Chương 96: Hoàn Thiện Phòng Thủ
Nguyễn Long nhìn Nguyễn Trãi gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục nói. Nguyễn Trãi cũng không chần chừ lên tiếng:
"Ta nghĩ vừa có thể dẫn nước vào hào, vừa có thể cắm cọc giữa hào để chặn chúng lại, chỉ là không cần dùng cọc nhọn. Nếu là thú triều thông thường, việc dẫn nước vào hào là liền có thể làm chúng thay đổi hướng đi. Thế nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn chúng nổi điên bất chấp tất cả vượt hào, lúc đó chúng ta vẫn phải cần chặn chúng lại. Mà nếu cắm cọc trên cạn, bọn chúng sẽ có sức mạnh phá hủy tất cả, còn khi đang ở dưới nước, sức p·há h·oại của chúng hẳn sẽ thấp hơn nhiều."
Nguyễn Long gật đầu đồng ý, lại quay sang bên nhìn một người khác:
"Quát, ngươi có ý kiến gì không?"
Người vừa được hỏi đích thị là Cao Bá Quát, từ đầu đến giờ hắn vẫn đứng một bên trầm ngâm không lên tiếng. Nghe hỏi, Cao Bá Quát lập tức đáp:
"Cắm cọc giữa dòng nước đích thị là một ý kiến tốt, thế nhưng theo ta nghĩ nên cắm thật nhiều lớp, mỗi lớp có một tầng lưới bao bên ngoài. Các cọc cũng không cần sát nhau, vừa đủ ngăn một người qua lọt là được. Như thế chúng ta đã có nhiều tầng phòng thủ, hơn nữa cũng không tốn nhiều sức lực".
Nguyễn Long mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của hai người, hắn phân phó:
"Hai người các ngươi giúp ta làm việc này. Ta đã chuẩn bị sẵn một số cọc gỗ, lưới cũng đã cho người đan không ít. Mỗi tầng cọc nhớ cắm xen kẽ lẫn nhau. Trước mắt, vẽ ra một bản vẽ đơn giản để dễ hình dung như thông thường. Nhân lực của chúng ta hiện tại không thiếu, trong vòng một tháng hẳn là có thể hoàn thành."
Hai người Nguyễn Trãi và Cao Bá Quát nghe Nguyễn Long phân phó liền ngạc nhiên vô cùng. Rõ ràng ý kiến của cả hai vừa nêu ra đã được Nguyễn Long tỉ mỉ tính toán cùng chuẩn bị từ trước. Đặc biệt là Nguyễn Trãi, hắn phải mất khá nhiều công sức mới nghĩ được một cách hay ho, không ngờ tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của Nguyễn Long cả rồi. Hắn chắp tay:
"Nguyễn thủ lĩnh an tâm, hai ta nhất định sẽ hoàn thành tốt việc này!"
Nói rồi Nguyễn Trãi gật đầu với Cao Bá Quát, cả hai xin phép đi trước để làm việc. Nguyễn Long nhìn theo bóng lưng của họ, thầm nghĩ:
"Có những vị anh hùng nổi danh bật nhất của dân tộc trợ giúp, sau đợt thú triều này chắc cũng nên giải quyết tám đại tộc còn lại mới được. Bọn họ dù sao là võ tướng, không cho đánh nhau thật là làm khó bọn họ".
Đây cũng là điều Nguyễn Long cảm thấy đau đầu nhất. Dù sao là một người hiện đại, Nguyễn Long thật sự không thích lắm mấy cảnh đánh nhau máu me. Thứ hắn muốn là sự phát triển toàn diện về đời sống của người dân hơn. Gây ra c·hiến t·ranh dù với lý do nào cũng là gây ra đau khổ, đặc biệt là đối với người cùng một dân tộc. Thế nhưng hắn cũng không có cách, thứ nhất đa số những anh hùng hắn có được đều là những anh hùng đánh giặc, việc xây dựng phát triển kinh tế đất nước bọn họ không rành lắm. Thứ hai, người dân ở đây quá ít, không đủ nhân lực để phát triển. Muốn có nhiều người trong thời gian ngắn thì chỉ có nước đi c·ướp, mà c·ướp thì lại có c·hiến t·ranh, lại phải c·hết người.
Mà thực sự việc c·hiến t·ranh lúc này chỉ chủ yếu là c·ướp người chứ không phải c·ướp đất. Đất đai nơi đây rộng lớp vô ngần, chỉ riêng vùng đồng bằng Hồng Lĩnh thì đã thừa sức cho cả mấy chục tộc Bách Việt sinh sống một cách thoải mái. Việc phân chia địa bàn này kia mục đích là để săn bắn đỡ đụng chạm nhau chứ chẳng tộc nào có đủ khả năng quản lý hết cả vùng đất của mình.
Nắm trong tay hàng mấy chục danh tướng mà chỉ để đi quản lý đất đai, nhân khẩu thì quả là lãng phí. Do đó Nguyễn Long muốn nhanh chóng gia tăng nhân lực để xây dựng bên trong cho vững chắc, rồi mới hướng ra bên ngoài tung hoành. Bức màng biên giới sụp đổ tuy phá vỡ sự an toàn của Bách Việt nhưng cũng là cơ hội để Bách Việt có thể vươn mình ra thê giới.
Thông qua lạc đồ, Nguyễn Long biết được thế giới ngoài kia cũng xuất hiện vô số nhân tài kiệt xuất của thế giới. Dù không biết lý do tại sao lại có chuyện này cũng như mục đích thật sự là gì. Nhưng Nguyễn Long biết chắc rằng thế nào giữa bọn họ cũng sẽ có v·a c·hạm. Nếu Nguyễn Long không nhanh chóng giúp ổn định nguồn nội lực bên trong, tạo thành hậu phương vững chắc thì Bách Việt hẳn sẽ không thể nào cạnh tranh với các anh hào thế giới, tầm nhìn chỉ mãi loay hoay trong cái lồng giam này thì quả là tầm thường.
Sau khi có được lượng lớn người Hồng Lĩnh gia nhập, số lượng những nhân vật lịch sử cũng theo đó tăng lên rất nhiều. Thế nhưng nhìn chung chỉ toàn là danh tướng, hơn nữa bọn họ cũng cần phải có thời gian huấn luyện mới có thể hoàn toàn lấy lại phong độ năm xưa. Trong đó hai người Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn là nổi bật nhất, hiện đã có thể thống lĩnh một phương. Đặc biệt là Nguyễn Trãi ở vị trí quân sư. Hắn và Cao Bá Quát là hai người có tác dụng lớn nhất cho Hồng thôn lúc này.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, Nguyễn Long cũng không nán lại tường thành quá lâu mà đi xuống phía dưới thăm hỏi, hướng dẫn những nhân công đang đào hào một phen.
"Chào thủ lĩnh!"
"Thủ lĩnh mạnh giỏi!"
"Thủ lĩnh đi đâu đấy!!"
Hàng loạt tiếng chào hỏi vang lên, Nguyễn Long vui vẻ đáp lại. Có thể thấy quan hệ giữa hắn và người dân nơi đây rất tốt.
"Chú hai, thằng út chú dạo này học hành tốt chứ, hắn chỉ mê luyện võ, chỉ sợ bỏ bê việc học hành"
"Khà khà thủ lĩnh yên tâm, nhà ta phân chia thời giờ rất rõ ràng, dù có luyện võ cũng phải dành thời gian học chữ đàng hoàng!".
"Sơn! Vợ ngươi bao giờ thì sinh? Ngươi xem ra còn lợi hại hơn cả ta nha!"
"Thủ lĩnh đừng đùa, ta nghe nói Ngọc Long phu nhân cũng đã có tin vui nha!"
"Là kẻ nào đồn nhảm?" Nguyễn Long nghe đến đây liền trợn mắt.
"Ha ha, thủ lĩnh cũng đừng có giấu, chúng ta đã nghe Bao tướng quân kháo nhau khắp xóm. Hắn bảo thủ lĩnh bị ngoài ý muốn. Ha ha!"
Nguyễn Long nghiến răng ken két, thầm mắng Cao Bá Bao lắm mồm nhiều chuyện. Mà hắn cũng ngoài ý muốn thật. Thực ra hắn vẫn chưa muốn có con lúc này vì Hồng thôn còn chưa ổn định, lại thêm nạn thú triều sắp đến. Thế nhưng đâu phải hắn không muốn là không có, trăm ngàn lần tránh cũng phải có một lần trúng chớ.
Thấy hắn mang vẻ mặt sượng sùng, cả đám liền cười ồ lên, công việc nặng nhọc thoáng chút đã nhẹ đi rất nhiều.
"Hừ! Các ngươi bớt nghe lời tên Bao nhiều chuyện đi!" Nói rồi hắn cũng nhanh chân đến chạy đến chỗ khác, bên tai còn nghe tiếng cười, cùng một giọng nói với theo:
"Thủ lĩnh, sáng nay ta thấy Bao tướng quân dẫn đám nhóc ra ngoài Gò Hồng luyện tập, ngươi ra đó sẽ hẳn sẽ gặp hắn nha. Ha ha!"
Nguyễn Long nghe thế bước chân càng nhanh hơn, hắn cũng đang định ra ngoài Gò Hồng, nhân dịp này có thể tìm tên Cao Bá Bao hỏi tội.
Gò Hồng chính là cách gọi của người dân chỉ gò đất Hồng thôn. Xung quanh đây ngoài Gò Hồng ra còn rất nhiều gò khác, có lớn có nhỏ, cao thấp khác nhau. Những gò nhỏ, diện tích không đáng kể Nguyễn Long đã cho san bằng, cải tạo để làm ruộng trồng lúa, còn những gò lớn sau này sẽ làm nơi ở khi Hồng thôn phát triển hơn.
Gò Hồng là gò đất lớn nhất nơi đây, cao hơn mực nước Hồng Hà đến mấy mét, so với mặt ruộng cũng có ba mét. Hoàn toàn không có vấn đề gì khi nước sông dâng lên, bề mặt bên trên cũng khá bằng phẳng. Xung quanh Gò Hồng lúc mới đến Nguyễn Long đã cho trồng rất nhiều tre, đến nay cũng đã lớn, tạo thành từng lũy dày đặc bao bọc Hồng thôn.
Lại nói từ ngày đám người Nguyễn Long di cư đến đây cũng đã có hơn ba năm thời gian. Bộ mặt toàn bộ khu vực đã biến đổi nghiêng trời lệch đất. Giờ đây Nguyễn Long dám vỗ ngực tự tin hắn có thể chống lại bất cứ cuộc xâm nhập nào từ thế lực bên ngoài, dĩ nhiên với bối cảnh và trình độ c·hiến t·ranh của thời này.
Hồng thôn giờ đây đã có tận ba lớp phòng hộ. Bên ngoài Gò Hồng là lũy tre dày bao bọc, chỉ cần thủ vững bốn cửa ra vào chính của Gò Hồng là được. Lớp thứ hai là chiến hào xung quanh thành Thái Bình đang được xây dựng. Lớp cuối cùng là bản thân thành Thái Bình. Lớp sau càng khó phá hơn lớp trước rất nhiều.
Ban đầu, Nguyễn Long còn định đào hào xung quanh cả Gò Hồng nữa cơ, thế nhưng nhìn diện tích khổng lồ của Gò Hồng với nhân lực của Hồng thôn thì hắn đành phải từ bỏ ý định đó. Nhưng mà nhìn chung như thế thì cũng đã đủ dùng rồi. Giờ chỉ việc rung đùi chờ thú triều đến mà thôi.