Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 69




Trịnh Thu Dương nhất định cho rằng lúc Viên Thụy ở nhà một mình đã làm chuyện gì đó xấu hổ, cố ý ra vẻ để dụ cậu nói ra, trong lòng còn có chút mong đợi nho nhỏ.

Thật ra Viên Thụy cũng biết Trịnh Thu Dương đang lừa cậu, nhưng cậu thật sự chịu không nổi a, trái lo phải nghĩ thôi thì quyết định nói thật.

“Không phải nhờ quan hệ của công ty tụi em.” Giọng cậu đặc biệt nhỏ, nói, “Là do dì Dương giúp.”

Trịnh Thu Dương đang uống nước, không nghe cậu nói gì, hỏi: “Em nói gì?”

Viên Thụy lại lầm tưởng anh đang chất vấn, bị dọa sợ đến mức giọng hạ xuống như muỗi kêu, thức thời sửa lại cách nói: “Là Dương tổng giúp em.”

Trịnh Thu Dương ngừng lại một lúc mới phản ứng được cậu đang nói cái gì, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Viên Thụy nghĩ thầm, chết rồi! Giận thật rồi!

Trịnh Thu Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Em. . .”

Không chờ anh nói hết, Viên Thụy đột ngột bật dậy, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống mặt thảm trước sô pha, giống như nghĩa sĩ thấy chết không sờn, nói: “Thật sự xin lỗi, anh đừng giận!”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Hắn bị Viên Thụy quỳ bất ngờ làm cho phát mộng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Viên Thụy nghĩ thầm, sao không để ý tới mình a? Nhất định là chưa cảm nhận được thành ý của mình.

Cậu thật dè dặt nhìn Trịnh Thu Dương, hạ thấp âm lượng, giải thích thành khẩn, nói: “Thật ra em chỉ gọi lại cho bà ấy một lần, chỉ thuần túy là đáp lại lễ phép, không có xin giúp đỡ. Em căn bản không biết fan Nhạc Ninh Vũ sẽ công kích em, cũng không biết Hà Tiêu ký hợp đồng với công ty Dương tổng, càng không biết Hà Tiêu chia tay Nhạc Ninh Vũ, em cũng không phải cố ý dùng tài khoản chính chuyển phát rút thưởng, là do em quên đổi qua tài khoản phụ, em cũng không biết tại sao trên Tianya lại đào em lên, em thật sự cái gì cũng không biết.”

Trịnh Thu Dương: “. . . Vậy em quỳ ở đây làm gì?”

Viên Thụy đáng thương nói: “Em, em cũng không biết.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Hắn có phần câm nín, đưa tay kéo Viên Thụy, “Em đứng lên trước đi.”

Viên Thụy lại không chịu đứng lên, nói: “Anh phải cam đoan anh sẽ không tức giận.”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh không có tức giận!”

Viên Thụy mặt đưa đám nói: “Ô, giọng nói ác liệt như vậy.”

Trịnh Thu Dương nghẹt thở, rặng ra nụ cười như tắm gió xuân, nói: “Anh thật sự một chút cũng không có tức giận.”

Viên Thụy nhìn chằm chằm anh mấy giây, làm bộ đứng lên.

Trịnh Thu Dương lúc này đã lờ mờ tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt còn treo móc mỉm cười, trong lòng lại đang chửi bíp bíp bíp bíp bíp bíp thô tục. . . Viên Tiểu Thụy lại học được cách quỳ xuống uy hiếp hắn!

Ở nhà cứ đột ngột quỳ xuống như vậy. . . thật sự là hù chết bảo bảo.

Viên Thụy đứng dậy được một nửa, đột nhiên lại quỳ xuống, ngẩng mặt lên nói: “Anh cũng không thể lén tức giận a.”

Trịnh bảo bảo ở trong lòng tự nhủ, không, sẽ lén tức giận, dù sao em cũng không nhìn ra.

Viên Thụy chậm rãi nắm tay anh, cẩn thận nói: “Thật ra không phải em sợ anh giận, em là sợ lúc anh ở một mình lại âm thầm khó chịu, buồn lại không muốn nói với em, giống như chuyện lần trước dì Dương ở Thượng Hải nói với anh, qua lâu rồi em mới biết được, sau này mỗi khi nhớ tới chuyện này em đều là cảm thấy đoạn thời gian đó anh quá đáng thương, nếu em biết sớm thì có thể dỗ anh rồi.”

Trịnh Thu Dương có chút vui vẻ, buồn cười nói: “Viên Tiểu Thụy, anh năm nay đã 32 rồi, so với em còn lớn hơn mấy tuổi, ai dỗ ai hả?”

Viên Thụy nghiêm mặt nói: “Cũng bởi vì anh lớn tuổi rồi, chỉ có em còn có thể dỗ anh a.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Đúng vậy, trừ Viên Thụy, không có người thứ hai nguyện ý dỗ hắn như vậy.

Viên Thụy lại có chút ngượng ngùng, nói: “Em cũng không biết cách dỗ người, chỉ có thể làm lúc anh mất hứng, cho nên nếu như anh mất hứng, nhất định phải nói cho em biết a.”

Trong lòng Trịnh Thu Dương dâng lên một trận chua ngọt, rốt cục cũng bật cười thật sự, nói: “Nếu như em không đứng lên, anh sẽ mất hứng thật.”

Viên Thụy vui rạo rực đứng lên, nói: “Phương Sĩ Thanh quả nhiên không có gạt em, nó nói quỳ rất có tác dụng.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Quả nhiên chuyện này không phải là tự học.

Viên Thụy cảm thấy gió êm sóng lặng rồi, vui vẻ đi rửa tay làm cơm tối cho hai người.

Lúc ăn cơm, Trịnh Thu Dương im lặng hồi lâu, cảm thấy mình cần phải có tư thái, nói: “Mặc kệ như thế nào, chuyện video nếu có thể lắng xuống thì tốt rồi, không quan tâm là ai giúp em, đều là chuyện tốt, thà nợ nhân tình người ta chứ anh không muốn nhìn thấy mấy kẻ không biết là ai kia ở trên mạng mắng chửi em.”

Viên Thụy gắp một đũa thức ăn cho anh, khen nói: “Em nói a, anh rộng lượng như vậy, không có bụng dạ hẹp hòi chút nào, Phương Sĩ Thanh lại không tin.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Hắn cực kỳ muốn lật bàn nói ông đây chính là bụng dạ hẹp hòi đó, sao hả! Chỉ là miễn cưỡng nhịn không nói thôi! Giả bộ mình hết sức rộng lượng hỏi: “Vậy em định cảm ơn dì Dương của em ra sao?”

Viên Thụy nói: “Chuyện này em đã nghĩ kỹ rồi, đợi chuyện này qua đi, em được ra ngoài sẽ mời bà ấy ăn bữa cơm siêu cấp đắt tiền, chọn 18 chai Mao Đài đắt nhất, uống không hết thì đóng gói cho bà ấy mang về, sau đó đưa thêm mấy bộ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, với cả mấy đôi giày hàng hiệu, nói rõ với bà, sau này em không để làm con nuôi bà nữa. Lát nữa em cho anh xem sổ sách a, em đã liệt kê ra hết rồi, dự tính không tới 150 ngàn, hẳn là đủ rồi đi?”

Trịnh Thu Dương cảm thấy không tệ, nhưng vẫn cố ý nói: “Lỡ như, bà ấy cảm thấy những thứ đó còn chưa đủ đáp lại nhân tình của bà?”

Viên Thụy cắn đũa suy nghĩ, nhịn đau nói: “Vậy em sẽ đem tất cả tiền thù lao sau khi đóng thuế của phim « Ai là cát trên đầu ngón tay em » trả lại cho bà ấy.”

Trịnh Thu Dương hết sức hài lòng, nói: “Khi nào mời bà ấy dùng cơm, anh đi với em.”

Viên Thụy kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Anh đi làm gì? Không phải anh không thích bà ấy sao?”

Trịnh Thu Dương thuận miệng nói: “Giúp em chống đỡ, lá gan em nhỏ như vậy, ngộ nhỡ ăn nói vụng về thì làm sao.”

Viên Thụy suy nghĩ hình như cũng đúng, bán tín bán nghi không nói gì nữa.

Trước khi ngủ, cậu cho Trịnh Thu Dương xem sổ sách, quả nhiên trang mới nhất là viết những mục cần mua để để đáp lại nhân tình Dương Lộ, bao gồm tặng quà và mời ăn cơm, số tiền vượt ngoài 400 ngàn.

Trịnh Thu Dương còn đặc biệt tính toán chỉ trỏ, nói chỗ này có thể dôi ra thêm một chút, chỗ đó có thể đắt hơn một chút, Viên Thụy mặt đau lòng, nhưng đều nghe lời sửa lại.

Trịnh tiên sinh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chuẩn bị kỹ càng để đại chiến mẹ của tình địch.

Ai ngờ, chính mẹ của hắn xảy ra chuyện trước.

Cỡ một tuần sau phong ba video, mẹ Trịnh điện thoại rất nhiều lần gọi hắn về ăn cơm, còn nói có chuyện muốn nói với hắn, hắn nghĩ chắc lại muốn quở trách Viên Thụy, liền tìm đủ lý do không đi.

Viên Thụy không thể ra ngoài, Trịnh Thu Dương sợ cậu ở nhà buồn chán, mỗi ngày tan tầm liền tận lực về sớm với cậu.

Trừ nguyên nhân này ra, công việc của Trịnh Thu Dương cũng thật sự có chút cấp bách, là vòng tay trang sức lúc trước hắn thiết kế, mùa xuân này Đá quý Vân Xương sẽ đánh khuông tung ra thị trường, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn vào nghề, vì vậy bản thân vô cùng để ý, lúc nào cũng quan sát đứa con sắp sinh ra của mình, đánh khuông cũng phải đánh lại nhiều lần, sửa sửa đổi đổi, mới xác định không thành vấn đề.

Hơn nữa, qua một tuần lễ nữa, cuộc thi thiết kế trang sức hắn tham gia bắt đầu chính thức nhận tác phẩm dự thi, ước chừng một tháng sơ thẩm, trước Tết sẽ công bố danh sách 100 nhà thiết kế được chọn, sau Tết những tác phẩm này sẽ được đem đi triển lãm toàn nước, trước lúc vào Hạ sẽ công bố tác phẩm đạt giải.

Hắn đã sửa xong bản thảo nhẫn mã QR rồi, trong các loại trang sức đeo tay, cuối cùng hắn vẫn chọn nhẫn, thứ nhất mã QR tương đối dễ tạo hình, thứ hai, hắn có chứa chút lãng mạn cá nhân.

Hôm nay, hắn đang ở trong phòng làm việc hoàn thành phần cuối bản thiết kế.

Mẹ hắn lại gọi điện tới, vừa bắt máy đã nói: “Tối nay về ăn cơm.”

Trịnh Thu Dương nói: “Mẹ, con. . .”

“Ít tìm lý do thoái thác đi, mau về.” Mẹ Trịnh nói, “Nếu con không về, mẹ liền qua đó tìm con.”

Trịnh Thu Dương đành phải đáp ứng nói: “Được, tan tầm con qua.”

Giọng của mẹ hắn không tự nhiên, hắn đã hiểu, nghĩ thầm có thể là do từ chối quá nhiều lần, khiến lão thái thái mất hứng.

Gọi điện nói với Viên Thụy chuyện này, Viên Thụy lại dặn dò hắn: “Anh ngàn vạn lần đừng tranh cãi với mẹ a.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hắn cảm thấy Viên Thụy và hắn chẳng khác gì hai đứa con của mẹ.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý nghe mẹ quở trách và mắng Viên Thụy, song lúc vào cửa, mẹ hắn ngay cả cơm cũng không làm, chỉ đoan đoan chính chính ngồi trên ghế sô pha, tóc cũng không còn dài như bình thường mà co rúm lại, tán loạn trên vai, mặt mũi cũng dường như lâu lắm không rồi đi thẩm mỹ, nếp nhăn vô cùng rõ ràng, nhìn kỹ mắt còn có chút sưng phồng lên.

Trịnh Thu Dương trong lòng la to không ổn, vội nhận sai nói: “Mẹ, không phải con thoái thác, con thật sự có việc, bản thiết kế. . .”

Mẹ hắn nói: “Con lại đây ngồi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Trịnh Thu Dương đành phải đi qua ngồi xuống, lúc mới đầu hắn còn nghi ngờ có phải mẹ của hắn vẫn chưa từ bỏ ý định làm gậy đánh uyên ương hay không, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, sau khi chuyện video xảy ra, hắn và mẹ chưa từng gặp nhau, mẹ hắn hai ngày sau khi chuyện xảy ra mới gọi mắng Viên Thụy, sau đó không nhắc lại nữa, chỉ kêu hắn về dùng cơm, có chuyện gì muốn nói.

Chuyện gì?

“Ba con lại ở bên ngoài nuôi vợ bé.” Mẹ hắn nói, “Còn sinh hai đứa.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Mẹ hắn nói: “Mẹ và mẹ Trịnh Thiệu Dương cùng đi xem, cô gái đó nhỏ hơn con 4 tuổi, sinh đôi một trai một gái, hai đứa nhỏ đã hơn bốn tuổi.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Mẹ hắn lấy tay che mắt, hồi lâu mới khóc nức nở lên, nói: “Thu Dương, mẹ không muốn sống nữa, sống có ý nghĩa gì nữa?”

Trịnh Thu Dương hoảng sợ, vội nói: “Mẹ đừng như vậy, chuyện này. . . Chuyện này rốt cuộc là. . .”

Hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

. : .