bát quái, anh ta khẽ xóc ba đồng xu cổ bên trong, miệng lẩm nhẩm bài chú gia truyền. Tiếng đồng xu va vào thành kinh vang lên thanh thót, lanh lảnh, hòa cùng mùi nhang trầm thoang thoảng khiến không gian trở nên thần bí và trang nghiêm. Cuối cùng, anh ta đặt kinh xuống bàn, ba đồng xu lăn ra mặt bàn theo ba hướng khác nhau. Một đồng ngửa, một đồng sấp, một đồng đứng cạnh.
Thấy quẻ này trong lòng của Quốc Thiên chùng xuống, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt. Quẻ tượng cho thấy là "Thiên Trạch Lý, Cửu Tam". Hào Cửu Tam là một hào âm nằm ở vị trí dương. Nó tượng trưng cho sự bất ổn, lo lắng, khủng hoảng, khó lường, đại diện cho những điều bất trắc sắp ập tới, không ai có thể biết trước được điều gì. Tất cả chỉ còn biết chờ đợi, đối mặt với thách thức của số mệnh.
Trở lại câu chuyện trước kia, sau khi lên cấp ba, Quốc Thiên ít khi gặp lại những người bạn ở cấp 2. Nhóm bạn thân mà Bảo Mập nhắc tới, Thiên cũng đã từng nhìn thấy ở trường cấp 2. Họ có tám người, hầu hết đều là con nhà giàu có trong khu vực. Về phần Thiên, tuy không có bố mẹ nhưng xét về tài sản thì cậu không hề thua kém gì đám bạn kia. Chỉ là bố mẹ cậu mất sớm, ông nội lại là người chất phác, giản dị, thêm vào đó lại là một âm dương sư danh tiếng, luôn dạy Thiên sống khiêm nhường, không phô trương. Vì thế mà trong mắt nhiều người, Thiên chỉ là một cậu học sinh lầm lì, ít nói, ăn mặc giản dị, ít ai biết được hoàn cảnh gia đình thực sự của cậu. Riêng nhóm bạn tám người kia, Thiên từng học chung với họ ở những lớp học phụ đạo buổi tối sau giờ học chính dành cho những học sinh muốn ôn tập, mở rộng kiến thức. Bọn họ luôn chế nhạo, xem thường Thiên, cho cậu là một thằng nhà quê học dốt, chỉ biết cắm đầu vào học. Giờ đây, ba người trong nhóm bạn ấy đ·ã c·hết, Thiên cũng không khỏi thổn thức. Dù vậy, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Bởi hiện tại, việc chính mà Thiên cần làm là học hành, ôn thi tốt nghiệp, sau đó là thi vào đại học, cậu không có thời gian để lo chuyện bao đồng.
"Chắc phải báo với ông nội một tiếng, không biết ông đã xử lý xong việc hay chưa nhỉ? " Quốc Thiên thầm nghĩ, lấy điện thoại ra và gọi cho ông.
Nhấc điện thoại lên, nhìn vào điện thoại, do dự mãi, nhìn vào dãy số, của ông hiện trên màn hình. Cuối cùng thì cậu cũng buôn điện thoại xuống. Ông đang xử lý việc quan trọng, trước khi đi đã dặn không cần liên lạc. Quốc Thiên sợ lần này liên lạc có thể làm phiền và làm ông hỏng việc và lại lao lực hơn.
Nhưng, liệu quyết định này có đúng đắn...? Liệu số mệnh của họ, số mệnh của chính bản thân Quốc Thiên, có thể chống lại quẻ tượng "Thiên Trạch Lý, Cửu Tam"? Tương lai vẫn còn mù mịt và ẩn chứa đầy rẫy những ẩn số không ai biết trước.
Quốc Thiên bước tới cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt hắt bóng anh ta trên nền nhà. Gió đêm lạnh lẽo luồn qua kẽ lá, mang theo những âm thanh xào xạc khó hiểu. Nỗi bất an lại một lần nữa dâng lên trong lòng anh ta. Liệu “cơn bão” này, có thể vượt qua một cách an toàn?