Chương 9: Trần Đại Phu
Trần đại phu?
Trong nhà ngoài năm người họ còn có một người người nữa, con người này từ lúc vào đây Cường như chưa hề thấy, từ lúc vào đây nó như chưa hề nhận ra sự hiện hiện của ông ta. Con người này tựa như vô hình, con người này tựa như không có sinh khí, không có sinh khí thì cũng như một cục đá thôi, không ai xem một cục đá là người cả, Cường cũng vậy.
Nhưng người như cục đá đó là một con người vì ông ta cử động được, cục đá không biết cử động.
Cường bước đến gần con người đó, một con người rất bình thường, trạc bốn mươi năm mươi, áo quần đạo mạo, tóc đã lấm chấm bạc. Một người bình thường, nhưng lại rất không bình thường vì ông ta tỏa ra một loại khí tức vô cùng đáng sợ, tử khí!
Tử khí dày đặc nồng đượm như một con quỷ dưới địa ngục, một con người mang khí tức của n·gười c·hết đương nhiên không phải là một người bình thường thậm chí không phải là người.
Ánh mắt Cường vẫn vô hồn.
“Trần đại phu, về việc…”
Cường chưa nói hết câu, Trần đại phu đã trả lời:
“Giờ Sửu!”
Cường vuốt vuốt mũi, ánh mắt thoáng lên tia sáng:
“Giờ Sửu? Đêm qua ư?”
Dù nó biết việc xác định chính xác thời điểm t·ử v·ong mà chỉ khám xét ở hiện trường là chuyện rất khó thậm chí không thể, tuy nhiên vẫn có thể ước lượng thời điểm t·ử v·ong như vậy việc điều tra sẽ dễ dàng hơn nhất là việc bắt giữ n·ghi p·hạm nên nó cần biết thời điểm t·ử v·ong nhưng chỉ chưa đầy một canh giờ mà ông ta đã xác định chính xác được thời điểm t·ử v·ong ư? Chuyện chuyện này quả khó tin.
Trần đại phu gật đầu:
“Dựa vào độ mở to của tròng mắt, độ trương của cơ thể n·ạn n·hân, vết rượu đã bay hơi và v·ết m·áu đã đông lại và mùi của cơ thể n·ạn n·hân có thể xác định n·ạn n·hân t·ử v·ong vào giờ sửu ngày hôm qua.”
Cường vẫn vuốt mũi, động tác có vẻ chậm lại.
“Mùi?”
Điều này nó chưa từng nghe, thậm chí trước giờ chưa hề có chuyện ngửi mùi xác c·hết mà biết được xác c·hết đó c·hết lúc nào, chuyện này cực kỳ khó tin.
Tên nha sai béo ú bước lại gần Cường, nói nhỏ:
“Đại nhân không cần phải ngạc nhiên, đây vốn là khả năng đặc biệt của Trần đại phu, dựa vào mùi của xác c·hết ông ấy có thể biết được n·ạn n·hân c·hết được bao lâu. Trước giờ việc k·hám n·ghiệm t·ử t·hi ở Hình Bộ đều do ông ấy phụ trách.”
Cường nhíu mày, nó không ngờ trên đời này lại có con người kỳ lạ như vậy, rốt cuộc ông ta là loại người gì chứ?
“Hà, kinh thành quả là ngọa hổ tàng long!”
Trần đại phu tiếp lời:
“Thật ra lão phu ngửi mùi cũng chỉ có thể ước lượng thời gian t·ử v·ong, vì thế cũng cần dựa vào các yếu tố khác để có thể đưa ra kết luận chính xác nhất.”
Cường lại vuốt vuốt mũi, liếc qua cái xác, nó lại nhíu mày, nó chỉ mới mười sáu tuổi.
Tên nha sai thấp bé nhìn Cường, rồi quay sang Hà Nhất Nguyên:
“Hà đệ, đệ chắc tên nhóc thư đồng mới đó làm được công việc này chứ? Nó còn quá nhỏ để làm mấy công việc máu me thế này, hy vọng nó không hét toáng lên hay tiểu cả ra đấy khi nhìn thấy cái xác c·hết đó.”
Tên nha sai cao lớn gật đầu:
“Tuy nó là người được đích thân Trác đại nhân mà ta hằng ngưỡng mộ lựa chọn nhưng quả thực ta không tin tưởng nó lắm!”
Hà Nhất Nguyên thở dài gật gật đầu:
“Ngư huynh, Kiến huynh, chuyện này thực lòng mà nói đệ cũng chẳng tin tưởng lắm dù nó có vẻ chậm chạp nhưng chắc nó không đơn giản đâu.”
Cả ba lặng lẽ bước đến bên Cường, nó nhíu mày giờ đã từ từ giãn ra, ánh mắt vô hồn.
Cái xác là một vị cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt dù trắng bệch nhưng vẫn tàn ẩn một chút nhan sắc. Một người con gái có chút nhan sắc đương nhiên có thể là một người con gái đẹp, n·ạn n·hân lúc trước hẳn là một người con gái xinh đẹp.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn sần sùi, đôi tay này hẳn lúc còn sống đã chịu không ít tủi nhục. Chiếc váy xanh nhạt không hoa văn, cũ kỹ có chỗ đã bung chỉ ra có vẻ n·ạn n·hân đã tự may lấy bộ này, tay nghề không tệ. Đôi bàn chân trắng nõn không chút sần sùi, xem ra đúng như lời tên nha sai cao to nói, n·ạn n·hân rất ít khi ra ngoài, đôi chân vẫn nguyên vẹn, thật tròn trĩnh, đôi tay cũng vậy, cả cái đầu cũng thế, nguyên vẹn nhưng phần thân đã không còn nguyên vẹn nữa, thậm chí nó còn không thể gọi là thân người nữa mà chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy, máu trộn lẫn với thịt, phần ngực trái vẫn còn chút nguyên vẹn còn phần ngực phải trở xuống phần thắt lưng thì đã nát bấy không còn hình thù gì nữa.
Cảnh tượng chẳng khác nào n·ạn n·hân bị xắt nhỏ ra, thành hàng trăm lát thịt to nhỏ khác nhau, vương vãi vào nhau. Cảnh tượng chẳng khác nào một nghi thức mổ bụng lôi ruột của một bộ tộc cuồng giáo cực đoan. Cảnh tượng ấy khiến Hà Nhất Nguyên muốn ói, muốn nôn tất cả những gì mình mới ăn, cả những gì đã ăn hôm qua nữa, nôn hết tất cả ra.
Nhưng hiện tại y không nôn ra, dù chỉ một giọt.
Cảnh tượng ấy đến cả những người dày dặn như ba tên nha sai cũng chẳng muốn nhìn nhưng hiện tại họ đang nhìn, nhìn Cường. Cường ánh mắt vẫn vô hồn quay sang phía Trần đại phu, chậm rãi hỏi:
“Rốt cuộc n·ạn n·hân b·ị đ·âm hay là chém c·hết vậy Trần đại phu?”
Trần đại phu vẫn săm soi gì đó trên bụng n·ạn n·hân, ông tiếp lời:
“Trên người n·ạn n·hân có tổng cộng sáu mươi chín v·ết t·hương, hai mươi mốt vết đâm và bốn mươi tám vết chém, ngoài ra không hề có v·ết t·hương nào khác…”
Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Vết thương chí mạng là vết đâm ở ngay tim khiến n·ạn n·hân t·ử v·ong ngay lập tức. Vết đâm này rất hẹp, rất nhanh, rất chuẩn xác chỉ đâm thủng tim không đâm thủng người khiến n·ạn n·hân c·hết ngay tức khắc không sai một ly. Cách rút kiếm ra cũng vậy, nhanh, gọn, không hề để lại dấu vết, điều này cho thấy h·ung t·hủ là một người vô cùng điềm tĩnh ra tay tàn nhẫn, một chiêu đắc thủ. Còn những vết đâm và vết chém ở phần bụng thì rất nhiều nhưng rất hỗn loạn, có nhiều vết chồng lên nhau, vết nông vết sâu không đều nhau, xem ra lúc đó h·ung t·hủ đang rất điên loạn, hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình, chỉ mặc sức đâm chém.”
Cường vuốt vuốt mũi, ánh mắt lóe lên tia sát khí rồi vụt tắt.
“Như vậy là có hai trường hợp: một là h·ung t·hủ g·iết người bằng một nhát duy nhất và gây ra mấy v·ết t·hương ở bụng là do một người làm, còn trường hợp kia là do hai người khác nhau làm…”
Cường ngưng vuốt mũi, nói tiếp:
“Trường hợp đầu thì lại có hai trường hợp khác nhau… Trường hợp thứ nhất là h·ung t·hủ g·iết người trước sau đó điên cuồng đâm chém cái xác… C·hết tiệt! Biến thái quá! Trường hợp thứ hai là lúc đầu hắn h·ành h·ạ cái xác cho đến gần c·hết thì một nhát kết thúc luôn… Tên này cũng chả tốt đẹp gì… Còn về trường hợp do hai người làm thì…”
Trần đại phu đột nhiên chen ngang:
“Theo ý của lão phu thì vụ này chỉ do một người gây ra thôi, hơn nữa rõ ràng hắn ta đã g·iết n·ạn n·hân trước, rồi mới h·ành h·ạ cái xác.”
Cường ngây ngô hỏi lại:
“Tại sao?”