Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Viêm Hoàng

Chương 6: Viễn Cổ Thần Pháp




Chương 6: Viễn Cổ Thần Pháp

Nửa đêm trăng khuyết tàn, sao le lói, mây đen thấp thoáng.

Buổi đêm thế này rất thích hợp cho việc t·rộm c·ắp và cả việc luyện công của Cường.

Cường đang ngồi cạnh bờ hồ, trước mặt nó là một quyển sách, phần bìa dường như bị đốt mất chỉ còn lại một góc nhỏ. Nó đang cởi trần để lộ bộ ngực gầy gò và cái bụng ốm nhom. Cường nhắm mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, cái bụng ốm nhom căng lên, đỏ rực.

Đệ nhất tầng đã được khởi động.

Trong người Cường máu đang chảy, luân chuyển không ngừng, dĩ huyết hóa khí, hàng trăm luồng khí lưu được hình thành chuyển động hỗn loạn. Khí lưu hóa hỏa kình, hàng ngàn luồng hỏa kình nóng bỏng đổ về phía đan điền, giao thoa nhau, xung kích nhau, triệt tiêu nhau cuối cùng tạo thành một mặt trời nhỏ đỏ rực và tỏa sáng.

Tầng thứ nhất là tụ khí, chính là tụ khí kình thành mặt trời, lấy mặt trời làm nơi cung cấp nội lực. Nếu mặt trời mất đi thì sinh mệnh của chủ nhân nó cũng đi tới chung điểm.

Võ công của Cường đặc dị là ở chỗ này, có thể tạo ra mặt trời trong chính thân thể máu thịt mà máu thịt không bị đốt cháy. Ngọn lửa ấy cháy mãi, bất diệt. Ngọn lửa ấy chỉ tàn lụi khi sinh mệnh của chủ nhân ngọn lửa c·hết đi.

Bộ võ công này tổng cộng có chín tầng nhưng hiện giờ nó chỉ có tám chương tâm pháp, còn tâm pháp chương chín đã thất lạc.

Các tầng trên cũng như tầng một là tụ khí tạo thành mặt trời ở các vị trí khác trên cơ thể, sau đó sẽ liên kết các mặt trời lại tạo thành một dòng chảy hỏa kình luân chuyển tuần hoàn khắp cơ thể khiến nội lực sinh sinh bất diệt trở thành gần như vô tận không bao giờ cạn kiệt.

Đạo lý cực kỳ đơn giản, nhưng trước giờ người có thể tu luyện đến đến tầng thứ bảy chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn người có thể đạt đến tầng tám cũng chỉ có ba bốn người. Còn người có thể đạt đến đỉnh phong tầng chín từ thuở nhà Lý lập quốc đến nay cũng chỉ có hai người.

Môn võ công này có thể nói là một trong những bộ võ công khó luyện nhất trong thiên hạ, cực kỳ khó luyện thậm chí là không thể luyện thành.

Tầng một chỉ việc luyện khí thành hỏa kình cũng đã rất khó khăn rồi thêm cả việc tụ hàng trăm hàng ngàn luồng hỏa kình để tụ thành mặt trời lại càng khó hơn không cẩn thận có thể bị hỏa kình phản phệ đốt ngược lại người luyện và tất nhiên kết quả chỉ có một:

Hóa thành tro bụi! Vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này!



Chỉ mới bước vào tầng một đã đối diện với c·ái c·hết nên không ít người không dám luyện, còn một số người khác chưa luyện thành tầng một đã hóa thành tro bụi.

Mỗi khi luyện lên một tầng mới là người luyện lại đối diện với với c·ái c·hết, với tử thần chờ chực đòi mạng. Càng lên cao nguy hiểm càng lúc càng lớn, sinh tử trong chớp mắt. Thậm chí đến tầng bảy là đã đến giới hạn của con người, luyện tiếp chỉ chuốc lấy c·ái c·hết, bị hỏa kình thiêu đốt đến c·hết. Chỉ những người có cơ địa đặc dị cùng với ý chí vô kiên bất tồi mới có thể vượt qua cửa ải tử thần ấy.

Nhưng điều đáng sợ nhất của loại võ công này lại nằm ở chính ngọn lửa bất diệt kỳ diệu. Mặt trời cháy mãi không tắt nên dù người luyện không thường xuyên luyện công thì nội lực vẫn tự vận hành như chính người luyện đang tu luyện. Chính điều đó làm cho công lực người luyện tăng tiến cực nhanh, luyện một năm bằng bốn, năm năm của người khác. Nếu người luyện siêng năng tập luyện thì nội công lại càng tăng tiến nhanh đến chóng mặt.

Nhưng vì nội lực tự vận hành nên kích thước mặt trời cũng từ từ tăng dần, khi đến mức “Viên Mãn” thì đạt kích thước cực đại.

Mặt trời có hai cấp độ:

Một là “Sơ Thành” lúc này mặt trời mới hình thành, kích thước khá nhỏ, năng lượng cũng chẳng bao nhiêu.

Hai là “Viên Mãn” lúc này mặt trời đã hoàn thiện, đạt kích thước cực đại, năng lượng cực kỳ lớn.

Mỗi tầng mặt trời sẽ có kích thước tăng dần, từ tầng một đến tầng sáu kích thước cực đại của mặt trời cũng chỉ lớn bằng thân người, vẫn có thể chứa được nhưng từ tầng bảy trở đi kích thước cực đại của mặt trời có thể đạt đến kích thước gấp ba gấp bốn lần cơ thể con người thậm chí là còn lớn hơn kích thước mặt trời thật sự ở trên trời cao. Khi đó nếu không chứa nổi mặt trời thì kết cục chỉ có một:

Nổ tan tành! Hóa thành tro bụi! Vĩnh bất siêu sinh!

Chính vì vậy mà trong mấy triệu năm qua, trong gần năm trăm người tu luyện, người có thể vượt qua tầng bảy chưa đầy mười lăm người còn số còn lại đương nhiên đã hóa thành tro bụi vì một khi đã luyện thì không thể dừng lại nếu không kết quả vẫn là hóa thành tro bụi.

***

Cường luyện thành tầng một trong vòng một năm. Đối với nó mà nói việc luyện võ công này không có khó hoặc dễ mà chỉ có sống hoặc c·hết.

Nó đã luyện thành công tầng một, hiện giờ trong bụng nó có chứa một mặt trời có đường kính gần hai phân, với một thằng nhóc như nó có thể luyện được như thế này quả thực không hề đơn giản chút nào.



Các môn võ công đa phần đều tu tập “khí” tức nội lực và lấy Đan Điền Khí Hải làm nơi chứa nội lực nhưng võ công của Cường lại khác, ban đầu đúng là luyện “khí” nhưng khi dẫn khí thành hỏa kình và mặt trời thì sau đó chỉ tu luyện mặt trời tức là làm cho lửa của mặt trời nhiều hơn, cháy mạnh hơn, nóng hơn và mang nhiều năng lượng hơn. Việc nối liền các mặt trời với nhau thành một vòng tròn khép kín và cho hỏa kình liên tục chảy tuần hoàn qua các mặt trời cũng nhằm mục đích tăng năng lượng cho mặt trời. Hơn nữa các mặt trời không nằm ở các huyệt đạo mà nằm ở các vị trí trong cơ thể xếp theo thứ tự từ tầng một đến tầng tám: bụng, ngực trái, ngực phải, lưng, hai bàn tay, hai bàn chân.

Mặt trời càng nhiều năng lượng thì ngọn lửa chủ nhân sử dụng chiến đấu càng mạnh và lực p·há h·oại càng lớn.

Các mặt trời được gọi theo số tầng của chúng ví dụ mặt trời tầng một gọi là Đệ Nhất Thái Dương.

***

Cường vẫn tiếp tục luyện công, Đệ Nhất Thái Dương ở bụng vẫn tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng tỏa ra cả bên ngoài, hơi thở Cường lại trở lên gấp gáp, phần ngực gầy gò căng phồng lên, đỏ rực.

Đệ Nhị Tầng! Đệ Nhị Thái Dương Viên Mãn!

Hai mặt trời đều đạt cực đại tỏa sáng rực rỡ, hoả kình thoát ra bên ngoài cơ thể Cường, hỏa kình quấn chặt lấy Cường như muốn đốt cháy nó lại như muốn bảo vệ nó.

Hai mặt trời cùng lúc vươn ra hai xúc tu lửa, xúc tu lửa đâm xuyên vào mặt trời tạo thành một vòng tròn lửa nối liền hai mặt trời, hỏa kình lập tức vận chuyển tuần hoàn khiến cho hai mặt trời càng lúc càng sáng, sáng đến độ chói mắt.

Cường cũng đang phát sáng, sáng đến độ không thể nhìn thẳng.

Cường luyện thành tầng hai trong vòng hai năm, quá trình luyện công cực kỳ khó khăn đơn giản vì nó tự mình tu luyện, không một ai chỉ dẫn cho nó, không có.

Hiện giờ Đệ Nhị Thái Dương của nó đường kính cực đại cũng gần ba phân.

Ánh sáng tắt đi, Cường cũng trở về bình thường, nó thở phào nhẹ nhõm. Xung quanh nó nội trong vòng hai trượng cỏ cây bị đốt cháy đen khét lẹt, hồ nước đang sôi sục, bốc hơi gần nửa hồ.

Cường có vẻ hối lỗi vì đã p·há h·oại tan hoang thế này cũng may là chỗ này vốn bỏ hoang đã lâu nên không ai biết cả, chẳng ai để ý đến nơi này cả.



Cường bước khỏi nơi luyện công bí mật, thật chậm rãi.



Bờ hồ là nơi luyện công bí mật của Cường, trước đây chẳng ai để ý đến cả nhưng hôm nay nó không còn bí mật nữa vì đã có người để ý đến nơi này.

Trên mái nhà cũ kỹ đối diện với bờ hồ, hai bóng người, một già một trẻ, người thanh niên toát ra khí độ phi phàm, là Trác Thiên Phàm. Người trung niên phía sau khí độ nho nhã, bộ dạng đối với Trác Thiên Phàm mười phần cung kính.

Khí thế Trác Thiên Phàm chí cương chí bá, khí chất của trung niên nho nhã tựa hồ có phần tương phản nhưng khí chất của ông ta lại như hòa vào khí thế của Trác Thiên Phàm như như tôn lên khí thế bá đạo của Trác Thiên Phàm, khiến khí thế đó như khí thế của một vị vương giả.

Hy sinh mình để chủ nhân trở nên hoàn hảo hơn, đó tuyệt đối là một trung thần nghĩa sĩ.

Trác Thiên Phàm cất tiếng, thật nhẹ nhàng:

“Phương tiên sinh, ông đã thấy rồi chứ?”

Người được gọi là Phương tiên sinh cung kính trả lời:

“Tiểu nhân đã thấy thưa đại nhân.”

Trác Thiên Phàm có vẻ không hài lòng về cách ông xưng hô, chàng nhìn về phía đám cây cỏ bị cháy đen.

“Có vẻ cậu ta chưa luyện đủ hỏa hầu, nhưng bộ võ công này quả nhiên là tuyệt thế thần công, khoáng tiền tuyệt hậu.”

Trác Thiên Phàm nhíu mày, trước giờ chàng rất ít khi phải nhíu mày. Ánh mắt Trác Thiên Phàm lộ vẻ sắc lạnh, trước giờ chàng rất ít khi có ánh mắt này.

“E rằng có thể sánh ngang với thất đại thần pháp!”

Đến Trác Thiên Phàm oai danh lừng lẫy khắp kinh thành Kim Long mà còn nói như thế thì rốt cuộc bộ thần công mà Cường đang tu luyện đáng sợ đến mức nào chứ?

Cả hai im lặng, lắng nghe tiếng gió.