Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 70: Nam thần rất đẹp trai




Nam thần rất đẹp trai

.

Trịnh Thu Dương nói không trở về, Viên Thụy ở nhà một mình có chút nhàm chán, Phương Sĩ Thanh gọi điện thoại tới hỏi cậu có ở nhà không.

Hắn nói: “Có, tao không được đi ra ngoài, mày qua tìm tao chơi hả? Đúng lúc, tao còn chưa làm cơm.”

Giọng Phương Sĩ Thanh ở bên kia có chút nặng nề, nói: “Không phải qua tìm mày chơi, tao muốn qua nhà mày ở nhờ vài ngày.”

Viên Thụy: “. . . A?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Hiện tại tao đang kéo hành lý đi bụi trên đường đây, nếu mày không chứa tao tao chỉ có thể ở khách sạn.”

Viên Thụy kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nhà hai người bị đập phá sao? Vương Tề đâu?”

Phương Sĩ Thanh nổi giận đùng đùng: “Đừng có nhắc tới đại tra nam đó với tao!”

Viên Thụy mới không tin Vương Tề là tra nam, nghi ngờ hắn rãnh rỗi kiếm chuyện chơi.

Phương Sĩ Thanh nói: “Nói chuyện với mày đó! Có được không?”

Viên Thụy có chút bối rối, cảm thấy Trịnh Thu Dương nhất định không thích, chỉ là nếu mặc kệ Phương Sĩ Thanh cậu lại cảm thấy không có nghĩa khí, rối rắm chốc lát mới nói: “Mày lại đây trước đi, có gì chúng ta bàn bạc.”

Chỉ chốc lát sau Phương Sĩ Thanh đã đến, quả thật kéo theo một cái thùng hành lý, vừa vào đã bắt đầu mắng to Vương Tề, Viên Thụy ngay cả cơ hội chen vào cũng không có, mãi đến khi hắn mắng chửi mệt rồi, giọng bắt đầu khàn, Viên Thụy mới rót nước ấm cho hắn.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ” Viên Thụy hỏi hắn, “Cãi nhau sao?”

Phương Sĩ Thanh uống một hơi nửa ly, mới tức giận nói: “Ai thèm cãi nhau với loại tra nam đó!”

Viên Thụy nói: “Vậy thì sao?”

Phương Sĩ Thanh đầy vẻ giận dữ, quay đầu nhìn Viên Thụy, hỏi: “Tao đẹp không?”

Viên Thụy không hiểu ra sao, trung thực đáp: “Đẹp a.”

Phương Sĩ Thanh lại hỏi: “Vậy tao đẹp hay là Bách Đồ đẹp?”

Viên Thụy: “. . .”

Tại sao Phương Sĩ Thanh bỏ nhà đi? Bởi vì Vương Tề làm trò trước mặt hắn, khen: Bách Đồ dễ nhìn.

Viên Thụy: “Ha ha ha ha ha.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Viên Thụy cảm thấy quá buồn cười rồi, nói: “Mày cũng rãnh quá rồi, chuyện này có gì phải tức giận a?”

Phương Sĩ Thanh vô cùng tức giận, nói: “Anh ta hiện tại chỉ khen người ta dễ nhìn, sau này không chừng đảm luôn gương mặt cộng thân thể người ta a!”

Viên Thụy uyển chuyển khuyên giải: “Mày đừng não bổ lớn như vậy.”

Phương Sĩ Thanh chỉ vào mũi của mình, lớn giọng chất vấn: “Não tao thì sao? Đổi lại mày xem! Nếu Trịnh Thu Dương ở trước mặt mày nói như vậy, mày không tức giận sao?”

Viên Thụy nói: “Đương nhiên không tức giận, Bách Đồ vốn đẹp trai hơn tao a.”

Phương Sĩ Thanh: “. . . Nhưng sao đẹp bằng tao!”

Viên Thụy muốn nói lại thôi, không dám nói ra nhưng trên mặt viết “Thân ái mày mau tỉnh lại đi”.

Phương Sĩ Thanh tự thổi phồng mình xong cũng thấy hơi xấu hổ, lại không muốn thừa nhận, lầm bầm nói: “So với tao cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. . . không phải mày nói nấu cơm cho tao ăn sao?”

Viên Thụy đi nấu cơm, hắn thì tuỳ ý giống y như đang ở nhà, lấy nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, lại mở túi đồ ăn vặt, ôm một đống đặt lên bàn, làm ổ trên ghế sô pha vừa ăn vừa xem TV, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại di động, chờ Vương Tề chủ động gọi tới nhận sai dỗ hắn về nhà.

Trong nhà bếp Viên Thụy một bên nấu cơm, một bên không nhịn được ảo tưởng, nếu như Vương Tề thật sự đến với Bách Đồ. . . Ai nha, hay là thôi đừng nghĩ nữa, cảm giác thật có lỗi với Lương ca.

Hai người cùng nhau ăn cơm, xong xuôi Viên Thụy dọn dẹp nhà bếp, thấy Phương Sĩ Thanh hoàn toàn không có ý tứ về nhà, Vương Tề cũng không gọi điện tới cho nên Phương Sĩ Thanh càng tức điên hơn.

Cậu không thể làm gì khác là dọn dẹp đơn giản phòng khách, để cho Phương Sĩ Thanh tạm thời ở tối nay.

Sau đó hai người bọn họ cùng xem TV, Viên Thụy mấy ngày qua đang theo dõi một bộ phim tiên hiệp Tống Hoan Nhan diễn chính, Phương Sĩ Thanh không có hứng thú, luôn không yên lòng, ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại.

Phim truyền hình chiếu xong, đã 10 giờ rồi, Trịnh Thu Dương vẫn chưa trở lại.

Phương Sĩ Thanh cũng nói: “Sao nó chưa về?”

Viên Thụy nói: “Đoán chừng lần này dì nhớ ảnh nên ảnh ở lại hơi lâu, nói không chừng đã trên đường về.”

Cậu nhắn weixin cho Trịnh Thu Dương, hỏi anh có phải đang trên đường về không, hai ngày nay sương mù dày đặt, dặn anh lái xe cẩn thận.

Chờ nửa phút, Trịnh Thu Dương trả lời: “Tối nay có thể không về được, hiện tại không tiện nói, em ngủ trước đi.”

Viên Thụy bỗng dưng có chút lo lắng, xảy ra chuyện gì rồi?

Phương Sĩ Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, nói: “Mày đừng có tự mình dọa mình, có thể là mẹ nó không khỏe, để nó ở lại đó đi.”

Viên Thụy nói: “Bên đó xa chỗ làm, mẹ ảnh bình thường sẽ không giữ ảnh lại, hơn nữa nếu thật sự như vậy, ảnh cũng sẽ không nói không tiện nói. Ai nha, có khi nào thân thể dì lại không thoải mái? Lần trước bị trặc tay, còn bị cao huyết áp.”

Phương Sĩ Thanh đề nghị: “Nếu không tao đi theo mày xem xem?”

Viên Thụy hơi muốn đi, nhưng lại sợ mẹ Trịnh thân thể không thoải mái, nhìn thấy cậu lại tức giận, nói: “Vẫn là thôi đi, dì huyết áp thấp, nhìn thấy tao sẽ tăng cao. Cứ để Thu Dương ở lại chăm sóc dì đi.”

Phương Sĩ Thanh vỗ tay, nói: “Nó không trở lại cũng tốt, chúng ta muốn làm gì thì làm.”

Viên Thụy: “. . . Mày muốn làm gì?”

Phương Sĩ Thanh cười dâm, nói: “Dạy mày chuyện thú vị nha.”

Trịnh Thu Dương khuyên can mãi cuối cùng cũng dỗ được mẹ hắn tạm thời bình tĩnh trở lại, cũng không biết mẹ đã mấy ngày không ngủ, nằm trên ghế sô pha một lúc đã lập tức thiếp đi.

Có lẽ thấy được con mình, so với ở nhà một mình buồn bực suy nghĩ bế tắc tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Hắn sợ đánh thức mẹ, trốn vào phòng gọi điện cho Viên Thụy, hỏi: “Ngủ chưa?

Viên Thụy thở hỗn hển nói: “Chưa, chưa ngủ.”

Trịnh Thu Dương nói: “Em làm gì vậy?”

Viên Thụy nói: “Không có gì không có gì, bên anh sao rồi?”

Trịnh Thu Dương không muốn ở trong điện thoại kể lại chuyện này, chỉ nói: “Không sao, mẹ anh không thoải mái, anh ở lại trông chừng.”

Viên Thụy vội hỏi: “Vậy giờ dì khá hơn chút nào chưa?”

Trịnh Thu Dương nói: “Đã ngủ.”

Viên Thụy yên lòng, nói: “Vậy thì tốt, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Trịnh Thu Dương nói: “Ừ, em cũng đừng quá muộn.”

Thấy Viên Thụy cúp điện thoại, Phương Sĩ Thanh hỏi: “Bạn trai mày hả? Nói gì? Có chuyện gì không?”

Viên Thụy nói: “Không có chuyện gì lớn, mẹ ảnh có chút không thoải mái, ngủ rồi.”

Phương Sĩ Thanh gật đầu, nói: “Tiếp tục tiếp tục.”

Viên Thụy dùng hết sức khom lưng trên thảm yoga, mở tư thế, hỏi: “Cái chân để thế nào? Như vầy phải không? Có đúng không a?”

Phương Sĩ Thanh mắng: “Không đúng không đúng! Mày đần quá đi!”

Viên Thụy bị hắn kéo tách chân ra, cảm thấy mình thật sự không học được, nửa sống nửa chết gục tại chỗ, nói: “Tụi tao lúc làm người mẫu luyện kỹ năng cơ bản, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng luyện, hiện tại không còn dẻo nữa, quên đi, tao không học.”

Phương Sĩ Thanh có ý muốn khoe khoang, dùng hết sức vặn vẹo bày ra một tư thế độ khó cao, giống như một người không xương.

Viên Thụy quả nhiên hâm mộ nói: “Woa, mày dẻo quá.”

Thật ra Phương Sĩ Thanh đã sắp vọp bẻ, lại mạnh miệng nói: “Cũng thường thôi.”

Viên Thụy lại cố tình nói: “Mày có xem bộ phim trước kia Bách Đồ diễn không? Anh ấy diễn vai sát thủ, vì để tiếp cận mục tiêu, cuộn cả người giấu mình trong thùng hành lý, lúc xem tao còn tưởng là thế thân hoặc hậu kỳ biên tập, sau đó xem phỏng vấn mới biết được, thật sự là bản thân anh ấy diễn, anh ấy cực kỳ dẻo dai, chính là loại trời sinh đã như vậy.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

“Lại nói, Bách Đồ thật sự là được tạo hóa thiên vị.” Viên Thụy càng nói càng hăng, nói, “Dẻo dai, vận động tốt, khí chất tốt, diễn xuất tuyệt, người lại ôn nhu như vậy, lớn lên cực kỳ đẹp trai, quả thật là vô địch hoàn mỹ.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Viên Thụy thấy hắn sắc mặt khó coi, cuối cùng cũng nhớ tới chỗ không đúng, vội gửi an ủi, “Mày cũng vậy, bộ dạng đẹp, thân thể lại dẻo. . . Đừng mất hứng.”

Phương Sĩ Thanh đảo mắt trợn trắng, nói: “Eo của tao. . .”

Viên Thụy linh quang vừa hiện, vội phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, eo của mày mảnh hơn Bách Đồ, Vương Tề chắc chắn thích mày nhất.”

Phương Sĩ Thanh thống khổ nói: “Eo tao sắp gãy rồi! Mau đỡ tao đứng lên!”

Rạng sáng ngày hôm sau, Trịnh Thu Dương trở lại, mở cửa đứng ở cửa trước thay giày, phát hiện trong tủ giày có một đôi trước kia chưa từng thấy, là một đôi giày ủng nam cổ ngắn vải bò có hoa văn.

Đang ở trong nhà bếp chuẩn bị điểm tâm sáng Viên Thụy nghe tiếng động, ra ngoài xem thì thấy anh, lập tức chạy bước nhỏ tới, vui vẻ nói: “Sao về sớm vậy? Em còn tưởng anh tới thẳng công ty luôn.”

“Về thăm em một chút, thuận tiện thay quần áo.” Trịnh Thu Dương chỉ vào đôi giày kia, hỏi, “Đôi giày này mua lúc nào? Sao không thấy em mang.”

Bạn đang

Viên Thụy nói: “Không phải của em a, là Phương Sĩ Thanh, nó ngủ ở phòng khách, tối hôm qua ở nhờ.”

Sắc mặt Trịnh Thu Dương có chút cổ quái.

Viên Thụy giải thích: “Bạn trai nó khen nam thần em đẹp trai, nó không phục, liền bỏ nhà đi.”

Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Ai thèm quản lý do khỉ gió nó bỏ nhà đi! Hai người đại nam nhân cùng nhau qua đêm, không sợ xảy ra chuyện sao!” (Đ : Không còn là cô nam quả nữ nữa, thời nay tính luôn cô nam quả nam =)) )

Viên Thụy: “. . .”

. : .