Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Nam Diệt Quỷ Ký

CHƯƠNG 19: Tử Thần Gõ Cửa




CHƯƠNG 19: Tử Thần Gõ Cửa

Cảnh sát và nhân viên y tế nhanh chóng có mặt, ánh đèn xe chớp nháy xé toạc màn đêm, tiếng còi xe inh ỏi xé tan không khí tĩnh lặng của trường học. Hai thân hình bất động được đưa xuống khỏi gốc cây cổ thụ, phủ lên tấm vải trắng toát lạnh lẽo. Không gian yên ắng đến rợn người, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ lá hòa cùng tiếng khóc nức nở của vài cô gái.

Quốc Thiên, Kiều Phương và Bảo Mập đứng nép vào một góc sân trường, lặng lẽ quan sát hiện trường hỗn loạn. Tim họ vẫn đập thình thịch, ám ảnh bởi cảnh tượng kinh hoàng vừa chứng kiến. Ánh trăng lạnh lẽo như đang chế giễu sự bất lực của họ, như muốn nhắc nhở về một thế lực đen tối đang ẩn náu đâu đó, gieo rắc nỗi sợ hãi.

“Thật đáng sợ…” Kiều Phương run rẩy nói, siết chặt tay Quốc Thiên, “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Bảo Mập cũng mặt mày tái mét, lắp bắp:

“Tao… tao không ngờ chuyện ma quỷ này lại là thật…”

Quốc Thiên im lặng, ánh mắt anh ta sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào hai t·hi t·hể đ·ược đưa đi. Anh ta cảm nhận được âm khí nồng đậm tỏa ra từ khu "Phòng học cũ" như một lời thách thức, một lời cảnh báo. Nỗi bất an len lỏi vào tâm trí anh ta, như một con rắn độc đang cuộn tròn, chờ đợi thời cơ t·ấn c·ông.

"Chúng ta có nên làm gì đó?" Quốc Thiên lẩm bẩm, siết chặt một lá bùa không biết lúc nào đã xuất hiện trong tay, nhưng rồi lại buông thõng. Làm gì đây? Anh ta chỉ là một thầy pháp nửa mùa, kiến thức và kinh nghiệm còn hạn chế. Hơn nữa, vụ án này thuộc thẩm quyền của cảnh sát, anh ta không thể can thiệp trực tiếp. Quốc Thiên thở dài, cảm thấy bất lực và bế tắc. Anh ta chỉ biết cầu mong cho hai linh hồn kia được siêu thoát, đồng thời trực giác của anh ấy đang điên cuồng cảnh báo rằng có việc xấu có thể xảy ra.



Tin tức về vụ án lan truyền nhanh chóng khắp trường học như một cơn bão. Mọi người đều bàng hoàng, xót xa trước c·ái c·hết của hai học sinh. Sân trường vốn ồn ào, náo nhiệt, giờ đây chìm trong sự im lặng đáng sợ. Không khí trường học trở nên nặng nề, u ám, bao trùm bởi nỗi sợ hãi và những lời đồn thổi. Những nhóm học sinh túm tụm vào nhau, bàn tán xôn xao, nét mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hoang mang, lo lắng.

Quốc Thiên và nhóm bạn cũng không ngoại lệ. Họ ngồi trong căn tin vắng vẻ, cố gắng tìm hiểu thêm thông tin về hai n·ạn n·hân. Kiều Phương lướt điện thoại, đọc những bài viết về vụ án trên mạng xã hội, ánh mắt cô ta tràn đầy sự sợ hãi và lo lắng.

"Họ là Nguyễn An và Hà Minh, học lớp 12D" Kiều Phương thông báo, giọng buồn bã, "Họ là cặp đôi nổi tiếng nhất trường, học giỏi, đẹp trai xinh gái, ai cũng yêu quý." Cô ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng run run: "Trên mạng xã hội, nhiều người đồn đoán rằng họ đã bị ma ám, hoặc bị nguyền rủa bởi khu "Phòng học cũ"...”

Bảo Mập thở dài, gãi đầu:

"Đúng là hồng nhan bạc mệnh. Cô nàng này rõ ràng đẹp như thế. Nhưng tao không tin vào mấy chuyện ma quỷ đó. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào khác..."

Quốc Thiên im lặng suy tư, nhấp một ngụm cà phê đen đắng ngắt. Linh cảm của một thầy pháp mách bảo anh ta rằng vụ án này không hề đơn giản. Hai hồn ma treo cổ kia oán khí ngút trời, nụ cười ma quái của họ như đang ẩn chứa một bí mật đen tối, một bí mật mà anh ta phải tìm ra.

Cảnh sát nhanh chóng vào cuộc điều tra. Họ khám nghiệm hiện trường, thu thập chứng cứ, lấy lời khai của những người liên quan, lật tung từng ngóc ngách của khu "Phòng học cũ" cố gắng tìm kiếm manh mối. Tuy nhiên, vụ án có quá nhiều điểm nghi vấn. Tại sao hai người lại chọn t·reo c·ổ t·ự t·ử tại khu "Phòng học cũ" hoang tàn, vắng vẻ? Tại sao họ lại mặc bộ đồ trắng toát, như chuẩn bị cho một nghi lễ nào đó? Tại sao trên người họ không hề có t·hư t·uyệt m·ệnh, hay bất cứ dấu hiệu nào cho thấy động cơ t·ự s·át?



Những ngày tiếp theo, không khí trường học trở nên ngột ngạt, căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Học sinh đến trường với tâm trạng bất an, lo lắng. Giáo viên cũng không khỏi hoang mang, thường xuyên nhắc nhở học sinh về việc giữ gìn an toàn. Phụ huynh thì lo lắng cho con em mình, nhiều người đã đến trường để xin cho con nghỉ học.

Mặc dù có rất nhiều bí ẩn, nhưng sau một tuần điều tra, cảnh sát vẫn kết luận đây là một vụ t·ự s·át. Họ cho rằng hai n·ạn n·hân có thể gặp vấn đề về tâm lý, hoặc bị áp lực bởi học tập, thi cử, dẫn đến hành động dại dột. Họ công bố kết luận, cố gắng trấn an dư luận và khôi phục lại trật tự trường học.

Tuy nhiên, kết luận của cảnh sát không thể xóa tan nỗi sợ hãi trong lòng học sinh. Tin đồn về ma quỷ và lời nguyền của khu "Phòng học cũ" vẫn lan truyền, như một con virus l·ây l·an chóng mặt, khiến mọi người thêm hoang mang, bất an. Những câu chuyện ma quái được thêu dệt, những hình ảnh kỳ lạ được mô tả sinh động, khiến khu "Phòng học cũ" trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng của toàn trường.

"Tối hôm qua, tao đi vệ sinh, thấy một bóng trắng lướt qua hành lang" một bạn nữ run rẩy kể, mắt tròn xoe, "Nó mặc bộ đồ y tá, tóc tai rũ rượi, không có mặt... Trời ơi, ghê quá!"

"Tao nghe nói có người nhìn thấy hai hồn ma kia đang lang thang trong trường, tìm kiếm người thế mạng" một bạn nam khác nói với vẻ mặt sợ hãi, "Họ nói rằng ai nhìn thấy nụ cười của họ sẽ bị họ ám."

Quốc Thiên cảm nhận được âm khí ngày càng nồng đậm, như một bóng đen đang bao trùm trường học. Linh cảm mách bảo anh ta rằng đây mới chỉ là bắt đầu, những bi kịch kinh hoàng hơn đang chờ đợi họ ở phía trước. Anh ta nhìn Kiều Phương và Bảo Mập, thấy họ cũng đang run rẩy, sợ hãi. Anh ta biết rằng mình phải làm gì đó, để bảo vệ bạn bè, bảo vệ trường học, bảo vệ chính mình.

Bảy ngày trôi qua, không khí trường học dần trở lại bình thường. Mọi người cố gắng quên đi vụ án kinh hoàng, tập trung vào việc học tập, thi cử. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi vẫn âm ỉ trong lòng họ, như một ngọn lửa chờ đợi bùng cháy. Mỗi khi đi qua lối vào khu "Phòng học cũ" họ đều cảm thấy lạnh sống lưng, bước chân nhanh hơn, ánh mắt né tránh. Giờ ra chơi, sân trường vẫn náo nhiệt, nhưng tiếng cười nói có phần gượng gạo, thiếu vắng sự vô tư, trong sáng như trước.



Và rồi, đúng vào ngày mà bảy ngày trước hai học sinh kia t·reo c·ổ t·ự t·ử, bi kịch lại một lần nữa ập đến, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về nỗi sợ hãi vẫn chưa qua đi.

Giờ ra chơi, sân trường náo nhiệt, đầy ắp tiếng cười nói của học sinh. Nắng hè chói chang rọi xuống, tô điểm thêm sắc màu cho những bộ đồng phục trắng tinh khôi. Bỗng nhiên, một tiếng hét thất thanh vang vọng, xé toạc bầu không khí vui vẻ, như một tia chớp giáng xuống mặt đất bằng phẳng.

"Aaaaaaa! Có người rơi xuống kìa!"

Tiếng hét kinh hoàng khiến mọi người giật mình, bàng hoàng. Học sinh dừng lại câu chuyện, trò chơi, quay lại nhìn về phía tòa nhà chính của trường học. Ánh nắng chói chang của buổi trưa hè rọi xuống, chiếu sáng một cảnh tượng kinh hoàng, đầy máu me và bi thương. Dưới lầu bốn, một bóng người nằm bất động trên vũng máu, cơ thể vặn vẹo, biến dạng. Máu tươi chảy ra, loang lổ trên nền gạch xám xịt, tạo nên một bức tranh kinh dị, ám ảnh.

Tiếng hét kinh hoàng vang dội, sân trường chìm trong sự hỗn loạn. Học sinh nhốn nháo bỏ chạy, chen lấn xô đẩy, la hét thất thanh. Gương mặt ai nấy đều tái nhợt, mắt trợn trừng kinh hãi. Giáo viên hốt hoảng chạy đến hiện trường, cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng bản thân họ cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Quốc Thiên, Kiều Phương và Bảo Mập đứng c·hết lặng, nhìn chằm chằm vào t·hi t·hể nằm dưới đất. Nỗi sợ hãi lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy, khiến họ không thể thốt nên lời. Hình ảnh hai hồn ma treo cổ bảy ngày trước hiện về trong tâm trí họ, cái nụ cười c·hết tiệt ám ảnh đó, như một lời cảnh báo về những điều tồi tệ sẽ xảy ra.

"Lại... lại có n·gười c·hết..." Bảo Mập lắp bắp, mặt mày tái mét, "Lần này là ai?"

Kiều Phương run rẩy bám chặt lấy tay Quốc Thiên. Cô ta không dám nhìn vào t·hi t·hể dưới đất, sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Quốc Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt anh ta sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào hiện trường. Linh cảm của một thầy pháp mách bảo anh ta rằng chuỗi bi kịch đã bắt đầu.