Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Viêm Hoàng

Chương 7: Thư Đồng




Chương 7: Thư Đồng

Hồng hoang sơ khai Thần Hỗn Độn sáng tạo ra vũ trụ sau đó ông sinh ra sáu vị thần đầu tiên để thay ông cai quản vũ trụ, gọi là cổ thần. Sau này tân thần ra đời, thay thế sự thống trị của cổ thần.

Đứng đầu tân thần là bảy vị thần vị thần mạnh nhất bao gồm Thần Sấm – Thiên Đế, Thần Lửa, Thần Nước, Thần Gió, Thần Đất, Thần Cây Cối và Thần Chiến Tranh.

Trái Đất là hành tinh được Thần Thái Dương – Thê Húc, con trai cả của Thần Lửa bảo hộ, Hồng Lạc lục địa lớn nhất trong ba lục địa của Trái Đất còn nước Nam Việt ở phía nam Hồng Lạc lục địa.

Năm xưa Ma Quân dẫn ma tộc t·ấn c·ông Trái Đất, Thê Húc đã phi thăng, mặt đất lúc đó không có thần thủ hộ, con người bị tàn sát vô số.

Nữ Thần Mùa Màng – Xuân Cơ vâng mệnh mẹ mình là Thần Đất Mẹ hạ trần tập hợp các á thần tức là con lai của thần và con người lại, ban cho họ thần pháp – pháp thuật của thần linh. Á thần hợp sức cùng thần linh đẩy lui quân ma tộc, chém đầu Ma Quân.

Thần pháp có tổng cộng hai mươi tám bộ, trong đó thất đại thần pháp hay còn gọi là viễn cổ thần công là bảy thần pháp mạnh nhất, đại diện cho bảy vị thần đứng đầu. Á thần muốn sử dụng thất đại thần pháp thì phải có huyết thống với vị thần của thần pháp đó.

Cường rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tại sao thần pháp của nó có thể sánh ngang thất đại thần pháp? Điều này ngay cả tài trí như Trác Thiên Phàm cũng không dám khẳng định.

***

Sáng sớm Cường vẫn cứ thế, bổ củi.

Công việc đơn giản, nhàm chán. Tối qua canh ba nó mới đi ngủ canh năm đã phải thức dậy để nhận củi chở từ ngoài thành vào nên vẫn có chút ngái ngủ. Nó vừa bổ củi vừa ngáp lên ngáp xuống, bộ dạng cực kỳ nực cười.

“Cường đệ!”

Lại cái giọng quen thuộc, Đại Phát. Giọng nói hổn hển tựa hồ đang rất mệt.

Cường vẫn bổ củi, thật chậm rãi cứ như nó không thấy sự tồn tại của Đại Phát.

“Huynh tìm đệ có chuyện gì vậy?”

Đại Phát cười hì hì:

“Đương nhiên là có chuyện, chuyện tốt là đằng khác!”

Cường vẫn bổ củi, khuôn mặt lơ đễnh vô hồn.

“Chuyện tốt? Đừng nói là thiếu chủ muốn gặp đệ lần nữa?”

Quả thực sau lần gặp gỡ lần trước với Trác Thiên Phàm, nó đến bây giờ vẫn chưa hết sợ. Trong lòng nó bây giờ nỗi ám ảnh lớn nhất có lẽ là Trác Thiên Phàm.

Đại Phát mỉm cười:

“Đương nhiên là không phải!”

Đến cả bản thân y cũng không muốn gặp lại con người đáng sợ đó nữa. Cường thở phào, Đại Phát ngồi xuống bên chậu hoa, khí chất có gì đó khác đi.

“Đệ thấy công việc này có nhàm chán không?”

Cường lại tiếp tục bổ củi. Nó gật đầu. Đại Phát lại mỉm cười:

“Đi theo ta!”

Cường ngây ra, nó bỏ cây rìu xuống, đi theo Đại Phát, lặng lẽ. Giọng Đại Phát vẫn sang sảng:

“Giờ đệ sẽ có một công việc mới, một công việc bớt nhàm chán hơn.”

Cường ánh mắt vẫn vô hồn.

“Công việc mới sao?”

“Đúng vậy! Là làm thư đồng của thiếu chủ!”

“…”

Đôi mắt Cường vốn đã vô hồn giờ mất hồn luôn, khuôn mặt nó méo xệ không biết là đang khóc hay cười nữa.

“Cái quái gì vậy? Chỉ mới gặp Trác Thiên Phàm một lần đã bị khủng bố tinh thần mấy lần, c·hết đi sống lại biết bao lần. Giờ còn làm thư đồng của hắn gì đó nữa, chắc ngay ngày đầu mình đã thảm tử nơi sa trường rồi!”



Cường cười khổ trong lòng, lần đầu tiên nó cười khổ trong lòng.

“Nhưng thư đồng là cái gì vậy Phát đại ca?”

Đại Phát đưa tay sờ sờ cái mũi thon dài:

“Cũng chẳng có có gì khó khăn cả, đệ chỉ việc đi theo thiếu chủ, ngài ấy cần gì thì đệ phải hoàn thành cho bằng được, hình như đệ sẽ làm ở Hình Bộ Ty thì phải.”

Cường ngây thơ hỏi lại:

“Hình Bộ Ty sao?”

Đại Phát bật cười:

“Ừm, nước ta có Tam Tỉnh Lục Bộ, ở mỗi bộ lại chia thành bốn ty nhỏ. Hình Bộ Ty nằm trong Bộ Hình, ngoài ra trong Bộ Hình còn có Đô Quan Ty, Bỉ Bộ Ty và Tư Môn Ty. Hiện giờ Hình Bộ Ty do thiếu chủ giữ chức Hình Bộ Lang Trung đứng đầu và còn một người nữa, đệ sẽ gặp sớm thôi.”

Đại Phát bước đi càng lúc càng nhanh, dường như đang rất vội.

“Đệ đi nhanh lên nào, có lẽ ông ấy đang chờ!”

Cường ánh mắt vô hồn, tựa như đang tìm thứ gì đó.

“Ông ấy?”

***

Ngoài Thiên Lương Phủ có một cỗ xe ngựa bình thường như bao cỗ xe ngựa khác. Một người trung niên đang đứng bình thường như bao người trung niên khác nhưng lại có gì đó không bình thường, rất không bình thường.

Chỉ một lát sau, Đại Phát và Cường đã có mặt trước cổng, mồ hôi nhễ nhại có vẻ họ đã chạy rất cật lực. Đại Phát mỉm cười, bộ mặt vô cùng giả dối:

“Ha ha, Phương tiên sinh. Xin giới thiệu với ngài đây là Cường, thư đồng mới của Trác đại nhân. Nó chỉ mới mười sáu tuổi, còn trẻ người non dạ, mong đại nhân chiếu cố nó thêm.”

Người được gọi là Phương tiên sinh là người tối hôm qua đã đứng cùng Trác Thiên Phàm, khí chất thư sinh nho nhã nhưng khí chất đó tựa như có lại tựa như không, thoang thoảng như cơn gió mùa hè, nhẹ nhàng, mát mẻ.

Phương tiên sinh mỉm cười, nụ cười hiền từ, ấm áp như ánh nắng buổi sớm mai. Cường đôi mắt vô hồn lại như có sức sống, sáng rực rỡ như vầng thái dương. Nó mỉm cười, trước giờ nó chưa một lần mỉm cười.

Đại Phát cười cười, đẩy Cường về phía Phương tiên sinh, y nghiến răng:

“Cái thằng ngốc này cười cái gì hả? Cẩn thận một chút đi, ông ấy dù gì cũng là viên Ngoại Lang một trong hai người đứng đầu Hình bộ ty đó, nhớ chưa?”

Cường ậm ừ rồi đi về phía Phương tiên sinh. Phương tiên sinh mỉm cười:

“Ngươi là Cường?”

Cường cúi đầu, thể hiện lòng thành kính:

“Vâng, thưa Phương tiên sinh!”

Phương tiên sinh gật đầu.

“Chúng ta đến Hình bộ ty thôi, giờ có vẻ hơi trễ rồi.”

Cả hai bước lên xe ngựa, chậm rãi, không có vẻ gì là vội vàng.

Đại Phát gọi theo:

“Làm việc ở Hình bộ ty có chút nguy hiểm đấy, đệ coi chừng m·ất m·ạng đó, nhớ chưa?”

Cường thò đầu ra khỏi xe ngựa, hét lên:

“Huynh đừng lo! Chẳng có ai thèm lấy mạng một tên thư đồng nhỏ nhoi như đệ đâu!”

Xe ngựa khuất xa, Đại Phát lẩm bẩm:

“Hy vọng là thế!”



***

Xe ngựa vẫn chạy.

Cường ngồi đối diện với Phương tiên sinh, ánh mắt vô hồn. Phương tiên sinh mỉm cười:

“Cường huynh đệ, cậu có thấy như thế này quá bất ngờ không?”

“Thật ra mà nói, tiểu nhân thấy rất bất ngờ. Cứ như là mơ ấy, chỉ sau một ngày từ một tên đầy tớ nghèo hèn trở thành một thư đồng cho một nhân vật lớn, quả thực có chút không tiếp nhận nổi.”

“Cường huynh đệ nên biết một chút về Hình bộ ty chúng ta, công việc của Hình bộ ty là quản lý vương pháp, tuyệt đối không để ai vi phạm vương pháp, kẻ chống lại tất phải chịu h·ình p·hạt thích đáng. Hơn nữa ta còn phải xử lý các vụ án xảy ra trong thành và các vùng lân cận, trong khi thẩm án phải tuyệt đối công tư phân minh, có tội phải nhận h·ình p·hạt. Ngoài ra còn có nhiệm vụ tấu nghị nữa, cái này từ từ cậu sẽ biết. Ta nói như thế có quá nhiều không, Cường huynh đệ hiểu chứ?”

“Vâng, tiểu nhân hiểu!”

“Đây là thường phục của Bộ Hình, cậu mặc vào đi.”

“Phương tiên sinh, tiểu nhân có điều muốn hỏi. Tiểu nhân là thư đồng của Trác Thiếu Chủ sao lại vào Bộ Hình?”

“Thực ra thư đồng vốn là người của Hình bộ ty chỉ là cậu sẽ chịu sự cai quản của Trác đại nhân và chỉ phục vụ cho ngài ấy thôi.”

“Hì, thế à?”

Cường nở nụ cười ngây thơ.

***

Bộ Hình buổi sáng, người người qua lại.

Ánh mắt, khuôn mặt, đăm chiêu, lạnh lùng, cười toe toét, muôn hình vạn trạng nhưng đều có sát khí, có thể là ẩn vào trong hoặc là bộc phát ra bên ngoài, đằng đằng sát khí.

Một người mới đến Bộ Hình thấy cảnh này tất sẽ sợ hãi. Đối với Cường mà nói thì kẻ đáng sợ nhất là Trác Thiên Phàm, cực kỳ đáng sợ. Cả hai chưa kịp bước vào Hình Ty Phòng thì một nha sai hớt hải chạy ra, bộ dạng có vẻ mệt mỏi:

“Dạ bẩm Phương tiên sinh, lại xảy ra chuyện rồi!”

Phương tiên sinh nhíu mày, nụ cười tắt hẳn:

“Hừ, Trác Đại Nhân đâu? Ngài ấy trước giờ luôn quan tâm tới chuyện này, nếu không có ngài ấy…”

Phương tiên sinh đột nhiên ngừng nói, bộ dạng trầm ngâm.

Tên nha sai đương nhiên hiểu ý, tiếp tục nói:

“Trác đại nhân hiện đang hội họp với Lê tướng quân và Đỗ tướng quân e rằng không thể về kịp, đại nhân đã gửi lời nhờ tiên sinh thay mặt đứng giải quyết.”

Phương tiên sinh nở nụ cười:

“Được rồi, việc này ta tự có có cách.”

Ông quay lại nhìn Cường thật nhẹ nhàng:

“Cường, ngươi có thể lo chuyện này chứ?”

Cường gật gật đầu rồi nó gãi gãi đầu, hỏi lại:

“Nhưng tiên sinh… Việc đó là gì vậy?”

Thực lòng mà nói nãy giờ hai người này nói chuyện nó chẳng hiểu gì cả, tựa như nó mới ở trên mây rớt xuống vậy.

Phương tiên sinh mỉm cười, trao cho nó một tấm lệnh bài.

“Ngươi cầm lấy lệnh bài này, thấy nó như thấy ta, cái này sẽ khiến ngươi dễ dàng trong việc điều tra. Cậu Nguyên đây sẽ dẫn ngươi đến…”

Ông chỉ vào tên nha sai lúc nãy rồi nói tiếp:

“Nơi xảy ra vụ án!”



Cường mặt thộn ra:

“Vụ án?”

Phương tiên sinh mỉm cười:

“Đúng vậy, một vụ g·iết người!”

Ông lại mỉm cười:

“Ngươi sẽ làm tốt chứ?”

Cường cười khổ, đây là lần thứ hai nó cười khổ, trước giờ nó rất ít khi cười khổ.

“Vâng, đương nhiên!”

Phương tiên sinh vẫn mỉm cười:

“Tốt lắm! Ta tin ngươi!”

Cường mỉm cười, đây là lần thứ hai nó mỉm cười, trước giờ nó rất ít khi mỉm cười. Đây là người thứ hai tin tưởng nó, trước giờ không có ai tin tưởng nó cả!

***

Cường và tên nha sai tên Nguyên đang ngồi trên xe ngựa.

Xe ngựa chạy rất nhanh, xe ngựa chạy rất xốc, xe ngựa như vậy đương nhiên không ai thấy dễ chịu, xe ngựa như vậy đương nhiên rất khó chịu, thậm chí thấy bực mình nhưng nha sai tên Nguyên không thấy khó chịu lại càng không thấy bực mình.

Y rất điềm tĩnh, ngồi rất điềm tĩnh.

Cường lại càng không thể thấy khó chịu, trước giờ nó rất ít khi thấy khó chịu bực mình lại càng không.

“Huynh tên họ đầy đủ là gì? Để đệ còn tiện xưng hô.”

Tên nha sai tên Nguyên mỉm cười:

“Tiểu nhân tên Hà Nhất Nguyên, xin ra mắt Cường đại nhân!”

Cường khoác khoác tay:

“Sao huynh lại gọi như thế? Đệ thì có gì lớn mà gọi là đại nhân chứ?”

Hà Nhất Nguyên mỉm cười:

“Hiện giờ ngoài Trác đại nhân và Phương tiên sinh thì ngài là lớn nhất vả lại ngài còn có lệnh bài của Phương tiên sinh nên chức vụ của ngài cũng như Phương tiên sinh vậy.”

Cường đôi mắt từ từ trở nên vô hồn như n·gười c·hết:

“Vậy huynh biết võ công?”

Hà Nhất Nguyên mỉm cười:

“Đương nhiên thưa đại nhân, trong toàn Bộ Hình ai cũng phải có tí võ nghệ phòng thân.”

Đôi mắt Cường vô hồn đột nhiên ánh lên vẻ lạnh lẽo rồi chợt tắt nhanh.

“Hình như vụ g·iết người này không phải là lần đầu tiên, đúng không?”

Hà Nhất Nguyên có vẻ trầm đi, một lúc sau y trả lời:

“Đúng vậy thưa đại nhân!”

Cường vẻ mặt vẫn như cũ, vô hồn:

“Vụ này là vụ thứ mấy rồi?”

Hà Nhất Nguyên cúi đầu, thanh âm nhỏ đi:

“Vụ thứ mười một!”

Xe ngựa chạy chậm lại, hiển nhiên là đã đến nơi.