Chương 16: Tảng đá lớn
" Được rồi, mọi người xuống cả đi! Ta chống bè qua bên sông buộc dây!" Hoàng Bảo nói với những người trên bè.
" Ta đi cùng mi!" Tranh nói một cách ra lệnh.
" Không cần, ta mang một đầu dây sang bên kia buộc lại, nếu bè trôi thủ lĩnh cầm dây trên bờ kéo ta lại là được. Hai người đi ta sợ ta chống không được. " Hoàng Bảo lắc đầu. Trông màu nước, dòng sông này có vẻ rất sâu. Dùng sào gỗ chống không thể đảm bảo việc di chuyển qua lại được. Dùng dây thừng cố định hai bên sông rồi dừng sức kéo sẽ dễ dàng và an toàn hơn.
Dây thừng đặc biệt này cũng đã được chuẩn bị sẵn, làm từ các sợi dây thừng nhỏ bện lại với nhau tạo thành. Độ dài dây khoảng chừng hơn 40m, với chiều rộng khoảng 20m của đoạn sông này chắc đã đủ dùng.
Tranh nghe vậy cũng gật đầu, đi xuống theo ba người kia. Hắn cầm lấy đầu một sợi dây, cố định vài vòng vào cái cây lớn nhất trên bờ rồi cột chắc lại. Phần còn lại đem xuống cho Hoàng Bảo.
Hoàng Bảo buộc hờ đầu dây còn lại ngay eo, cầm chắc cây sào, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng : " Tháo dây bè."
Thạch tháo sợi dây, ném lên trên bè gỗ. Tất cả mọi người yên lặng, hồi hộp trông theo Hoàng Bảo. Tranh và người khác đặt tay lên sợi dây buộc, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Vu cũng đứng ngay mép nước, nhìn Hoàng Bảo, tay đặt lên ngực, lẩm bẩm cầu nguyện cho hắn an toàn.
Hoàng Bảo dùng cây sào chống xuống tận đáy sông, tìm được điểm tựa là đẩy bè lướt đi trên mặt nước. Có một vài chỗ nước quá sâu sào chống không đến, hắn lại phải di chuyển qua vị trí khác để tìm nơi chống đến được mà đẩy bè. Trước đây hắn từng được ngồi bè đi chơi hồ, nhìn người ta chống sào trông dễ dàng lướt nước đi bao nhiêu, đến lượt hắn thì lại vất vả chèo chống. Hoàng Bảo không có kinh nghiệm nên phải loay hoay mất một hồi lâu Hoàng Bảo mới chạm đến bờ bên kia.
Nhảy lên bờ, buộc bè vào một tảng đá. Hoàng Bảo nghe thấy tiếng reo hò vui mừng ở đầu bên kia. Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía mọi người. Hắn đã thành công.
Thấy Hoàng Bảo cười trông về phía mình, cả tập thể vẫy tay hú hét. Thậm chí hắn còn trông thấy Mãnh nhảy cẫng lên, vẫy cả hai tay, liên tục hét " Ta ở đây! Ta ở đây! Hoàng Bảo thấy ta không? Ta ở đây này! A…! Thấy ta không?..." Đến khi bị Tranh gõ một cái vào đầu, Mãnh mới chịu ngừng lại.
Hoàng Bảo haha cười, bó tay với anh chàng này. Hắn dùng đầu dây còn lại buộc chắc chắn vào thân cây gần đó. Hoàn thành!
Khi trở lại bờ bên kia, Hoàng Bảo không sử dụng sào chống nữa mà bám vào dây, dùng sức kéo đi. Lần này thì chưa đến một phút hắn đã qua sông, nhanh hơn ban nãy rất nhiều.
" Tốt! Tốt lắm!" Tranh cười tươi vỗ vai Hoàng Bảo. Hoàng Bảo bị vỗ đến nhe cả răng, chẳng phải vì cười mà là bị vỗ đến đau điếng luôn. Gã Tranh này bình thường đã khỏe, giờ lại đang vui vẻ, hưng phấn, dùng tay đập không hề để ý đến nặng nhẹ a.
Vu ở bên cạnh cũng nhìn hắn cười, rồi lại lẩm bẩm tạ ơn Phạ.
" Mi giỏi lắm, lần đầu tiên nước nhiều vậy mà có người qua được bên kia sông đấy!" Thạch bên cạnh cũng lên tiếng khen.
" Ồ, không có ai bơi qua à?" Hoàng Bảo ngạc nhiên.
" Không có, có người biết bơi nhưng dưới chỗ nước sâu có cá Trơn, cắn đau lắm nên không ai qua cả." Mãnh nhanh chóng chen vào trả lời Hoàng Bảo, lại bị Dũng gõ một cái lên đầu.
" Cá Trơn cắn người? Ta xuống sông tắm đâu thấy? " Hoàng Bảo vốn nghĩ rằng khi nước sông nhiều, người bơi qua khó mang theo v·ũ k·hí, lại rất nguy hiểm nên bộ lạc mới không qua bên đó săn, xem ra là còn có lý do khác.
" Ừ, cá Trơn to bằng bắp chân, bơi rất nhanh, cả người trơn trượt rất khó bắt. Miệng nó rộng, có đầy răng sắc. Cắn không c·hết người nhưng bị chảy máu, rất đau. Nó sống ở chỗ nước sâu, gần bờ không có. Trước đây cũng chỉ có vài người lúc đi qua, trượt chân ngã xuống nước mới gặp phải." Thạch trả lời.
Hóa ra dưới sông còn có loài cá dữ như vậy nữa. Hoàng Bảo chợt nghĩ đến cá sấu nước ngọt, không biết ở đây có không. "Dưới sông có cá sấu không? Chính là con trông giống như con thạch sùng trên vách hang ấy, nhưng lớn hơn người rất nhiều, miệng dài đầy răng nhọn, ăn thịt thú."
" Ở đây không có, nhưng bên dưới đầm lầy gần bộ lạc Khô có. Ta nghe bọn hắn nói qua." Thạch trả lời.
" Được rồi, nhanh chóng chuẩn bị sang sông đi, muộn thêm sẽ về không kịp trời tối đâu." Tranh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, mặt trời đã lên một lúc lâu, còn nói nữa sẽ trễ.
Nói là chuẩn bị vậy thôi chứ cũng chẳng có gì, ai nấy đều mặc áo giáp da sẵn sàng cả rồi. Chỉ cần cầm lên v·ũ k·hí và đeo gùi là tất cả đã sẵn sàng sang sông.
Được mấy hai, ba lượt đầu đội săn chỉ đi qua 5 người theo lời Hoàng Bảo, đến lượt thứ tư bọn họ sốt ruột lại nhảy thêm lên một người, thấy không có việc gì lại đánh liều nhảy thêm người nữa cho lẹ. Đến khi bè được 9 người, bè trầm xuống, ngập nước bọn họ mới chấp nhận chỉ đi một lượt 8 người.
Hoàng Bảo không nói gì, có thể qua được an toàn là tốt rồi. Bè này hắn thấy không đảm bảo lắm, không có áo phao bảo hộ nên hắn chỉ dám đưa ra số lượng ít cho an toàn thôi. Mọi người coi là hắn nhát gan cũng được, hắn muốn cẩn thận một chút, vì chữ "ngờ" đâu có ai biết trước được đâu.
Qua qua lại lại một hồi, đội săn đã tập hợp đủ ở bên kia bờ sông, những người ở lại lại tiếp tục cách công việc thường ngày của mình.
Sau khi nhấc bè cất lên trên bờ, đội săn bắt đầu di chuyển, đi theo hướng tảng đá kỳ lạ có mùi máu kia. Nhìn từ trên cao trông xuống thì khoảng cách không xa lắm, nhưng phải đi xuyên qua rừng cây nên khá tốn thời gian, đến khi mặt trời lên cao đám người mới đến gần tảng đá kia. Cũng may mắn là trên đường đi bọn họ không gặp phải con dã thú hung ác nào, chỉ gặp phải vài con vật nhỏ đi ngang qua. Đối với bọn chúng, đội săn b·ắn h·ạ được thì bắn, nếu chúng chạy thì cũng không đuổi theo vì mục đích của họ hôm nay không phải là săn thú.
Sau khi tạm nghỉ ngơi một chút, ăn chút đồ ăn và nước mang theo, Hoàng Bảo mới bắt đầu xem xét đến mục tiêu của chuyến đi này.
Ở giữa một vùng đất như lòng chảo là một tảng đá rất lớn, có kích thước bằng cả một căn phòng. Đến gần tảng đá có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi sắt gỉ.
Hoàng Bảo đang định đi đến gần hơn để quan sát thì bị Tranh kéo lại. Hắn quay lại nhìn Tranh, cười cười trấn an: " Đừng lo lắng, ta đi xem thử thôi. Nếu có chuyện gì thủ lĩnh cứu ta ra được mà."
Tranh mím môi, buông lỏng tay ra để Hoàng Bảo đi lên phía trước. Bàn tay Tranh nắm chặt lại, cơ bắp căng cứng thể hiện tâm trạng căng thẳng của hắn ta lúc này.
Hoàng Bảo không vội đến gần tảng đá ngay mà ngồi xuống khu vực cách tảng đá 2m. Dưới bụi cỏ dại là lớp đất đá có màu nâu đỏ. Hoàng Bảo nhặt lên một cục đá bằng bàn tay, áng chừng cũng cả chục kg. Nó nặng hơn đá bình thường có cùng kích thước nhiều. Dùng ngón tay chà sơ qua bề mặt, một lớp bột mịn bong ra, hắn ngửi thử lớp bột này, mùi gỉ sắt. Xem ra đây là nguồn gốc của mùi máu tươi mà người trong bộ lạc nói.
Quan sát xong cục đá trong tay, Hoàng Bảo mới tiến đến gần tảng đá lớn kia. Tảng đá này có màu đen bóng, có ánh kim, bề mặt sần sùi nhưng rất trơn, không hề thô ráp. Hắn đi vòng xung quanh quan sát, ấy vậy mà không có một vết gỉ sét hay mùi máu gì.
Khi Hoàng Bảo đưa tay sờ lên tảng đá, cả đám phía sau hồi hộp, lo lắng đến quên cả thở. Theo từng hành động lần mò của Hoàng Bảo, trái tim bọn họ cứ như bị ai đó nhấc lên cao, mãi đến khi thấy hắn vẫn bình yên vô sự, mọi người mới nhẹ nhàng chút ít. Con người luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết rõ, với những người nguyên thủy này, nỗi sợ đó còn lớn hơn nữa. Vì mỗi sự vật họ đi tìm hiểu, nếu không may mắn, họ phải trả giá bằng cả mạng sống của bản thân, thậm chí là cả bộ lạc của mình.