Chương 8: Án Mạng
Chương 8: Án Mạng
Một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, xơ xác đến độ không nhìn ra nó là một ngôi nhà, người sở hữu ngôi nhà này hẳn rất nghèo.
Đã nghèo còn m·ất m·ạng, Cường có chút thương cảm cho n·ạn n·hân.
Đã bao lâu nó mới lại thấy n·gười c·hết rồi? À có lẽ là sáu năm, từng mảng ký ức đó cứ chập chờn trong giấc ngủ của nó, không có mảng ký ức nào rõ ràng cả, lửa, khói, máu và rất nhiều n·gười c·hết, rất nhiều.
Có người nó biết, có người thì không. Kỳ lạ là khuôn mặt của tất cả bọn họ đều kinh hãi đến tột độ.
Nó thở hắt ra một hơi.
Vừa bước vào trong nhà điều đầu tiên nó cảm nhận được là trần nhà khá thấp, không khí trong nhà không chỉ ẩm ướt mà còn u ám rợn người.
Cường chỉ thấy ẩm ướt và u ám chứ không thấy rợn người gì cả, dù sao nó cũng đâu phải người.
Nói đúng hơn nó không hoàn toàn là người.
Trước mặt Cường xuất hiện ba tên nha sai, mặt mũi ai cũng lầm lì và lạnh lùng như ba tảng băng. Người đầu tiên thấp bé, có hai hàng ria mép vểnh lên, hai mắt có thần, xem ra là cao thủ. Người thứ hai cao lớn nhưng gầy gò, đeo kính, khuôn mặt ủ dột, trên tay cầm một quyển sách dày cộm. Còn người cuối cùng không cao không thấp, dáng người tròn trịa phúng phính, toàn thân đều là mỡ nhưng hai chân lại khảnh mảnh một cách kì lạ, với kinh nghiệm của Cường thì người này có lẽ tu luyện cước pháp hoặc khinh công.
Cường vừa bước vào thì nha sai thấp bé đã bước ra cản nó lại, tốc độ và phản ứng khá nhanh.
Người này thấp bé nhưng mắt có thần, người này thấp bé nhưng khí tức lại không hề thấp chút nào. Khí tức rất mãnh liệt, khí tức hiên ngang lẫm liệt.
Cường liếc nhìn bàn tay đang chặn trước mặt nó, bàn tay này chai sần nhưng lấp lánh ánh kim. Nó có thể khẳng định người này trảo công cực kỳ liễu đắc, nếu đơn đả độc đấu thì nó muốn thu thập gã ta cũng phải tốn không ít công sức.
Chỉ là nó có chút tò mò, nha sai thấp bé này tu luyện loại trảo công gì.
Cường giơ tấm lệnh bài, thật chậm rãi, nó hững hờ nhìn quanh ngôi nhà:
“Tại hạ là thư đồng của Trác đại nhân, là người được Phương tiên tiên sinh ủy thác giải quyết vụ án lần này, mong mấy vị không nên cản trở.”
Ba tên nha sai nhìn tấm lệnh bài, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang tôn kính. Tên nha sai thấp bé cúi đầu, bộ dạng có chút khẩn trương:
“Hạ chức có mắt không thấy Thái Sơn đã mạo phạm đến đại nhân, mong đại nhân bỏ quá cho. Mời đại nhân qua bên này!”
Cường cau mày, xem ra chuyện nó làm thư đồng Trác Thiên Phàm ngay cả người Bộ Hình cũng chưa biết.
Cường bước quanh ngôi nhà, thật chậm rãi. Bên trong ngôi nhà lúc này rất sáng, tuy không xa hoa tráng lệ nhưng lại rất ấm áp, nhà nhỏ thường ấm áp nhưng giờ có chút lạnh lẽo vì có một người nằm đó, thật lạnh lẽo. Bên cạnh một cái bàn khá cũ, dưới đất có rất nhiều mảnh vỡ, của chén, của dĩa, của bình rượu.
Trên sàn nhà vẫn có chút rượu vương lại cùng thức ăn rơi vãi khắp nơi và máu!
Máu chảy trên sàn nhà đã đông lại, đen sì. Máu hòa lẫn với rượu cũng đã đông lại, đen sì. Máu vương trên tấm khăn trải bàn, tấm khăn màu trắng lấm tấm vết đen, đen sì.
Ngôi nhà chỉ có hai gian, gian thứ nhất là nơi Cường đang đứng vừa là phòng khách vừa là nơi ăn uống, không rộng lắm. Gian thứ hai là phòng ngủ chỉ có mỗi cái giường và một tấm gương, khá chật chội.
Cường tiếp tục quan sát, mắt vẫn nhắm hờ. Trần nhà không cao lắm, chưa đến một trượng. Nhà chỉ có ba cánh cửa một cánh cửa chính hai cánh cửa sổ, một cửa sổ ở phòng ngủ một cửa sổ ở phòng khách và cả hai đều đang đóng kín cũng không hề có dấu hiệu bị p·há h·oại gì.
Cường quay lại nhìn ba tên nha sai, lúc này là bốn, Hà Nhất Nguyên đã tới.
“Đã xác định được n·ạn n·hân là ai chưa?”
“Thưa đại nhận đã xác định được rồi.”
Người lên tiếng là gã nha sai cao lớn, gã bắt đầu lật quyển sổ dày cộm, quyển sổ đầy rẫy tử khí, một quyển sổ ghi thông tin về n·gười c·hết đương nhiên cũng có chút khí tức của c·ái c·hết.
Tên sai nha ngừng lật, y đọc với một giọng rất bình thản cùng khuôn mặt u sầu như cũ, dường như khuôn mặt của gã chỉ có độc nhất một biểu cảm này mà thôi.
“Nạn nhân tên là Hồng Cô Phương, năm nay hai mươi mốt tuổi sáu tháng ba ngày.
Người thân không có, quê quán năm sáu tuổi cô ta sống ở Quảng Phúc, mười sáu tuổi sinh sống ở Đông Kinh, mười tám tuổi chuyển tới kinh thành Kim Long, có thể nói cô ta có hai quê hương.
Nghề nghiệp hiện tại đang làm thuê cho Viên Bà Bà ở Ỷ Vân Phủ, công việc chính là thêu thùa các bức tranh thủy mặc và may vá quần áo, dự tính trung bình mỗi ngày cô ta kiếm được khoảng tám tiền đến một lạng bạc, đơn cử có ngày gần hai lạng bạc.
Tình trạng hôn nhân vẫn còn độc thân, chưa trải q·ua đ·ời chồng nào. Trước giờ cô ta chưa một lần vi phạm quân pháp, cũng chưa từng dính tới một vụ án nào và theo lời những người hàng xóm thì cô ta rất hiền lành, suốt ngày ở trong nhà thêu thùa may vá, chỉ rời khỏi nhà khi đi chợ hay mua vài thứ lặt vặt trong nhà. Hơn nữa cô ta đối với hàng xóm rất tốt, được mọi người yêu mến, chưa từng gây gổ hay gây thù kết oán với ai.”
Cường bất giác phải nhìn lại con người này, thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà y có thể thu thập gần như toàn bộ thông tin của n·ạn n·hân, rất chính xác, thật kỹ lưỡng. Hơn nữa y còn cẩn thận điều tra những người hàng xóm quả là một con người chu toàn, cẩn mật.
Cường liếc sơ qua tên nha sai cao lớn một lượt, nó có thể dễ dàng nhận ra gã ta nội lực chỉ ở hàng tam lưu cao thủ. Nhưng khả năng thu thập thông tin thì không có gì phải bàn cãi, đây có lẽ là nguyên nhân gã được làm dưới trướng kinh thành đệ nhất nhân Trác Thiên Phàm.
Xem ra nó sau này muốn điều tra chuyện gì thì cần có sự giúp đỡ của người này.
Cường ánh mắt lơ đễnh nhìn vào phòng ngủ, hình như đang tìm gì đó:
“Xem ra cô ta không có thù oán gì với cả…”
Tên sai nha cao lớn gật đầu:
“Đúng vậy thưa đại nhân.”
Cường nói tiếp:
“Người như thế đương nhiên không có ai muốn g·iết. Một người không ai muốn g·iết đương nhiên không thể bị g·iết. “
Tên nha sai cao lớn lại gật đầu, Cường để ý biểu cảm gã ta vẫn không thay đổi:
“Nhưng người như thế đã bị g·iết.”
Cường cũng gật đầu:
“Xem ra cô ta cũng không phải người giàu có gì, ngôi nhà này lại càng không có gì đáng giá cả…”
Tên nha sai thấp bé cũng gật đầu theo, dường như gã bị ảnh hưởng bởi Cường và gã nha sai cao lớn:
“Đúng là ngôi nhà này chả có gì đáng giá cả!”
Cường nói tiếp, giọng âm trầm hơn:
“Một ngôi nhà như thế đương nhiên không ai thèm đến c·ướp làm gì, lại càng không thể vì c·ướp c·ủa mà g·iết người được.”
Cả bốn tên nha sai đồng loạt gật đầu:
“Đúng vậy thưa đại nhân, đây vốn không phải là một vụ c·ướp c·ủa g·iết người!”
Cường quay về phía xác c·hết, chậm rãi:
“Vậy động cơ g·iết người của h·ung t·hủ là gì?”
Cả ba nha sai trừ Hà Nhất Nguyên lại đồng loạt trả lời, giọng thật nhẹ như muỗi kêu:
“Thưa đại nhận, động cơ g·iết người đến giờ vẫn chưa rõ!”
Cường đôi mắt lại trở nên lơ đễnh, không biết nó đang nhìn gì nữa, những người có mặt ở đó hoàn toàn không thể nắm bắt được ý định hay tâm trạng của nó. Nó hỏi tiếp:
“Vậy đã xác định được thời điểm n·ạn n·hân t·ử v·ong chưa?”
Tên nha sai béo ú gật đầu, trên môi gã nở nụ cười cầu tài, gã chỉ về phía xác c·hết:
“Việc này đại nhân cứ hỏi Trần đại phu sẽ rõ!”
“Trần đại phu?”