Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Nam Diệt Quỷ Ký

CHƯƠNG 21: Bóng Đen Trường Học




CHƯƠNG 21: Bóng Đen Trường Học

Bóng đêm buông xuống, nhuộm đen thành phố, kéo theo cái nóng oi bức ngày hè chưa tan biến hẳn. Trong căn phòng ngủ sang trọng, Duy – trưởng nhóm "Bát Quái" - nằm trằn trọc trên giường, mắt nhắm nghiền nhưng tâm trí vẫn bất an, lo lắng. Hình ảnh hai người bạn thân treo cổ, khuôn mặt trắng bệch, nụ cười ma quái ám ảnh đó… cứ lởn vởn trong tâm trí, không thể nào xua tan. Cậu ta trở mình, với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm lớn, cố gắng tìm lại bình tĩnh.

Duy – một chàng trai 18 tuổi điển trai, lạnh lùng nhưng cực kỳ thông minh. Cậu ta là con trai duy nhất của một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được bao bọc, chiều chuộng, nhưng luôn thể hiện sự thông minh, tự lập của mình. Từ nhỏ, Duy đã chơi thân với Lan, Trí, Ngọc và Kiên. Cả nhóm gọi là “Bát Quái” luôn quậy phá, nghịch ngợm khắp nơi. Nhưng hai c·ái c·hết liên tiếp của An và Minh đã khiến cho cậu ta và nhóm bạn hoảng loạn.

Bất giác, Duy liếc nhìn chiếc gương lớn treo trên tường. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng hình của cậu ta in trên mặt gương bỗng trở nên méo mó, dị dạng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến tóc gáy cậu ta dựng đứng. Từ trong chiếc gương, Duy nhìn thấy bóng hình của An và Minh, hai người bạn thân đ·ã c·hết đang đứng sau lưng cậu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm, khẽ mỉm cười.

"Aaaaa!" Duy hét toáng lên, giật lùi lại, đập lưng vào tường. Tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực.

“Duy! Con sao vậy?” Tiếng mẹ cậu ta vang lên bên ngoài cửa phòng, gõ cánh cửa lo lắng.

Duy thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại. Nhìn lại vào chiếc gương, anh ta chỉ thấy bóng hình của chính mình với vẻ mặt hoảng hốt. Phải chăng chỉ là ảo giác...?

Duy mở cửa, gương mặt vẫn còn tái nhợt. Mẹ cậu ta - một người phụ nữ trung niên quyền lực nhưng lại vô cùng yêu thương con trai nhìn thấy vẻ mặt con trai, liền lo lắng hỏi:

"Con không sao chứ? Sao mặt con tái nhợt thế?”

"Dạ… dạ con không sao. Chắc do học hành mệt mỏi quá." Duy cố gắng cười gượng, né tránh ánh mắt lo lắng của mẹ.

“Nghỉ ngơi sớm đi con. Mẹ mang sữa lên cho con uống." Nói xong, mẹ Duy quay người đi xuống lầu.



Nhìn theo bóng lưng mẹ, Duy thở dài. Cậu ta không dám kể cho mẹ nghe chuyện nhìn thấy bóng ma trong gương, sợ mẹ lo lắng. Hơn nữa, bản thân cậu ta cũng không muốn tin rằng đó là sự thật.

Trong khi đó, tại một căn nhà khác, Lan - bạn gái Duy cũng đang trải qua những giây phút kinh hoàng. Lan là một cô gái xinh đẹp, n·hạy c·ảm, hay lo lắng. Kể từ khi chứng kiến c·ái c·hết của An và Minh, cô ta luôn bị ám ảnh bởi những giấc mơ đen tối, những tiếng động lạ luôn vang lên bên tai.

Đêm nay cũng không ngoại lệ. Lan nằm co ro trên giường, hai mắt nhắm nghiền nhưng không thể nào chợp mắt. Cái lạnh âm u tỏa ra khắp căn phòng như băng tuyết, len lỏi vào xương tủy. Tiếng gió rít qua kẽ lá bên ngoài cửa sổ vang lên như tiếng khóc than ai oán, khiến tim cô ta đập thình thịch.

“Huuuu… huuu…” Một tiếng thở khò khè vang lên bên tai Lan, như thể có ai đó đang thở ngay sát gáy cô ta. Lan giật nảy người, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Cô ta mở choàng mắt, nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm.

Lan cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng tiếng thở khò khè vẫn tiếp tục vang lên, gần hơn, rõ hơn, như muốn nuốt chửng cô ta vào bóng tối vô tận. Nỗi sợ hãi tột cùng khiến Lan hét toáng lên:

"Mẹ ơi! Cứu con!"

Nghe tiếng hét của con gái, ba mẹ Lan vội vàng chạy vào phòng. Thấy con gái đang run rẩy, toát mồ hôi lạnh, hai người vội vàng ôm lấy cô ta, hỏi han lo lắng.

"Con làm sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Lan òa khóc nức nở, ôm chặt lấy mẹ.



“Con … con sợ quá, con thấy… thấy… con ma!"

Nghe con gái nói vậy, ba mẹ Lan vô cùng lo lắng. Từ sau c·ái c·hết của An và Minh, Lan luôn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng, thường xuyên thấy bóng hình ma quái. Họ đã đưa con gái đi khám bác sĩ, nhưng bác sĩ chỉ kết luận là Lan bị stress, cho uống thuốc an thần, nhưng tình trạng vẫn không thuyên giảm.

Cùng lúc đó, tại một ngôi nhà khác trong thành phố, Trí - người bạn hiền lành, nhút nhát, luôn tin vào tâm linh trong nhóm "Bát Quái” cũng không khỏi giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Hắn ta vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong giấc mơ, hắn ta thấy mình bị "con quỷ áo đỏ” đuổi theo trong một hành lang tối tăm vô tận. Nụ cười ma quái của con quỷ, đôi mắt trợn trừng, toát lên vẻ giận dữ khiến cho Trí sợ hãi tột độ.

Trí ngồi bật dậy, thở hổn hển, tim đập thình thịch. Hắn ta vội vàng bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi căn phòng, xua tan bớt bóng tối. Lúc này, Trí mới nhìn thấy một thứ khiến hắn ta kinh hãi tột độ. Ngay trên trần nhà, chỗ hắn ta vừa nằm ngủ, một sợi dây thòng lọng đang treo lơ lửng, lắc lư nhẹ nhàng theo gió, như thể đang chờ đợi n·ạn n·hân tiếp theo…

Ngọc, cô nàng cá tính, mạnh mẽ nhất nhóm “Bát Quái” luôn tỏ ra cứng rắn, bình tĩnh. Cô luôn cho rằng ma quỷ chỉ là trò bịp bợm, là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thế nhưng, tận sâu trong thâm tâm, cô cũng không thể khỏi lo lắng, bất an trước những sự kiện kỳ lạ đang xảy ra xung quanh.

Sáng hôm sau, bước vào lớp học, Ngọc giật mình kinh hãi. Trên bàn học của mình, một dòng chữ đỏ chóe, được viết bằng một loại chất lỏng như máu đang loang lổ trên mặt bàn trắng muốt. Dòng chữ đó nổi bật, khiến cô ta chóng mặt. “NGƯƠI SẼ LÀ NGƯỜI TIẾP THEO."

Ngọc sợ hãi lùi lại một bước, tay run rẩy bám chặt lấy cạnh bàn, hơi thở dồn dập, khó khăn. Xung quanh, tiếng ồn ào của lớp học bỗng trở nên xa lắc, như thể cô ta đang bị cô lập trong một thế giới riêng biệt, một thế giới đầy rẫy sự ám ảnh và lời nguyền tử thần.

Kiên - em họ Duy, từ nhỏ đã bám theo nhóm bạn của anh trai chơi cùng. Là một cậu bé hòa đồng, vui vẻ, luôn mang đến tiếng cười cho cả nhóm. Nhưng từ khi chứng kiến c·ái c·hết của hai người bạn thân, Kiên trở nên trầm tính, ít nói hẳn đi. Cậu ta luôn cảm thấy có một cái bóng lờ mờ lẩn quất sau lưng, theo sát từng bước chân, như thể đang chờ đợi cơ hội t·ấn c·ông.

Cảm giác bị theo dõi ám ảnh Kiên suốt ngày đêm. Cậu ta không dám ở một mình, không dám tắt đèn khi đi ngủ. Đến cả việc đi vệ sinh, cậu ta cũng phải gõ cửa phòng bố mẹ xin đi cùng.

“Con sao vậy Kiên?” Bố hỏi, “Dạo này con có vẻ khác lạ? Con có chuyện gì giấu ba mẹ phải không?”

Kiên im lặng, cậu ta không biết nên trả lời ba mẹ như thế nào. Làm sao cậu ta có thể nói rằng mình bị một hồn ma theo dõi? Bố mẹ sẽ cho rằng cậu ta bị điên mất.



Nhóm bạn “Bát Quái” tan rã trong nỗi sợ hãi. Mỗi người đều bị ám ảnh bởi những điều kinh khủng mà họ đã trải qua. Họ như những con thú b·ị t·hương, co cúc trong tổ, liếm láp v·ết t·hương tinh thần của chính mình. Họ biết, họ không thể giấu giếm lâu hơn nữa. Sự thật, dù có đáng sợ đến đâu, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Vài ngày sau, không thể chịu đựng thêm nỗi sợ hãi, năm thành viên còn lại của nhóm "Bát Quái" quyết định kể cho bố mẹ biết mọi chuyện. Tin tức như sét đánh bên tai họ. Những người phụ huynh giàu có, thành đạt này, vốn quen với việc kiểm soát mọi thứ, luôn tin rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi vấn đề, giờ đây lại phải đối mặt với một thế lực mà họ không thể nào nắm bắt, kiểm soát: thế lực tâm linh bí ẩn, đầy rẫy sự đe dọa và kinh hoàng.

Hoảng loạn và tức giận, họ lập tức kéo đến trường học, gây áp lực lên ban giám hiệu, yêu cầu trường phải xử lý tình hình, trấn an tâm lý học sinh, bảo đảm an toàn cho con em họ. Buổi họp diễn ra căng thẳng tại phòng hiệu trưởng, tiếng trach móc, đổ lỗi, tranh cãi vang lên không ngớt.

"Các người phải chịu trách nhiệm! Trường học là nơi giáo dục, phải bảo đảm an toàn cho học sinh! Giờ đây, con tôi bị ám ảnh tinh thần, ai sẽ chịu trách nhiệm? " Bố của Duy - một người đàn ông to béo, vẻ mặt đỏ gay, giận dữ quát.

“Con bé nhà tôi khóc suốt đêm, không dám ngủ, không dám đi học! Các người nói xem, phải làm sao đây?" Mẹ Lan thút thít, nước mắt giàn giụa.

“Chúng tôi đã điều tra, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường. Cảnh sát cũng đã kết luận là t·ự s·át. Chúng tôi thật sự không biết phải làm gì hơn." Hiệu trưởng vẻ mặt bất lực, giọng nói mệt mỏi.

"Kết luận? Kết luận gì chứ? Con tôi nói rõ ràng nó thấy con ma áo đỏ, nó thấy bạn nó treo cổ, sao các người có thể bảo là t·ự s·át?” Bố Trí tức giận đập bàn.

"Chuyện này…” Hiệu trưởng ngập ngừng, “Có lẽ… có lẽ chúng ta cần phải tìm một người có thẩm quyền hơn để giải quyết.”

Buổi họp kéo dài đến gần trưa mới kết thúc. Cuối cùng, hiệu trưởng quyết định tìm đến một cao nhân trong giới tâm linh. Nghe nói, ông ta là một thầy phong thủy danh tiếng, có thể nhìn thấy hồn ma, trừ tà bảo mệnh. Hiệu trưởng hi vọng ông ta có thể giải quyết được những vấn đề bí ẩn đang hoành hành trong trường học, trấn an tâm lý cho học sinh, và hơn hết là tránh cho danh tiếng trường bị ảnh hưởng.

Tin tức ông thầy phong thủy sẽ đến trường nhanh chóng lan truyền khắp trường, tạo nên sự tò mò vừa phấn khích vừa e ngại trong lòng học sinh. Ai nấy đều mong chờ sự xuất hiện của ông ta, hi vọng ông ta có thể xua tan bóng ma đen tối đang bao trùm lên ngôi trường.

Chiều hôm đó, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước cổng trường. Từ trên xe, một người đàn ông trạc tuổi ngũ tuần bước xuống. Ông ta mặc một bộ áo dài trắng muốt, đầu đội mũ lưỡi trai đen. Vẻ mặt ông ta bình thản, nhưng đôi mắt sắc lẹm, toát lên vẻ uy nghiêm, bí hiểm. Không cần phải giới thiệu, ai nấy đều biết đây chính là "cao nhân" mà trường học đã mời đến.