Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 17: Thời đại mới




Chương 17: Thời đại mới

Sau một hồi xem xét tình hình xung quanh, có thể khẳng định đây là một tảng thiên thạch có hợp kim sắt không gỉ. Các mảnh đá vụn xung quanh là những mảnh vỡ rơi ra trong quá trình v·a c·hạm. Qua quá trình thiêu đốt khi rơi xuống và dưới điều kiện môi trường tự nhiên qua nhiều năm tháng ăn mòn, những mảnh vỡ bên ngoài này dần bị oxi hóa tạo ra gỉ sét.

Nhìn khối thiên thạch to lớn cùng với những mảnh đá sắt rải rác bên cạnh nó, Hoàng Bảo cảm thấy rất hưng phấn và vui mừng. Lần này thực sự là thu hoạch lớn rồi!

" Ha ha. " Hoàng Bảo vui vẻ cười ra tiếng, những người phía sau bị bất ngờ, chọt thấy hoảng sợ, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Ngay khi đang định tiến lên cứu người thì bọn họ thấy Hoàng Bảo quay mặt qua, tươi cười vẫy tay: " Mọi người qua đây cả đi, đây đúng là thiên thạch sắt, là thứ ta đang tìm. Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu."

Tất cả quay qua nhìn nhau một cái rồi theo Tranh tiến đến. Đội săn đều biết mục đích của chuyến đi lần này. Hiện tại lòng tin của các tộc nhân bộ lạc Sa Hà đối với Hoàng Bảo rất lớn, nên dù trong lòng vẫn còn hơi lo sợ, nhưng bọn họ lại chẳng có ai chần chừ không đi.

Khi đến gần tảng đá lớn, bọn họ tò mò xem xét. Qua một lúc đứng ngay gần tảng đá mà không có chuyện gì xảy ra, lá gan bọn họ cũng lớn trở lại, bắt đầu đưa ra những bàn tay, run run thử chạm vào nó. Cảm nhận thấy không có gì nguy hiểm, lúc này cả đám mới bắt đầu vui mừng hò hét...

" Thật không có việc gì này, haha."

" Cái này là thứ mi nói làm v·ũ k·hí hả Hoàng Bảo?"

" Lớn, lớn quá. Chỗ này làm được bao nhiêu v·ũ k·hí chứ? Ha ha."



" A! Búa đá của ta vỡ rồi này! Cứng thật đấy!" Có thanh niên dùng búa đá dùng sức đập lên mảnh thiên thạnh, thiên thạch chỉ hơi tóe lửa, không có việc gì còn búa đá thì bị nứt vỡ.

" Ồ, nó không bể ra một chút nào luôn này!" Có vài người cũng học theo anh chàng đập búa, dùng gậy, đá đập lên tảng thiên thạch. Chỉ có v·ũ k·hí của bọn họ bị hư hại còn khối thiên thạch vẫn trơ ra, không hề sứt mẻ miếng nào.

Đám người cứ hưng phấn đập đập, ném ném tảng đá, mãi cho đến khi Tranh không nhịn được nữa, phải lên tiếng ngăn cản hành vi p·há h·oại v·ũ k·hí này thì mọi người mới chịu dừng tay lại.

" Hoàng Bảo! Khối thiên thạch sắt lớn như vậy làm sao mang về được? Mà nó cứng như vậy làm sao đánh vỡ để làm ra v·ũ k·hí?" Sau khi để đội săn bình tĩnh lại, Tranh đi đến hỏi Hoàng Bảo.

" Ta vẫn chưa có biện pháp, đập ra thì không được rồi. Trước hết vẫn là nhặt những cục sắt này trước đi. Đây là mảnh vỡ của nó, có thể sử dụng được." Hoàng Bảo đưa cho Tranh cục đá nhặt được ban nãy.

" Ồ, nó nặng hơn tảng đá bình thường này." Ngay khi cầm lên, Tranh đã cảm thấy sự khác biệt. Sau khi xem xét cục sắt một hồi, hắn ta cầm nó đi đến trước đám người, ra nhiệm vụ thu nhặt những tảng đá tương tự như vậy.

Hoàng Bảo tiếp tục đi xung quanh xem xét, một tảng lớn như vậy, không biết là bao nhiêu tấn kim loại đây, phần chôn dưới đất còn chưa biết lớn đến bao nhiêu nữa. Nhưng làm thế nào để khai thác nó đây? Đập? Nung chảy? Đều không thể được.



Trong khi Hoàng Bảo vẫn đang suy nghĩ thì đội săn cũng đang đau đầu vì việc làm sao mang được hết những cục sắt này về. Một gùi chứa đựng đầy cục sắt rất nặng, chẳng có ai một mình nhấc lên nổi cả, mà nếu họ dùng sức quá nhiều còn khiến cả gùi đều đứt tan tành.

Cuối cùng, mọi người cũng chỉ có thể tùy sức mỗi người mang về, đem được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Khi biết tác dụng của những tảng đá này, ai cũng cố gắng nhét thêm vài ba cục lên người cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa mới thôi.

Sau khi mọi người thu nhặt xong xuôi, Hoàng Bảo đành tạm gác những dòng suy nghĩ để quay trở về. Khối thiên thạch này chẳng chạy đi đâu được, cứ để đó rồi tính sau. Với số mảnh sắt thiên thạch rơi ra quanh đây, chắc cũng đủ cho cho bộ lạc chế tác kha khá dụng cụ và v·ũ k·hí rồi.

Lần qua sông trở về tốn thời gian hơn rất nhiều vì mang theo sắt nặng, phải qua qua lại lại nhiều lần cho đến khi trời sập tối mới toàn bộ vận chuyển xong.

Nhìn những cục sắt lớn lớn nhỏ chất gần cửa hang, mặt mày ai nấy đều rất hưng phấn mong chờ.

" Ồ, nó có mùi máu thật này, nhưng xem ra đúng là không có nguy hiểm gì. Haiz… Thế mà ta còn sợ hãi như vậy, thật chẳng ra sao cả…" Vu cầm lên một cục đá xem xét, cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Vui vì thứ này giúp ích cho bộ lạc trở nên tốt hơn, buồn vì mình không hiểu biết, cũng không dám tìm hiểu, thứ tốt ở ngay đó mà bỏ qua nó lâu như vậy.

" Vu! Thứ này nếu ta không được dạy thì ta cũng không biết đâu, còn nhiều điều ta còn không biết được bằng Vu đấy. Con người đâu ai biết được tất cả mọi thứ đâu. Vu lo lắng cho an toàn của bộ lạc, bộ lạc mới có hiện tại mà." Hoàng Bảo đặt tay lên vai Vu an ủi. Hắn biết ông lão này đang tự trách, nhưng với cương vị người cao nhất của bộ lạc, ông chọn con đường an toàn là điều dễ hiểu, đó là lựa chọn tốt nhất với những sự việc mới. Ông không thể đặt cược mạng sống của một ai đó để đi tìm hiểu những thứ mình không rõ được. Thiên nhiên rộng lớn, nhiều điều đến thế, con người đi lên với con số 0 đâu thể tìm hiểu hết được đâu.

" Cảm ơn mi, Hoàng Bảo!" Vu quay lại nắm lấy bàn tay Hoàng Bảo.

" Cảm ơn gì chứ, ta cũng là một tộc nhân của bộ lạc Sa Hà mà!" Hoàng Bảo cũng nắm lại tay Vu, mỉm cười.



Một đêm tràn đầy chờ mong và hy vọng trôi qua. Ngày hôm sau, bộ lạc Sa Hà bắt đầu chuẩn bị cho công việc nung rèn sắt.

Sắt có nhiệt độ nóng chảy rất cao, trên 1500°C. Để sắt đủ mềm để tạo hình, nhiệt độ nung cũng không thể quá thấp, nếu chỉ dùng củi đốt sẽ không thể nào đảm bảo được nhiệt độ cần thiết. Hoàng Bảo dự định việc trước tiên cần làm là sản xuất than củi.

Quá trình đốt và ủ than củi mất rất nhiều công sức và thời gian. Do vậy sau khi thảo luận, mọi người quyết định chia đội săn thành hai đội. Đội thứ nhất vẫn đi săn để đảm bảo thức ăn, đội thứ hai dưới sự hỗ trợ của những tộc nhân còn lại, ở lại bộ lạc làm than.

Để tạo ra than củi, việc đầu tiên cần phải làm là đào một cái hố đất sâu, đốn hạ những cây gỗ làm nguyên liệu than. Tiếp đó là xếp kín thân và những nhành gỗ lớn đó xuống hố, lại phủ và nén thêm cỏ khô lên đống củi gỗ kia rồi dùng đất lấp kín lại, chỉ để lại một bên để đốt củi.

Giai đoạn tiếp theo là đốt và ủ than. Đến giai đoạn này thì không cần nhiều nhân lực lao động như ban đầu nữa, cả bộ lạc cũng sinh hoạt bình thường trở lại.

Vào giai đoạn này, củi được đốt ở một bên đã được để trống sẵn, sau đó sử dụng cây gỗ tạo các lỗ thông khói trên đất cho lửa cháy dần vào sâu bên trong. Đợi đến khi khói thưa thớt và giảm dần dần chỉ còn lại hơi nóng, các lỗ thông khói sẽ được lấp kín lại để tạo điều kiện yếm khí - dập tắt lửa và định hình than.

Để đảm bảo an toàn, tránh trường hợp than bùng cháy lại, thời gian ra than rất dài, phải đến khi thăm dò hố ủ than đã nguội hoàn toàn mới mở hố đất để lấy than ra.

Cả quá trình làm than đá từ khi chuẩn bị nguyên liệu đến việc đốt, ủ và đợi nguội phải mất gần một tháng thời gian. Trong thời gian này, Hoàng Bảo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng những bản vẽ tạo hình của những công cụ, v·ũ k·hí và hướng dẫn trước cho các tộc nhân cách tạo hình, rèn sắt, đưa ra định hướng những thứ cần làm ra đầu tiên.

Ngay trước khi mùa mưa đến, bộ lạc Sa Hà đã sẵn sàng bước sang một thời đại mới - thời đại đồ sắt!