Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 71: Cá chép đại vương I love U




Cá chép đại vương I love U

.

Trịnh Thu Dương và Phương Sĩ Thanh mặc dù là anh em tốt, nhưng sáng sớm thấy hắn xuất hiện ở trong nhà mình, vẫn hết sức khó chịu.

Trịnh tiên sinh nhớ rất sâu sắc, con hàng này là 0.5 a!

Cái 0. 5 này sau khi rời giường đối với Trịnh Thu Dương làm như không thấy vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa, cách cửa gọi Viên Thụy: “Có quần lót mới không? Cho tao mượn một cái!”

Trịnh Thu Dương: “… ” Dao đâu! Dao của hắn đâu!

Viên Thụy đổ sữa tươi còn ấm vào trong ly, trả lời: “Tao không có, nếu mày không chê lớn mặc của Thu Dương được không?”

Phương Sĩ Thanh không lên tiếng.

Nội tâm Trịnh Thu Dương lại bắt đầu ha ha ha.

Không tìm được quần lót ở chỗ ở nhờ này Phương Sĩ Thanh cũng không ăn điểm tâm, vội vã đi làm, chỗ này cách công ty tạp chí khá xa, hắn sợ trễ.

Sau khi hắn đi, Viên Thụy cũng hối thúc Trịnh Thu Dương, nói: “Anh cũng đừng lề mề nữa, ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi làm.”

Trịnh Thu Dương lại nói: “Hôm nay không đi làm, lát nữa còn phải qua bên mẹ anh.”

Viên Thụy vội hỏi: “Sao vậy? Không phải nói không sao sao? Chẳng lẽ huyết áp lại không ổn định?”

Trịnh Thu Dương nhai hai trái nho khô, chậm rãi nói: “Không những huyết áp không ổn mà toàn thân chỗ nào cũng không ổn.”

Hắn kể lại chuyện ba hắn lại lăn lộn với gái trẻ, còn sinh được một cặp song sinh trai gái cho Viên Thụy nghe.

Viên Thụy: “! ! !”

Trịnh Thu Dương nói: “Mẹ anh hình như nghĩ không thông, muốn tìm cái chết, hôm qua anh thấy đã khá hơn một chút, hôm nay anh sẽ qua đó bồi mẹ tiếp, sợ mẹ ở một mình lại suy nghĩ lung tung.”

Viên Thụy gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, bằng không em cũng đi… Mà thôi quên đi, dì nhìn thấy em nhất định sẽ tức giận. Đúng lúc trong nồi còn cháo trứng muối, em làm ba phần nhưng Phương Sĩ Thanh không ăn. Em hâm cháo lại bỏ vào bình giữ ấm, anh đem qua cho dì ăn đi.”

Cậu trong một lần đi event thương mại, đứng ở xa nhìn thấy ba Trịnh Thu Dương, thoạt nhìn là một lão tiên sinh rất nho nhã, đến tuổi này rồi mà vẫn còn nhìn phong nhã là có thể biết được lúc còn trẻ rất có tư chất và sức hấp dẫn người khác phái, cũng khó trách năm đó mẹ Trịnh thiếu nữ hai mươi mấy liều mạng ngã vào lòng ông.



Chỉ là bộ dạng đẹp trai thì có ích lợi gì? Rõ là cặn bã.

Từ lúc dọn nhà qua đây chưa từng dùng lại bình giữ ấm, cậu không nhớ rõ lúc dọn dẹp để ở chỗ nào, đành phải lật cả tủ bếp lên tìm.

Cậu không có phát biểu ý kiến đối với chuyện nhà họ Trịnh, sợ nói ra lời gì ngu xuẩn càng khiến Trịnh Thu Dương mất hứng hơn.

Trịnh Thu Dương vô cùng hiếu thuận với mẹ mình, ngoại trừ việc yêu Viên Thụy, hầu như ngàn trăm ý thuận theo bà, mấy năm nay dù buồn bực thất bại cũng ở lại Đá quý Vân Xương, tình nguyện ủy khuất bản thân chứ không muốn để cho mẹ anh mất hứng.

Trước kia lúc say rượu Viên Thụy từng nghe anh kể một lần, ông ngoại anh năm đó lấy cái chết để uy hiếp, bắt mẹ anh xoá sạch cái thai trong bụng, mẹ anh lại không nghe theo, bị đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ ở, cũng không có cách sinh tồn, chỉ có thể ở chỗ ba hắn đã sắp xếp, tháng thứ hai sau khi anh ra đời ông ngoại anh bởi vì bệnh mà chết, nhưng tất cả mọi người đều nói là bị mẹ anh làm tức chết, mười mấy năm sau bà ngoại sinh bệnh qua đời, cậu dì của anh cũng thông đồng nhau không ai chịu tới báo.

Trịnh Thu Dương nói, sự nghiệp a lý tưởng a, sinh ra không mang theo chết rồi càng không thể mang theo, nếu không có mẹ thì còn gì nữa. Cho dù mẹ anh mù mắt chọn phải tên khốn kiếp, biến thành nửa đời người bị bạn bè xa lánh, nhưng ít nhất mẹ anh còn có anh, đứa con trai duy nhất này. Dì đã sắp 50 tuổi rồi, không quan tâm dì muốn cuộc sống như thế nào, chỉ cần dì vui vẻ là tốt rồi.

Cho nên Viên Thụy cảm thấy, mặc dù Trịnh Thu Dương hời hợt, nói năng tựa như một chút cũng không để ý chuyện ba anh lại nuôi vợ bé, nhưng trong lòng anh khẳng định đã sắp nghẹn ra máu rồi, nói không chừng đã muốn chính tay đâm chết ba mình.

Trịnh Thu Dương cầm bình giữ ấm ra ngoài, Viên Thụy đưa anh tới cửa, dặn dò anh cẩn thận…Nói xong, lại đeo khẩu trang cho lên cho anh. Hai ngày nay sương mù dày đặt, Viên Thụy mới mua máy lọc không khí, nếu không ở nhà luôn cảm thấy hô hấp không thoải mái.

Khi chỉ còn lại mình cậu, cậu dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, vệ sinh nhà cửa, không còn chuyện gì làm nữa bèn ôm Ipad xem phim Mỹ.

Hôm nay là ngày thứ 8 cậu bị đại diện ra lệnh cấm túc.

Mỗi ngày 10 giờ sáng, Lý Linh Linh sẽ đúng giờ gọi điện tới quan tâm cuộc sống cậu, thuận tiện cùng cậu phân tích hướng đi của dư luận gần đây.

Bản thân cậu cũng dùng tài khoản phụ lướt weibo, vẫn có người nhắc tới đoạn video kia, nhưng nhiệt độ rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều, trên Tianya, anti-fans của cậu thì dương dương đắc ý nói cái tên ngu xuẩn này rốt cục cũng nổi cáu hết thời rồi.

Viên Thụy không quá quan tâm, không tức giận, nhưng nhìn loại giọng điệu này lại thấy vô cùng khó chịu, âm u nghĩ: Tui tức giận cũng không liên quan tới các người, các người vui mừng cái gì?

Hơn 10 giờ, Lý Linh Linh gọi điện thoại tới nói: “Lát nữa Lương Tỳ sẽ up weibo tuyên truyền « Ai là hung phạm » , cậu nhớ chuyển phát, đánh vài chữ, nhớ bán manh.”

Viên Thụy đáp ứng, hỏi: “Tôi có thể trả lời bình luận cùng tin nhắn riêng của fans không?”

Lý Linh Linh nói: “Đừng trả lời, lỡ đâu là anti-fans giả dạng, đến lúc đó lại mắng cậu ngu xuẩn.”

Viên Thụy: “… Anti-fans thật cực khổ a.”

Sau chuyện lần trước cậu quên đổi lại tài khoản phụ mà chuyển phát rút thưởng, vẫn không dám lên lại tài khoản chính, sợ bị fans phát hiện cậu thỉnh thoảng vẫn login lại giả vờ chết, hiện tại được Lý Linh Linh phê chuẩn, cậu vui vẻ thoát tài khoản phụ.

Một đống tin nhắn riêng và bình luận, fan mới cũng tăng không ít.

Cậu đi lục weibo Lương Tỳ, nhấn follow, nhưng Lương Tỳ vẫn chưa up tin tuyên truyền kia.

Cậu nhấn back ra ngoài xem tin tức của mình… A? Trúng… Trúng thưởng!

. : .