Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 19: Tế Thần




Chương 19: Tế Thần

Nghi lễ tế Phạ được tiến hành phía trên đỉnh núi đằng sau hang động của bộ lạc, ngay tại tảng đá lần trước Hoàng Bảo đã thấy kia. Các tộc nhân trước khi thực hiện nghi lễ đều tắm rửa sạch sẽ, mặc da thú ngay ngắn, đeo lên mình những trang sức được cho là đẹp nhất như răng thú, lông chim, ...

Khi nghi lễ bắt đầu, con mồi dùng để tế lễ sẽ được cột ở bên cạnh tảng đá. Vu sẽ đốt cây cỏ Rạ hua xung quanh những con thú kia một vòng, rồi bỏ vào trong hõm đá. Tiếp đó Vu quỳ lạy trời đất, cảm tạ Phạ đã chỉ dạy và bảo vệ bộ lạc trong thời gian qua, nguyện cầu Phạ sẽ tiếp tục che chở cho bộ lạc Sa Hà ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Cuối cùng Vu nhảy múa một vũ điệu tế thần để kết thúc lời cầu nguyện. Trong suốt nghi lễ, toàn bộ tộc nhân của bộ lạc đều quỳ ở phía sau.

Cây cỏ Rạ mà Vu đốt được lấy trên đỉnh núi đá, lá hình bầu dục, có nhiều tua, khi đốt sẽ tỏa nhiều khói và có mùi thơm nồng. Theo lời Vu kể, trước đây bộ lạc không sử dụng cỏ Rạ mà dùng cây cỏ Rai có hình dáng tương tự, chỉ khác ở chỗ cây Rai có hoa đỏ còn cỏ Rạ thì không. Cây Rai đó chỉ có ở đỉnh núi nơi cũ của bộ lạc, ở trong thung lũng hiện tại lại không có.

Nghe các đời Vu truyền lại, Phạ thích cây Rai hơn. Bởi vì trước đây, khi đốt cây Rai thì họ sẽ dễ dàng gặp được Phạ hơn, còn đốt cây Rạ thì rất hiếm khi gặp. Hoàng Bảo nghĩ rất có thể hai loài cây này có cùng họ, có tác dụng kích thích gây ảo giác, nhưng cây Rai có thành phần gây kích thích ảo giác nhiều hơn, cây Rạ thì ít hơn hoặc không có.

Nếu có điều kiện, Hoàng Bảo cũng muốn thử tìm cây Rai, không phải vì sử dụng tế Phạ, mà vì những cây như vậy thường có tác dụng giảm đau rất tốt.

Sau khi Vu cầu nguyện xong, những con thú tế lễ sẽ được lôi lên phía trước, cắt cổ lấy máu bỏ vào chậu đá. Tiếp đó, Vu bỏ tro Rạ vào chậu máu kia kèm theo những lời chúc phúc, sau đó ông dùng sừng thú một sừng điểm máu lên trán của từng tộc nhân, cuối cùng đem chậu máu đó chia cho tất cả mọi người trong bộ lạc cùng uống. Lúc này, nghi lễ tế Phạ mới kết thúc.

Tín ngưỡng con người thể hiện đức tin và sự sùng bái thần thánh, mang lại sự bình an về tinh thần cho con người. Các phong tục và nghi thức thể hiện tín ngưỡng như vậy Hoàng Bảo không hề cảm thấy kỳ thị. Chỉ cần không quá mê tín dị đoan, dùng " thần thông" chữa bách bệnh hay dùng mạng người ra làm tế vật là tốt rồi.

Con người không chỉ sống nhờ vật chất mà còn nhờ vào tinh thần. Khi người ta có niềm tin và hy vọng, mọi khó khăn đều sẽ có thể vượt qua. Đây giống như một kiểu tâm lý ám chỉ, họ cầu nguyện Phạ phù hộ cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt đẹp hơn, rồi niềm tin và hy vọng đó sẽ đem lại sự phấn chấn, cho họ cảm giác an toàn, chắc chắn, tâm lý cảm xúc cũng trở nên cân bằng, dẫn đến cuộc sống cũng trở nên dễ dàng, nếu có gặp trắc trở thì cũng cố gắng vượt qua.

Sau nghi lễ tế Phạ, bộ lạc bắt đầu các công việc chuẩn bị cho mùa mưa. Những ngày qua trời vẫn có mưa, nhưng đều là những cơn mưa nhỏ, không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động thường ngày, khi mưa lớn thì sẽ khác. Trước đây, công tác chuẩn bị chỉ là mọi người cố gắng tìm kiếm và săn bắt nhiều thức ăn hơn. Bây giờ, bọn họ còn phải làm thêm một số công việc nữa.

Việc đầu tiên là lên luống lại ruộng khoai lang để thoát nước, tránh cho mưa quá nhiều gây ngập úng, hư thối khoai. Mới trải qua thời gian gần hai tháng, ruộng khoai đã phát triển rất tốt, lan ra khắp ruộng tạo nên một mảnh màu xanh tươi đẹp. Thời tiết mùa xuân rất thuận lợi cho thực vật, cho nên bộ lạc cũng không mất quá nhiều công chăm sóc, chỉ cần chú ý nhổ bỏ cỏ dại, bấm ngọn cho dây lang mọc nhiều nhánh mà thôi.

Việc tiếp theo là dựng mái che cho lò rèn. Những cây gỗ được đốn hạ và cột lại với nhau để làm khung, tiếp đó phủ lên trên cỏ khô, lá cây làm mái, cuối cùng dùng dây thừng và cây nẹp lại tránh bị rơi rớt là xong. Hoàng Bảo chưa có ý định dùng gạch và ngói xây nhà, hiện tại thức ăn không đủ, những thứ khác đành phải để đó rồi tính sau.

Nhờ có xẻng sắt, rìu sắt sắc bén, những công việc này cũng nhanh chóng hoàn thành trong một ngày.

Nhìn mái lá đơn sơ, Cường cảm khái: " Chúng ta dựng xong thật nhanh a, trước đây chỉ chặt cây gỗ thôi cũng mất hơn một ngày rồi!"

" Đúng vậy! Mấy thứ đồ sắt này thật là tốt, vừa cứng vừa sắc bén. Ta dùng dao sắt cũng chặt được cây luôn mà." Mộc tiếp lời.

" Bộ lạc chúng ta được Phạ bảo vệ, càng ngày càng tốt a! Nhìn xem đi, từ khi được Phạ chỉ dạy, Hoàng Bảo đã làm được bao nhiêu thứ tốt kìa. Có hắn ở đây, lão già ta không lo bị đói c·hết rồi. Haha. " Lão Đô cũng ha hả thêm lời.

" Đúng vậy! Cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt!" Những người khác cũng phụ họa theo. Mặt ai nấy đều sáng bừng hy vọng.

……..

" Rào rào! Rào rào!" Cơn mưa đổ xuống như trút nước, mây đen phủ kín bầu trời, sấm chớp đì đùng xen lẫn trong tiếng mưa vang vọng cả đất trời.

" Mưa lớn thật!" Nhìn màn mưa trắng xóa phía trước, Dũng đưa tay lau đi nước trên mặt, lên tiếng cảm thán.

Hôm nay, đội săn từ sáng sớm đã đi vào rừng săn thú. Ban nãy trời còn nắng to, thời tiết oi bức khó chịu, thế mà mới qua một lúc, mây đen đã ầm ầm kéo đến. Bọn họ mới săn được vài con động vật thì họ đã phải tìm nơi trú mưa.

Nơi họ đang trú mưa là một tán cây rậm rạp, tuy không che được hết nước mưa rơi xuống nhưng cũng đỡ được phần nào.

" Haiz… chúng ta mới chỉ săn được ba con Po thôi, mưa đến tối chắc hôm nay không đủ thức ăn rồi." Thạch trông mấy con mồi đã săn được mà buồn.

" Khi nào mưa bớt thì săn thêm một chút. Bây giờ mưa quá lớn, nhìn không rõ xung quanh, đi đường cũng nguy hiểm. Ngoài chờ đợi cũng đâu còn cách nào." Tranh thở dài.

Vào mùa mưa, họ thường phải tranh thủ những lúc mưa tạnh hoặc nhỏ bớt để đi săn mồi, số thú thu hoạch được cũng giảm đáng kể, có những ngày mưa ròng không thể ra ngoài, bọn họ còn phải ngồi trong hang gặp rễ cây chống đói. Mùa này chỉ tốt hơn mùa đông ở chỗ là nhiệt độ ấm áp hơn mà thôi.

" Tranh thủ lĩnh, anh biết nơi nào có hang thỏ hoặc dê không?" Hoàng Bảo hôm nay cũng đi theo đội săn, việc rèn sắt hắn chỉ biết quy trình, không có kinh nghiệm nên chỉ có thể miêu tả, vẽ sơ qua những đồ vật cần làm để các thợ rèn tự mày mò, ngoài ra hắn cũng không giúp được gì thêm. Bây giờ hắn ngồi ngay bên cạnh Tranh, nghiêng đầu lên tiếng hỏi.

" Ở bên đồi cỏ dưới chân núi bên kia ta từng thấy có mấy hang thỏ. Còn dê thì hay thấy được ở trên núi đá trên kia." Tranh chỉ tay về một hướng, sau đó hỏi ngược lại: " Mi hỏi làm gì, định đi săn à? Lũ thỏ kia nhát gan lắm, nếu gặp phải bọn chúng có thể bắn hoặc bắt được, nhưng nếu ở gần hang thì bọn chúng trốn nhanh lắm, có đào hang ra cũng rất mất công, mà có khi đào hết hang rồi lại còn không tìm thấy được nó nữa. Con dê thì leo núi giỏi lắm, chúng chạy trên vách đá còn nhanh hơn chạy trên đất kìa. Chúng ta đuổi không kịp, bắt được vài con thì cũng có người trong đội bị ngã gãy tay, gãy chân. Mà thịt dê không ngon như các con thú khác đâu, nó hôi lắm!"

" À. Ta muốn bắt chúng về nuôi. Bắt sống ấy! Con thỏ đẻ con rất nhanh, chỉ cần nuôi một bầy để chúng sinh sản dần dần là có thêm thức ăn rồi. Dê núi có thể dùng lông làm áo ấm, thịt nếu ướp mấy cây gia vị vào sẽ không còn mùi đâu, hơn nữa còn có thể lấy sữa cho trẻ con uống cho nhanh lớn." Hoàng Bảo trả lời.

" Ồ. Chúng tốt vậy à?" Thạch ngạc nhiên xen lời.

" Quan trọng là làm cách nào bắt sống được chúng, rồi nuôi chúng như thế nào? Mấy con thú săn về có thả cỏ cho chúng, chúng cũng đâu sống được bao lâu đâu." Tranh lắc đầu.