Chương 95: Nguyễn Trãi Ra Công
Bên ngoài thành Thái Bình người đến người đi tấp nập trông vô cùng nhộn nhịp.
Nhìn kỹ sẽ thấy, phần lớn những người ở đây đang làm công việc đào đất. Người đào, kẻ đắp, người khác thì đẩy đất. Tuy đông nhưng không lộn xộn mà rất nhịp nhàng lớp lang.
Mục tiêu của họ là mở rộng cái hào bên ngoài thành Thái Bình.
Cái hào rộng hơn mười mấy mét, sâu hơn ba mét đang dần xuất hiện. Nó cách chân thành chừng hai ba chục mét.
Nếu một người hiện đại có mặt lúc này sẽ ngạc nhiên vì một vật quen thuộc với họ đang được sử dụng tại đây. Đó không phải là xẻng, len hay cuốc mà là một vật dùng để đẩy đất.
Vật này là một chiếc xe chỉ có một bánh, bên trên là một cái thùng bằng gỗ, dĩ nhiên bánh xe cũng bằng gỗ, do một người đứng phía sau nắm lấy hai tay cầm mà đẩy về phía trước. Trên thùng là lượng đất đã được đào. Đường đi từ dưới lòng hào lên trên đã được lót ván để tạo thành một mặt phẳng nghiêng. Việc đẩy xe lên lên xuống xuống xem chừng rất dễ dàng.
Không sai, thứ có thể làm người hiện đại ngạc nhiên chính là những chiếc xe đẩy này. Nó có tên gọi rất quen thuộc là xe rùa, hay còn gọi là xe kút kít, hoặc xe đẩy một bánh.
Đây là loại xe thông dụng để đẩy vật liệu mà gần như ai cũng biết ở thời hiện đại. Thực ra thứ xe này đã xuất hiện rất lâu trước kia từ thời cổ đại chứ không phải thời hiện đại mới có.
Thế nhưng ở Hồng thôn mà đã có xe này là cả một bức phá về mặt công nghệ. Nhờ đó mà tiến độ đào hào trở nên nhanh chóng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc này, nơi lối đi bên trên tường thành, có vài người đàn ông đang đứng nhìn xuống dưới, quan sát những người đang đào hào. Đám người này phần lớn đều ở trần, đóng khố, trên mình xăm hình, đầu tóc cắt ngắn. Duy chỉ có người thanh niên ở giữa là khác biệt với tấm da thú khoát quanh thân. Người này tuổi chưa đến 30, khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt tựa như sao, thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang trí tuệ.
Không cần nói cũng biết, người thanh niên khoát áo da thú đích thị là Nguyễn Long. Đứng cạnh hắn là một ngưòi khác có phong cách nho nhã, tuy cách ăn mặc cũng giống những người xung quanh nhưng nhìn qua liền cho người ta cảm giác kẻ này thích ở trong màng trướng tính toán việc ngoài ngàn dặm hơn là xông pha trận mạc, chém g·iết đánh nhau. Kẻ này cũng không phải ai xa lạ mà chính là Nguyễn Trãi, một trong hai thủ lĩnh tạm thời của liên minh Hồng Lĩnh.
"Nguyễn tiên sinh, ngươi thấy chiến hào này có thể ngăn cản được thú triều trong thời gian bao lâu?" Nguyễn Long cất tiếng hướng về phía Nguyễn Trãi hỏi.
Nguyễn Trãi ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời:
"Nếu chỉ để tự nhiên sẽ không thể ngăn cản được chúng quá lâu. Chỉ cần lớp hung thú đầu tiên rơi xuống thì những lớp sau đã có thể dẫm lên chúng để nhảy vào. Có điều nếu tận dụng tốt, việc vượt qua trận thú triều lần này là hoàn toàn có thể. Tất nhiên cũng phải xem coi quy mô của chúng như thế nào."
"Tận dụng tốt là tận dụng như thế nào?" Nguyễn Long tiếp tục hỏi.
Nguyễn Trãi không tỏ thái độ khó chịu, hắn đã đến đây một thời gian nên cũng dần quen với phong cách của Nguyễn Long.
Sắp xếp tư tưởng một hồi, Nguyễn Trãi mới chậm rãi đáp:
"Ta thấy có hai cách để sử dụng chiến hào này. Thứ nhất cắm cây nhọn ở dưới. Con nào rơi xuống chắc chắn sẽ c·hết, chúng cũng khó có thể giẫm lên xác nhau, trừ phi xác chúng đã lấp đầy hào. Với chiều rộng thế này hẳn là sẽ diệt được một phần không nhỏ lượng thú t·ấn c·ông".
"Cách thứ hai là dẫn nước vào hào. Điều này có thể làm chúng đổi hướng đi. Dù rằng có nhiều loài có thể bơi lội nhưng hẳn chúng sẽ không tốn công đến như vậy"
Nguyễn Long gật đầu tán thưởng với câu trả lời của Nguyễn Trãi. Đây là hai đáp án khá đơn giản mà nhiều người có thể trả lời được. Tuy nhiên, nếu đặt mình trong thời đại này, lúc chưa có chút ý niệm gì, chưa thấy, chưa nghe nói tới việc đào hào bao giờ như Nguyễn Trãi và những người nơi đây thì lại rất khác, câu trả lời này không hề đơn giản.
Phải biết từ lúc con người sống theo kiểu săn bắt hái lượm đến khi họ biết xây thành, đào hào đắp đất để ngăn địch đã trải qua một thời gian rất dài phát triển. Nay Nguyễn Trãi chỉ nhìn qua đã có thể đưa ra đến hai phương án để sử dụng chiến hào, điều đó có thể thấy khả năng của hắn nhạy bén bao nhiêu.
Lại nói phương án thứ hai của hắn nghe có vẻ không thực tế, chỉ với việc dẫn nước vào hào thì làm sao ngăn được thú triều với lượng lớn hung thú.
Có thể có nhiều người hiểu nhầm việc thú triều xuất hiện và cách thức chúng hoạt động, trước đây Nguyễn Long cũng là như thế. Nhưng bây giờ tìm hiểu kỹ hắn mới biết. Thực ra thú triều chỉ là sự xuất hiện của vô số dã thú rời bỏ nơi sinh sống mà chạy về một phương hướng hay địa bàn khác.
Nguyên nhân của việc này có thể do môi trường sống bị đe dọa như c·háy r·ừng, đ·ộng đ·ất, hay có yêu linh đột phá cảnh giới, phát ra khí tức làm chúng lo sợ. Ngoài ra cũng có khả năng có kẻ cố tình phát động, như trường hợp các tộc Trí Linh khác ngoài Nhân tộc làm ra. Cũng có thể do có bảo vật hay một cơ duyên gì đó xuất hiện, trường hợp này rất hiếm, thường các cá thể thú triều sẽ là yêu linh chứ không phải dã thú.
Nhưng dù là bất cứ nguyên nhân nào đi nữa thì có một điểm chung là bọn chúng sẽ tụ tập thành đàn mà đi về những nơi mà chúng cho là an toàn hay có sức thu hút, thông thường là những nơi trống trải, bằng phẳng.
Đấy là lý do vì sao, khi Nguyễn Long lựa chọn dời nơi cư trú xuống vùng đồng bằng Hồng Lĩnh mọi người lại lo sợ, bởi lẽ khu vực này quá trống trãi, các loài dã thú rất hay tụ tập khi có thú triều.
Thú triều chỉ đáng sợ khi chúng đang trên đường di chuyển. Thứ gì ngăn cản cũng sẽ bị san thành bình địa. Nói một cách dễ hình dung thì nó tương tự như nạn châu chấu, hay những cuộc di cư lớn của động vật trong lịch sử. Chúng hoàn toàn không chủ động đi tìm diệt nhân loại như trong các tiểu thuyết, trừ khi nhân loại cản đường chúng. Đồng thời nếu gặp những địa hình khó vượt qua như núi cao sông lớn chúng cũng sẽ chọn đường khác mà đi chứ không phải lúc nào cũng tiến tới.
Từ đó có thể thấy, cách dẫn nước vào hào của Nguyễn Trãi là một cách tuy đơn giản nhưng rất thực tế và hiệu quả để cản lại thú triều, làm chúng đổi hướng đi. Đối với thú triều, chỉ có tránh đường đi của chúng hoặc tìm cách đổi hướng đi của chúng làm chúng tránh ta chứ không thể nào chính diện chống lại theo nghĩa tiêu diệt chúng cho được.
"Nguyễn tiên sinh, hai cách ngươi đưa ra đều rất tốt nhưng có thể nào kết hợp chúng lại hay không?" Nguyễn Long im lặng giây lát rồi gợi ra một phương án khác làm Nguyễn Trãi phải nhíu mày suy nghĩ.
Nguyễn Trãi biết nếu Nguyễn Long đã hỏi vậy đương nhiên hắn đã có đáp án, thế nhưng Nguyễn Trãi vẫn cố gắng suy nghĩ. Qua mấy tháng ở chung, hắn đã hiểu được trí tuệ của người trước mắt có bao nhiêu đáng sợ. Mặc dù xét về tu vi thực lực, Nguyễn Long chưa tính là gì, nhưng sự hiểu biết và khả năng tính toán thì có thêm vài cái Nguyễn Trãi như hắn cũng không bằng.
Hơn nữa, hắn cũng nhận ra Nguyễn Long luôn muốn tài bồi những người bên cạnh chứ không giấu giếm khả năng cho riêng mình. Hắn cũng đã được lợi nhiều từ những câu hỏi mang tính gợi mở, bắt hắn phải suy nghĩ từ Nguyễn Long.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, trong đầu Nguyễn Trãi chợt lóe sáng, hắn chắp tay về phía Nguyễn Long:
" Đa tạ Nguyễn thủ lĩnh chỉ điểm, ta đã nghĩ ra cách để tận dụng chiến hào này chu toàn hơn".