Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 21: Nuôi thỏ




Chương 21: Nuôi thỏ

Sau vài phút đồng hồ, một con thỏ hoang đã không chịu được mà chui ra ngoài. Và đương nhiên, em nó không thể chạy thoát.

" Ha ha. Ta chộp được một con rồi này! Con này béo ghê! Nhìn cái mông nó kìa!" Một người trông có vẻ cao gầy xách hai tai con thỏ tóm được đầu tiên lên, cười ha hả khoe khoang.

" Được rồi Thổ! Mi im đi rồi bỏ nó vào sọt bên kia! Mi la nữa bọn thỏ sợ rồi không chui ra là ta vặt đầu mi luôn đấy! " Tranh trừng mắt.

Tên kia nghe vậy cười hì hì chạy đi bỏ thỏ vào sọt rồi chạy đi rình bắt tiếp.

Sau đó những tiếng la, tiếng cười vui vẻ của đám thợ săn cũng liên tiếp vang lên. Đây là lầu đầu tiên bọn họ có thể dễ dàng tóm gọn lũ thỏ như thế, họ không cần rình đợi hay đào hang, mà chỉ cần lũ thỏ vừa chui ra là chụp lấy mà thôi. Nếu có con nào chạy quá nhanh thì cho nó luôn một gậy hoặc dùng tên bắn là được.

Chưa đầy nửa giờ đồng hồ, đội săn đã thành công bắt sống 24 con thỏ, b·ắn c·hết 5 con thoát khỏi vòng vây. Hun khói thêm một lát, đội săn không thấy con nào chui ra nữa, hẳn là chúng đã chui ra hết, hoặc là đã bị kẹt lại bên trong, ngạt khói mất rồi.

Tiếp đó thì cũng không cần chờ đợi thêm nữa, đám người trực tiếp đào hang. Lần đào hang đất này không tốn quá nhiều công sức vì lũ thỏ đều chạy ra đến cửa hang rồi nhưng lại bị mắc kẹt thôi. Cứ như vậy, đội săn lại lấy được thêm 9 con thỏ mập ú.

Sau khi trở về hang, Hoàng Bảo sắp sếp cho 24 con thỏ còn sống vào một góc hang động. Hắn sử dụng cỏ khô lót ổ và dùng đá và cây gỗ cùng đất đắp lại làm rào vây quanh. Thỏ có tập tính đào hang đất rất giỏi, cho nên hắn cũng không dám vây tạm bợ cho chúng ở bên ngoài. Trước khi dựng xong chuồng, lũ thỏ này sẽ được để tạm ở chỗ này.

Thỏ có tuổi thọ ngắn, khoảng 4 đến 10 năm, thời gian trưởng thành chỉ mất 3 đến 8 tháng, hơn nữa thời gian thai kỳ cũng mới chỉ có một tháng mà thôi. Ở hiện đại, mô hình chăn nuôi thỏ phát triển ở rất nhiều vùng nông thôn, chúng đem hiệu quả kinh tế cao cho người dân, giúp dân thoát nghèo, cải thiện đời sống.

Số lượng sinh sản của thỏ khá nhiều, có thể lên đến 12 con trong một lần sinh, một năm một con thỏ có thể sinh được đến 60 con. Chỉ có đều tỉ lệ sống sót tự nhiên của thỏ con không cao, do đó để chăn nuôi phát triển thì hắn cần phải chú ý thật nhiều mới được.



Trong số lũ thỏ còn sống này, có đến 16 con thỏ trưởng thành, còn lại đều là cỡ thỏ còn thành niên. Chắc một thời gian nữa khu chúng quen thuộc với điều kiện chăn nuôi là chúng có thể sinh sản gia tăng quân số rồi.

Hiện tại Hoàng Bảo cũng không biết có con thỏ nào đang mang bầu hay không, vì thỏ mang bầu rất khó nhận biết bằng mắt thường, cần phải sờ nắn bụng nó mới có thể biết được. Hôm nay chúng đã nhận đủ kinh hoảng, Hoàng Bảo cũng không muốn mò bậy mà khiến chúng tổn thương nữa. Đến khi nào thỏ sinh con, chúng sẽ tự cắn lông mình lót ổ, lúc đó hắn cũng sẽ biết thôi.

" Anh Hoàng Bảo, tại sao không để thỏ ở hố đất bên ngoài?" Nhóc Nanh thắc mắc.

" Chúng ta là đang nuôi thỏ, để chúng sinh sản ra nhiều con hơn nữa, khi đó bộ lạc sẽ không thiếu thức ăn. Để ở hố bên ngoài chúng chạy đi không nói, lỡ bị mưa c·hết hết thì sao?" Hoàng Bảo trả lời.

" A! Nhưng mà chúng ta phải cho chúng ăn đồ ăn, rồi còn đợi thỏ đẻ ra, lớn lên nữa. Thật lâu. Chúng ta ra ngoài bắt luôn không được sao?" Nhóc Ban ở bên cạnh thấy không hiểu, lên tiếng hỏi.

Hoàng Bảo cười: " Một con thỏ trong một năm đẻ được rất nhiều con đấy, mà nó đâu có ăn thịt của mi đâu. Chúng ta chỉ cần cho nó rau dại, cỏ non và củ quả là được, thậm chí là cỏ khô nó cũng ăn đấy. Mà trong những ngày đội săn không thể đi săn được, chúng ta chỉ cần vào chuồng bắt lấy vài con, vậy không tốt hơn à?"

Đám người hóng hớt xung quanh mắt đồng thời sáng lên. Đây là dự trữ thức ăn liên tục đấy, không cần phải mất công vất vả đi săn rồi!

" Chị Hồng, chị Miên và Bông! Ba người từ giờ trở đi phụ trách công việc chăm sóc lũ thỏ này. Hàng ngày đều phải cho thỏ uống nước sạch và cho chúng ăn đầy đủ." Hoàng Bảo bắt đầu giao nhiệm vụ. Ba người chị Hồng, chị Miên và Bông đều là những người rất tỉ mỉ và cẩn thận, giao việc chăn nuôi cho họ, hắn rất an tâm.

" Đã biết! Bọn ta sẽ chăm sóc tốt cho chúng!" Ba người vội cam đoan.

Hoàng Bảo gật đầu, dặn dò thêm: " Nếu chúng tự cắn lông, tự cắn nhau làm b·ị t·hương hoặc bị sinh bệnh, bỏ ăn thì phải báo cho ta ngay để ta nghĩ biện pháp. Hàng ngày cần giữ cho chỗ này sạch sẽ, thức ăn thừa hư thối phải dọn đi hết để chúng không sinh bệnh. "



Sau đó, Hoàng Bảo quay qua đám người vây xem xung quanh :" Bình thường mọi người cũng để ý lũ thỏ một chút. Nhưng mà không ai được nhìn chằm chằm chúng đâu đấy, lũ thỏ rất nhát gan. Thấy bọn chúng còn đang run rẩy tụ một góc không, đừng dọa bọn nó sợ. Bây giờ tất cả đi ra ngoài hết đi!"

" Được được. Chúng ta ra ngay, ra ngay!" Đám người nghe vậy cũng nhao nhao đi ra ngoài. Đây là thức ăn sau này của bọ họ đấy, lỡ chúng c·hết cả thì làm sao bây giờ?

" Hoàng Bảo! Cây gỗ bọn ta chặt xong rồi!" Lúc này, lão Đô chạy đến thông báo. Trước khi đi bắt thỏ, Hoàng Bảo đã để đội thợ rèn hỗ trợ chặt cây chuẩn bị sẵn để làm chuồng thỏ.

Hoàng Bảo đi ra khỏi hang, lại gần Tranh đang chỉ huy mọi người dựng khung gỗ xung quanh một bãi đá.

" Chuồng thỏ này chắc cũng phải vài ngày nữa mới xong. Xếp đá xung quanh rất tốn thời gian!" Thấy Hoàng Bảo đến, Tranh lên tiếng.

" Ừm. Không cần xếp cao đâu, tầm ngang hông là được rồi. Xếp đá cho chắc chắn, tránh cho lũ thỏ kia đào hang trốn đi thôi mà." Hoàng Bảo cười.

Dù xây chuồng thỏ sẽ không tốn bao gạch nhưng bây giờ đang mùa mưa, mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Thời điểm này mà nung gạch thì hơi khó khăn, nên Hoàng Bảo đành đề nghị xếp đá trước vậy.

Lời nói vừa mới dứt, Hoàng Bảo nhìn thấy vài người kéo theo bụi gai từ trên núi đi xuống, tò mò hỏi: " Chỗ bụi gai ở cửa hang vẫn còn mà, bọn họ lấy thêm bụi gai về làm gì?"

" Dùng để vây chuồng thỏ đề phòng dã thú bắt bọn thỏ kia đi chứ sao!" Tranh nhìn Hoàng Bảo với ánh mắt như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.

" À!" Hoàng Bảo sờ sờ mũi. Hắn vẫn nghĩ quanh bộ lạc là an toàn nên quên mất vấn đề này. Bụi gai ở cửa hang hắn chỉ đơn giản coi nó như một cánh cửa mà thôi.



" Mà tại sao ở hố vây thú ta không thấy có bụi gai?" Hoàng Bảo thắc mắc.

Tranh liếc mắt: " Cái hố kia sâu như vậy, rớt xuống còn lên được a? Bọn chúng mà mò đến thì chúng ta có thêm thức ăn rồi! Nhưng một cái hố lớn như vậy, chúng nó dù thấy thức ăn cũng không có mấy con ngu đến mức nhảy xuống đâu. Chỉ có vài con đói quá làm liều nhảy xuống, ăn no một lần sau đó đợi c·hết thôi."

Phải biết là cái hố kia sâu vượt quá đầu người, mỗi lần đội săn đều cần hỗ trợ mới lên xuống được đấy.

Hoàng Bảo cười cười chuyển chủ đề: "Bây giờ thỏ đã bắt được, ngày mai chúng ta đi bắt dê a?"

Tranh gật đầu: " Mi có biện pháp rồi à? Vậy thì đi thôi. Chúng ta cần chuẩn bị cái gì?"

" Chỉ cần dây thừng và đá thôi!" Hoàng Bảo trả lời.

Ban đêm.

" Ụt ụt! Ụt Ụt!"

" Bình bịch! Bình bịch!"

Tiếng động kỳ lạ ồn ào vang lên khiến đám người trong hang b·ị đ·ánh thức.

" Có chuyện gì xảy ra vậy?" Một âm thanh run rẩy vang lên. Hiện tại trời vẫn tối đen, mắt không thể nhìn thấy gì, những tiếng động lạ lại vang vọng khiến đám người hoảng sợ.

" Không biết! Có thể là dã thú đi ngang! Mọi người đốt lửa lên. Cửa hang còn có bụi gai và đá lớn, không có việc gì." Tranh nhanh chóng lên tiếng trấn an.

" Tạch! Tạch!" Sau tiếng v·a c·hạm của đá lửa, đống lửa cũng được thắp lên, xua tan đi màn đêm mịt mù. Thấy được ánh sáng, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.