Chương 15: Bè gỗ
" Vu, Tranh thủ lĩnh!" Sau khi ăn xong bữa tối, Hoàng Bảo tiến đến trước mặt hai người, bắt đầu thăm dò: " Hai người biết tảng đá mùi máu bên kia sông phải không?"
" Đúng vậy! Ta đã từng đi qua xem xét. Không có dấu vết thú săn ở đấy, cũng không thấy sót lại máu thịt gì cả, nhưng xung quanh tảng đá lớn đó đều có mùi máu tươi. Thật lâu trước kia bộ lạc đã phát hiện nó, mỗi lần thử xem xét đều thấy vậy cả. Rồi về sau không ai dám lại gần, cũng không đi qua đó nữa!" Tranh trả lời. "Mi hỏi về nó làm gì?"
" À, hôm nay ta lên núi trông thấy, muốn đi qua đó xem xét thử." Hoàng Bảo đưa ra ý định của mình.
" Không được! Tảng đá đó ăn thịt nên mới có mùi máu như vậy! Rất nguy hiểm, mi sẽ c·hết đấy!" Vu nghe xong lời Hoàng Bảo liền giật mình, lập tức phản đối. Tranh cũng gật đầu, cau mày nhìn Hoàng Bảo với ánh mắt như thể hắn đang tìm đường c·hết vậy.
" Có ai đến gần tảng đá mà c·hết chưa ạ?" Hoàng Bảo hỏi lại.
" À… cái này thì bộ lạc ta không có. Nhưng nó ăn thịt thú mà!" Vu sau khi khựng lại vài giây suy nghĩ, tự đưa ra nhận định mà ông cho là đúng như vậy.
Tranh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Vu.
" Nhỡ đâu không phải đá ăn thịt thì sao. Ta đang nghi ngờ tảng đá đó là một thứ giúp cho bộ lạc ta mạnh lên rất nhiều. " Hoàng Bảo thuyết phục Vu cho hắn đi tìm hiểu.
Tranh "A!" lên rồi đột nhiên lao lên nắm vai Hoàng Bảo, mắt trừng lên mà hét. " Mi định dùng thứ độc ác đó làm gì? Bộ lạc Sa Hà không cần thứ ác quỷ đó!"
Hoàng Bảo bị hành động của Tranh làm cho đứng hình, liếc qua bên cạnh cũng thấy Vu nhìn mình với ánh mắt hơi nghi ngờ. Hoàng Bảo cạn lời, dở khóc dở cười với sự tưởng tượng phong phú của hai người này.
" Hai người bình tĩnh!" Hoàng Bảo trấn an. " Tảng đá kia ta nghĩ là trên trời rơi xuống đấy, đó là Phạ cho chúng ta a! Nếu nó đúng là thứ Phạ dạy cho ta thì nó không hề ăn thịt người, cũng không ăn thịt thú đâu. Nó là một thứ vật liệu như tảng đá vậy, dùng làm v·ũ k·hí, không phải là ác quỷ. Các v·ũ k·hí làm từ thứ này còn cứng hơn đá, sắc hơn dao xương, không sợ lửa đốt."
Hoàng Bảo giải thích thêm: " Trong máu cũng có thứ này, nó rất rất rất nhỏ chúng ta không thấy được, nên chúng mới có mùi giống nhau thôi."
" A! Nhưng mà mi đã qua đó đâu mà mi biết! Sao Phạ cho chúng ta lại ở tận đó chứ?" Tranh lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn chưa thay đổi.
" Ta xem xung quanh tảng đá kia tạo thành một vòng đất sụp xuống. Nghĩ thử xem một tảng đá lớn rơi xuống, mạnh thế nào a. Nếu nó rơi ngay bộ lạc thì bộ lạc sẽ không còn tồn tại luôn rồi." Hoàng Bảo giải thích. " Ta cũng muốn đi thăm dò thôi, nếu có nguy hiểm ta sẽ tránh đi được mà."
Tranh và Vu sau khi nhìn nhau một cái, thái độ cũng trở nên hòa hoãn lại. Tuy nhiên vẫn còn có vẻ rất chần chờ. " Ừ, Nhưng giờ nước nhiều, có sang bên kia được đâu."
" Chuyện này ta sẽ nghĩ cách. Chúng ta có thể làm thuyền bè hoặc bắc cầu sang sông." Hoàng Bảo thở phào một hơi, chịu đi qua đó là tốt rồi.
"'Thuyền bè? Cầu?" Vu thắc mắc. Tranh cũng tỏ ra tò mò.
" Thuyền bè dùng gỗ để làm, có thể nổi trên mặt nước, mang người qua sông. Cầu thì giống như nhánh cây bắc ngang qua sông để đi lại vậy." Hoàng Bảo giải thích.
" Ồ. Mùa nước cạn chúng ta cũng qua sông bằng cây ngang mà. Hóa ra nó gọi là cầu à. Nhưng mà cây ngắn quá, bây giờ không gác qua được đâu, nước cuốn trôi hết. Còn thuyền bè thì làm bằng cách nào vậy? Thần kỳ quá." Tranh tỏ ra rất ngạc nhiên.
" Cái này ta cần làm thử đã! Ta sẽ cố gắng làm ra chúng, sẽ cho mọi người thấy sớm thôi." Hoàng Bảo mỉm cười. Thứ chưa nắm chắc, Hoàng Bảo sẽ không bao giờ đưa ra câu hứa hẹn hoặc khẳng định. Đối với hắn, đã nói ra rồi là phải chắc chắn làm được.
……
Mặt trăng lặn xuống mặt trời lại lên, đội săn vẫn vào rừng săn thú, còn đội hái lượm lại ở lại phụ giúp Hoàng Bảo. Sau một đêm trôi qua với những suy tư trằn trọc, Hoàng Bảo quyết định làm bè gỗ qua sông. Với tình trạng hiện giờ thì vấn đề kỹ thuật cầu thuyền gì chưa vội nhắc đến, riêng chuyện chặt gỗ cũng đã cả là một vấn đề cần suy nghĩ rồi.
" Hoàng Bảo! Dùng gỗ cột lại có thể mang người qua sông được thật à? " Nu ngồi ở một bên bện dây thừng, nhìn Hoàng Bảo đang đi qua đi lại xếp cây gỗ, tò mò hỏi.
Những người khác tay vẫn đang làm việc nhưng ánh mắt đều nhìn vào Hoàng Bảo, mong ngóng câu trả lời. Việc này là Hoàng Bảo để bọn họ làm, nói là thứ chở được người qua sông, dù đã trải qua nhiều việc khiến họ đều rất tin tưởng vào hắn, nhưng thật sự thì vẫn là rất tò mò đấy a.
" Vì gỗ nhẹ hơn nước, nên thả gỗ xuống nước đều sẽ nổi lên. Chúng ta kết các cây gỗ là với nhau thành mảng để rộng hơn, có người đi lên ngồi cũng có thể nổi trên nước được. " Hoàng Bảo trả lời một cách đơn giản.
" A! Không phải cột nó lại với nhau thì nó nặng hơn à? Tại sao người đi lên nó không chìm chứ?" Nhóc Thanh đã từng khinh bỉ Hoàng Bảo lúc hắn mới đến đây, tiếng thắc mắc.
" À. Chúng ta là cột thành một bó, như một cây gỗ lớn cả xuống nước vẫn nổi vậy. Bè ghép theo mặt bằng ngang, như vậy thể tích...ừm, nó to ngang ra thì nước có chỗ để đẩy nhiều hơn, người đi lên không quá nhiều thì không chìm được." Hoàng Bảo giải thích, hắn rất bất ngờ với câu hỏi của nhóc Thanh này, vậy mà cũng có thể suy nghĩ đến, rất thông minh. Nếu nhóc có thể đi học sẽ học rất giỏi đây. Có thời gian phải dạy cho bọn nhóc một chút kiến thức mới được. Bọn nhỏ là tương lai của bộ lạc, có nhiều kiến thức, sau này sẽ không phải lo rồi.
Thằng nhóc Thanh" Ồ!" một tiếng rồi tự mình suy nghĩ về câu trả lời của Hoàng Bảo. Nhóc vẫn chưa hiểu lắm nhưng Hoàng Bảo đang bận rộn làm đồ tốt cho bộ lạc mà. Có thể nhóc hỏi, Hoàng Bảo tốt bụng vẫn sẽ giải thích tiếp nhưng nhóc không dám làm phiền thêm đâu, nếu là thủ lĩnh đang bận ai mà làm phiền thì đã bị hắn đạp luôn rồi ấy chứ, khi nào Hoàng Bảo rảnh rỗi nhóc sẽ đi hỏi tiếp vậy.
Bè Hoàng Bảo muốn làm không quá phức tạp, chỉ cần có thể chở người qua sông là được. Hắn lựa chọn 10 cây gỗ có đường kính đồng đều, khoảng 15cm, cây dài thẳng. Được ghép lại với nhau bằng 5 thanh ngang, dùng dây thừng cột lại cho chắc chắn là xong. Nói thì đơn giản vậy chứ, cũng mất cả ngày mới chặt xong cây, bện xong dây thừng, thêm một ngày nữa chiếc bè nhỏ rộng khoảng 1,5m, dài hơn 3m mới hoàn thành.
Sáng sớm, cả bộ lạc đã tụ tập đông đủ tại ngay bờ sông. Bè gỗ được đem thả xuống sông, đầu bè cột dây thừng lớn cố định bằng một tảng đá.
Theo hành động hạ bè xuống sông, những tiếng nghị luận của mọi người xung quanh khe khẽ vang lên.
" Thật sự nổi lên rồi kìa?"
" Cái kia không phải sẽ trôi xuống dưới à? Sao sang sông được nhỉ?"
" Người đi lên được thật à? Sẽ không ngã xuống chứ?"
…..
" Ai biết bơi từng người từng người một từ từ đi lên. Ta muốn xem nó chở được bao nhiêu người." Hoàng Bảo nhìn qua đội săn rồi cầm một cây sào dài, đi lên bè phía trước, dùng sào giữ bè đứng yên.
" Ta, ta lên trước." Mãnh nhanh nhảu chạy qua, đang định lên thì bị Tranh giơ tay cản lại, trừng mắt nhìn Mãnh rồi hắn tự mình đi lên trước. Mãnh hơi lè lưỡi, cũng không dám có thái độ gì, sau khi Tranh đi lên đứng an ổn rồi mới từ từ mò lên.
Dũng nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, thằng nhóc này lại không để ý trước sau, cứ nhanh nhảu như vậy, chẳng biết tốt xấu.
Ở đầu bè vừa chống giữ vừa quan sát độ nổi, đến khi bè lên được 5 người đàn ông trưởng thành, Hoàng Bảo cho dừng lại. Với chiếc bè này, như vậy là vừa đủ an toàn rồi, thêm nữa khả năng sẽ hơi quá tải trọng, gây nguy hiểm.