Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 20: Ấm lòng




Chương 20: Ấm lòng

Hoàng đưa ra đề nghị: " Ngày mai chúng ta đi bắt thỏ đi. Ta đã nghĩ được một biện pháp. Khi nuôi thì chúng ta làm chuồng sạch sẽ, cho nó thức ăn tươi ngon là được. Mà trước đây chúng ta có phải nuôi chúng đâu. Nuôi là phải chăm sóc cẩn thận cho chúng lớn, chứ không phải mặc kệ chúng tự sinh tự diệt."

" Trước đây chúng ta bỏ chúng để đó thời gian ngắn là đã lấy lên ăn rồi, thức ăn chúng ta có đủ đâu mà chăm sóc rồi đợi bọn chúng đẻ con chứ!" Thạch phàn nàn.

" Ừm. Bây giờ nếu bắt sống được thì đều để lại nuôi. Xem nhé, chúng ta bắt được hai con, một năm chúng đẻ ra hai con chẳng hạn, vậy là ta có bốn con rồi, rồi từ bốn con đó sẽ đẻ thêm bao nhiêu con nữa. Chịu khó nhịn một chút, để chúng lớn là chúng ta không phải mất công đi săn rồi. Chỉ cần vào chuồng bắt là xong." Hoàng Bảo thuyết phục.

Tranh mắt cũng theo lời Hoàng Bảo mà dần sáng lên, sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, hắn cũng không hỏi Hoàng Bảo là sẽ làm biện pháp gì, hiện tại hắn rất tin tưởng vào năng lực của tên đệ tử Vu này.

Trời mưa tầm tã mãi cho đến khi trời sẩm tối vẫn chưa chịu dừng lại. Đội săn chỉ có thể mặt ủ mày chau đội mưa quay trở về. Động vật dự trữ trong buổi tế lễ đều đã ăn hết rồi, hôm nay mọi người chỉ có thể chịu đói, ăn chút ít thịt này nấu rau dại qua bữa thôi. Nhớ đến ánh mắt chờ mong những người thân trong bộ lạc, lòng ai nấy cũng đều trùng xuống.

" Về rồi! Đội săn về rồi!"

" Nhanh nhanh đi vào đi!"

" Mi mau đem áo cởi ra, qua bên đống lửa ngồi cho ấm lại! Mặt mi tái mét hết rồi kìa"

" Uống trà gừng này đi, ta học theo Hoàng Bảo đấy! Hắn nói uống vào ấm người, sẽ không bị bệnh!"



Ngay khi vừa đến gần cửa hang, đội săn đã được mọi người săn sóc chờ đón. Người thì đỡ lấy các v·ũ k·hí và đồ dùng trong tay, người thì giúp họ cởi áo, lau nước trên mặt, người thì đặt vào tay họ chén trà nóng… Không hề có một ánh mắt nào mang vẻ trách móc hay hụt hẵng vì đội săn không thể mang về nhiều thức ăn cả.

Còn gì bằng sau khi bôn ba cực khổ ở bên ngoài, chịu mưa chịu lạnh, đến khi trở về lại được quan tâm như thế. Chén trà nóng, bàn tay nóng, lòng cũng nóng lên. Mắt mọi người đều hơi hoe đỏ, đây là gia đình, là tổ ấm của họ, là nơi họ sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ đấy!

Hoàng Bảo nhìn Nu đang tươi cười đứng trước mặt mình, tay cô cầm một chén trà nóng đặt vào trong tay hắn, mắt hắn cũng theo đó mà cay cay.

" Cảm ơn!" Hoàng Bảo lên tiếng, giọng hơi khàn đi, nước mắt như trực trào ra. Hắn nhớ đến chị với mẹ hắn cũng quan tâm như thế mỗi lần hắn trở về nhà. Nỗi nhớ gia đình đã được hắn chôn sâu vào dưới đáy lòng, hắn đã cố dùng công việc để quên đi, vậy mà giờ đây chỉ bằng một chén trà, nỗi nhớ ấy lại bị đào ra.

" Mi bệnh rồi sao? Mi mau uống nhanh đi cho khỏe!" Thấy Hoàng Bảo đứng đơ người, tay siết chặt chén trà mà không uống, Nu lo lắng vội đưa tay sờ lên mặt hắn kiểm tra xem có phát bị sốt rồi hay không.

" Không có việc gì đâu, ta uống đây!" Hoàng Bảo mỉm cười, vội đưa chén trà lên miệng.

Nước trà gừng nóng ấm mang theo hương thơm dịu trôi xuống dạ dày làm cả người ấm lên, cái lạnh sau khi bị dầm mưa cả buổi được như xua hết đi khiến cả người thả lỏng, thoải mái.

" Trà ngon lắm!" Hoàng Bảo khen.

" Trà này là chị Hồng học theo mi nấu ra đấy! Ta á, còn không nghĩ đến việc này đâu!" Nu kéo chị Hồng đang đứng đằng sau đến trước mặt Hoàng Bảo.



" Ồ, cảm ơn chị Hồng! Chị làm tốt lắm!" Hoàng Bảo cười.

" Đâu có gì đâu, thứ này không phải do mỗi ta làm, là mọi người cùng làm đó. Ta nhớ mi nói thứ này tốt, bị lạnh uống vào sẽ ấm, không bị bệnh nữa nên ta nhắc lại thôi." Chị Hồng ngại ngùng cười.

" Chị có thể nhớ đến là rất giỏi rồi, lần sau cố gắng phát huy nhé!" Hoàng Bảo cổ vũ.

" Ừm. Được rồi, mi mau đi qua bên đống lửa đi. " Chị Hồng gật gật đầu rồi đẩy Hoàng Bảo qua bên đống lửa.

" Đúng rồi. Mi mau đi đi, khi nào chảy mồ hôi mới được đi ra. Đây là Vu nhắc đấy, bị mưa cả buổi trời, nước mưa chui vào người là sẽ sinh bệnh, phải cho nó đi ra mới được!" Nu nhắc nhở.

" Ừ, được rồi! Mà hai người cũng uống chút trà gừng đi!" Hoàng Bảo vừa nói vừa đi qua đống lửa.

" Chúng ta đều đã uống ban nãy rồi, mọi người hôm nay tìm thức ăn ở gần nên chạy về hang nhanh hơn bọn mi nhiều, mi không cần lo đâu." Nu trả lời.

Hoàng Bảo cười, ngồi xuống cạnh đống lửa. Nhìn ngọn lửa đỏ rực cháy bập bùng như nhảy múa, Hoàng Bảo lại bắt đầu chìm trong những hồi ức về những tháng ngày ở hiện đại, cuối cùng hắn thở dài, tự nói trong lòng: " Mẹ ơi! Chị ơi! Bây giờ con sống rất tốt, có nhiều người quan tâm con lắm, con còn có thể giúp họ được nhiều thứ có ích nữa đấy! Ừm… Bây giờ họ cũng là gia đình của con rồi, con không cô đơn đâu. Hai người không cần đau buồn vì con nữa, hãy tự chăm sóc tốt cho bản thần rồi sống vui vẻ và hạnh phúc nhé!"

….



Cơn mưa lớn phải đến khi trời gần sáng mời chịu ngừng lại. Sáng sớm mặt trời lên, ánh nắng chiếu trên những hạt mưa còn đọng lại trên những cành lá, tạo nên một khung cảnh thật đẹp.

" Bạch! Bạch!" Những tiếng bước chân đạp lên bùn đất và những cây cỏ còn thấm đầy nước vang lên. Đội săn hiện tại đang di chuyển về phía hang thỏ ngày hôm qua Tranh nhắc đến.

" Lát nữa mọi người chia nhau ra tìm hang thỏ, lấp bớt đi một số cửa hang, để lại một số cửa để chúng đi ra, còn lại sẽ đốt cỏ ở phía trước, quạt khói cho chúng ngạt thở phải chui ra. Nhớ là phải bắt sống chúng. Thấy con nào nhảy ra là chộp ngay, không thì lấy gùi úp lấy cũng được. Con nào chạy xa quá thì mới được bắn!" Hoàng Bảo bắt đầu phân công các công việc cần làm.

Thỏ khôn có ba hang. Biện pháp để bắt sống thỏ chỉ có thể là trực tiếp đuổi bắt, dùng bẫy hoặc hun khói.

Trực tiếp đuổi bắt thì tỉ lệ bắt gặp và đuổi bắt được không nhiều. Dùng bẫy thì phải tốn thời gian đợi thỏ sập bẫy, mà đội săn lại không thể dành nhiều thời gian đi canh chừng được. Nếu lỡ thỏ sập bẫy rồi mà chưa kịp lấy đi thì chỉ có tiện nghi cho con thú săn nào đi ngang thôi. Vậy nên cuối cùng Hoàng Bảo lựa chọn biện pháp hun khói. Dù biện pháp này sẽ có khả năng làm vài con bị hun c·hết, nhưng vẫn tốt hơn đặt bẫy một chút.

" Ồ, thế hang bịt vào với hun khói chúng làm sao chui ra?" Mãnh thắc mắc.

" Một con thỏ thường có ba hang. Nếu chúng ta chặn đường này nó sẽ đi đường khác, nếu lỡ cả ba đều bị chặn thì đành chịu thôi. Lát nữa bắt xong thì phải đào một chút thử xem có con nào ngạt bên trong không nữa!" Hoàng Bảo trả lời.

" À, thảo nào chúng chạy nhanh thế! Trước đây ta có thử đào mà đất sụp xuống cả, không để ý đến hang nó cơ." Nanh đi theo gật đầu ra vẻ đã hiểu. Tên thanh niên này tay đã khỏi hẳn, hiện tại trở lại đi săn.

Sau khi đi nửa buổi, đội săn cuối cùng cũng đã đi tới đồi cỏ kia. Đây là một vùng đồi cỏ thấp, thấp thoáng sau bụi cỏ có thể thấy được một vài cửa hang nho nhỏ.

" Đến nơi rồi, mọi người tự chia nhau đi tìm cửa hang thỏ đi, tìm kỹ hết trong đoạn đồi này đấy. Sau đó cứ làm như lời Hoàng Bảo nói. Nhớ chú ý cảnh giới xung quanh, cẩn thận đề phòng có dã thú tập kích." Tranh ra chỉ thị.

Đội săn gật đầu biểu thị đã rõ rồi bắt đầu tản ra xung quanh. Đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, mọi việc cũng đã sẵn sàng, số cỏ mang theo cũng đã chất lên trước một số cửa hang. Theo dấu hiệu của Tranh, những người được phân nhiệm vụ hun khói dùng đá đánh lửa để đốt lên chỗ cỏ đã chuẩn bị sẵn, rồi dùng lá cây lớn để quạt khói vào trong hang. Những người còn lại canh chừng trước cửa hang không bị lấp, người cầm sọt giơ lên, người ra tư thế vồ, chỉ cần em thỏ nào ló đầu ra là sẽ bị bọn họ tóm gọn ngay!