Chương 10: Manh Mối Đầu Tiên
“Tại sao?”
“Tại sao lão phu lại nói chỉ có một h·ung t·hủ thôi sao? Thứ nhất thời gian giữa v·ết t·hương ở tim và ở bụng chỉ khoảng năm phân, quá ngắn để một người g·iết người rời khỏi để một người khác vào tiếp tục đâm chém cái xác c·hết, điều này dựa vào v·ết m·áu đông có thể suy ra được. Hơn nữa v·ết t·hương ở tim và ở bụng đều do một thanh kiếm nhỏ, à không phải gọi là một thanh dao nhỏ thì đúng hơn vì v·ết t·hương rất hẹp… Ngư huynh đệ cũng đã tìm được nó rồi chứ?”
Tên nha sai thấp bé được gọi là Ngư huynh đệ bước lên:
“Vâng thưa Trần đại nhân, nó đây!”
Y đưa ra một cây dao dài độ bảy tấc, vẫn còn dính máu, máu đông lại, đen sì. Cường lại vuốt mũi:
“Xem ra nó cũng chỉ là một cây dao thái rau thái thịt bình thường, giá chỉ vài quan tiền, bếp nhà ai cũng có.”
Trần đại phu gật đầu:
“Đúng vậy!”
Cường xoa xoa mũi, chậm rãi:
“Nhưng có vẻ như nhà này không có nhà bếp.”
Trần đại phu tiếp lời:
“Bếp đúng là không có nhưng dao không phải là không có.”
Cường nhìn theo phía Trần đại phu chỉ, phía góc trái ngôi nhà là một cái tủ nhỏ, trong đó chắc là nơi đựng đồ dùng nấu ăn, nó vuốt mũi:
”Vậy là…”
Trần đại phu tiếp lời:
“Trong giá để dao trong tủ thiếu một cái, có lẽ là cái này…”
“Có lẽ?”
Cường hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
“Đương nhiên, không có gì là chắc chắn cả!”
Trần đại phu trả lời thản nhiên.
“Còn về việc h·ung t·hủ g·iết người mới h·ành h·ạ cái xác thực ra rất đơn giản, đại nhân nhìn xem những v·ết t·hương ở bụng rất nhiều và cực kỳ nặng, nếu như cho là hắn h·ành h·ạ n·ạn n·hân trước thì trong tình trạng đang điên cuồng đâm chém đến khi hắn sực tỉnh thì n·ạn n·hân cũng đ·ã c·hết rồi cần gì phải đâm thêm vào tim. Vả lại lúc đó thần trí hắn mới bình tĩnh lại không thể đâm một nhát vừa nhanh vừa gọn lại cực kỳ chính xác đến như vậy được!”
Cường hết xoa mũi lại vuốt mũi:
“Nếu vậy chẳng phải quá mâu thuẫn sao? Sao chỉ trong phút chốc tâm lý h·ung t·hủ có thể thay đổi quá nhanh như vậy? Có uẩn khúc gì chăng?” Nó liếc nhìn cái xác, tựa như đang suy ngẫm gì đó:
“Không lẽ h·ung t·hủ có quan hệ gì đó với n·ạn n·hân? Chỉ những người từng tiếp xúc hay có quen biết với n·ạn n·hân mới có cảm xúc, từ cảm xúc đó mới sinh ra biến chuyển tâm lý cực đoan như vậy…”
Trần đại phu mỉm cười:
“Đúng vậy thưa đại nhân! Theo lão phu thì h·ung t·hủ là người rất quen thuộc với n·ạn n·hân. “
Cường vẫn nhìn cái xác, như đang tìm cái gì đó.
“Tại sao?”
Trần lão phu mỉm cười:
“Đại nhân nhìn xem, trước lúc x·ảy r·a á·n m·ạng n·ạn n·hân vẫn còn ngồi trên bàn khi bị g·iết n·ạn n·hân tuy ngã ra sàn nhà nhưng chỉ có phần thân trên là lộ ra bên ngoài, còn phần thân dưới vẫn nằm trong gầm bàn. Thử nghĩ nếu n·ạn n·hân và h·ung t·hủ không biết gì khi h·ung t·hủ đột nhập vào nhà đương nhiên n·ạn n·hân sẽ phát hiện ra sau đó giằng co hoặc chạy trốn thì n·ạn n·hân chắc chắn sẽ ngã lộ toàn thân ra ngoài gầm bàn hoặc ở xa bàn này. Nhưng nếu n·ạn n·hân và h·ung t·hủ quen biết nhau thì khi h·ung t·hủ đi từ cửa chính vào thì n·ạn n·hân không hề đề phòng nên mời hắn ăn cùng khi đó h·ung t·hủ nhân lúc n·ạn n·hân sơ ý chỉ một dao đã kết thúc tất cả thì n·ạn n·hân sẽ ngã chỉ lộ phần thần trên ra khỏi bàn.”
Cường xoa xoa đầu mũi:
“Cửa chính? Mời ăn?”
Trần đại phu chỉ vào mấy mảnh vỡ dưới sàn:
“Tuy mấy chén dĩa đã vỡ hết nhưng dựa vào đó có thể xác định được có tất cả hai chiếc bát, bốn cái dĩa và thức ăn rơi vãi cũng rất nhiều, với lượng như vậy một cô nương mảnh khảnh tất nhiên không thể ăn hết được từ đó có thể thấy n·ạn n·hân chờ một người khác đến ăn cùng, người rất thân thuộc. Vả lại còn có cái này nữa…”
Trần đại phu giơ bốn chiếc đũa dính máu lên.
“Một người không bao giờ dùng hai đôi đũa cùng một lúc cả… Cũng vì h·ung t·hủ có quen biết với n·ạn n·hân nên không cần phải lẻn vào bằng đường khác, nếu không sẽ bị n·ạn n·hân nghi ngờ.”
Cường lại nhìn quanh nhà, nó bước đi, chậm rãi:
“Nhà này hình như chỉ có một cái cửa chính.”
Trần đại phu gật đầu:
“Đúng vậy thưa đại nhân!”
Cường bước đến bức vách cuối nhà, chậm rãi:
“Trần đại phu chắc chứ?”
Nó co chân đạp thật mạnh vào bức tường, cả ngôi nhà rung lên tựa như sắp đổ sập, cát bụi mù mịt, một lát sau mới dừng lại. Cường thản nhiên, vô cùng thản nhiên như nó chưa hề làm cái hành động quái đản vừa rồi.
“Xem ra là thật rồi!”
Rồi nó quay về phía Trần đại phu:
“Vậy có điều tra được ai có quan hệ mật thiết với n·ạn n·hân không?”
Tên nha sai cao lớn lúc này đã lên tiếng:
“Thưa đại nhân, đã điều tra được rồi. Tiểu nhân cũng đã cho người gọi bọn họ rồi, chút nữa sẽ đến!”
Cường gật đầu tỏ vẻ hài lòng với cách làm việc chu toàn của y:
“Họ? Vậy có bao nhiêu người?”
Tên nha sai cao lớn trả lời:
“Thưa đại nhân chỉ có hai người!”
Cường vẻ mặt lại trở nên lờ đờ, nó nhìn cái xác rồi cất tiếng:
“Có thể tóm tắt vụ án như thế này, n·ạn n·hân tối hôm qua mời một người quen đến ăn cơm nhưng không đề phòng nên bị h·ung t·hủ dùng chính cây dao trong nhà n·ạn n·hân đâm một nhát vào tim t·ử v·ong ngay lập tức, sau đó không rõ vì lý do gì mà h·ung t·hủ đã chém nát bấy cả phần thân trên n·ạn n·hân, không có động cơ gây án, không một dấu vết, không chứng cứ, manh mối duy nhất chúng ta có là n·ạn n·hân t·ử v·ong vào giờ Sửu tối hôm qua, con dao gây án có thể là trong nhà n·ạn n·hân và h·ung t·hủ là người có quen biết với n·ạn n·hân. Xem ra vụ án thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng không đơn giản chút nào.”
Cường nhìn ba tên nha sai, ánh mắt lại trở nên đờ đẫn:
“Tiểu đệ tên là Cường, mấy huynh tên là gì cho tiện xưng hô?”
Ba tên nha sai ngây ra bởi cách xưng hô của Cường nhất thời không phải biết nói sao cho phải. Lúc này Hà Nhất Nguyên đột ngột lên tiếng xen vào:
“Xin giới thiệu với Cường đại nhân…”
Y chỉ vào tên nha sai thấp bé rồi nói tiếp:
“Vị này là Ngư Khương, võ công tinh thông tam thập ngũ đường Cầm Nã Thủ của thập nhị đại phái Cầm Nã Thủ của ba mươi hai tỉnh ở Phía Tây, được mệnh danh là Trục Hồn Thần Trảo. Việc bắt giữ t·ội p·hạm của Hình bộ ty trước giờ đều do Ngư huynh đảm trách, một khi đã phát hiện được h·ung t·hủ, tuyệt không có ai có thể thoát khỏi Cầm Nã Thủ của huynh ấy.”
Y chỉ tiếp vào tên nha sai cao lớn:
“Còn vị này là Kiến Quỷ Sầu, trí nhớ thuộc hàng nhất nhì Bộ Hình, bất kỳ cái gì huynh ấy đọc qua tất sẽ không quên. Hơn nữa khả năng thu thập thông tin tài liệu của Kiến huynh thuộc hàng cao thủ. Hai người có quen biết với n·ạn n·hân cũng là do huynh ấy điều tra ra.”
Y lại chỉ tiếp vào tên nha sai béo ú:
“Và đây là Liễu Truy Phong, tinh thông Truy tung chi thuật, dựa vào mùi và các dấu vết khác tuyệt đối có thể tìm ra thủ phạm trong vòng mười dặm. Trước giờ kẻ nào để lại dấu vết thì tuyệt đối không thể thoát được huynh ấy!”
Cường gật đầu, ánh mắt có vẻ sáng lên, xem ra có thể nói đây là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hình bộ ty, tất cả tập trung hết về đây đủ thấy vụ án này không đơn giản, đằng sau có thể có bí ẩn gì đó mà không tiện tiết lộ cho người khác.
Cường vẫn đang suy nghĩ thì một chuyện cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, có hai người bước vào, hai người quen biết với n·ạn n·hân.
Hai n·ghi p·hạm số một.