Chương 5: Trác Thiên Phàm
Thiên Lương Phủ.
Hiện giờ Cường đã vào đây được hơn một tháng rồi, trong vai một tên đầy tớ nghèo hèn.
Một tháng, thời gian không quá dài nhưng đủ để nó làm quen với cung cách cư xử cũng như các quy tắc trong phủ. Một tháng, công việc của nó đơn giản chỉ là sáng chẻ củi trưa nấu cơm chiều tưới cây tối xách nước, cứ thế lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt buồn chán.
Nhưng nó thấy hài lòng với công việc này.
Hài lòng, dù nó có khổ cực vì phải làm việc quần quật suốt ngày, một ngày có mười hai canh giờ nhưng nó chỉ nghỉ ngơi được năm canh giờ. Hài lòng, dù nó có tẻ nhạt vì nó chỉ làm mỗi công việc như thế, không thay đổi gì, không có gì mới mẻ, không một chút kích thích, Cường đang ở cái tuổi mười lăm cái tuổi cần gì đó thật mới mẻ thật kích thích nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Cường không phải kiểu người hiếu động hoặc đã mất đi cái tính hiếu động của trẻ con nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu.
Xoẹt!
Cường nhẹ nhàng giơ chiếc rìu nặng gần ba mươi cân bổ đôi thanh củi, một cách nhanh lẹ gọn gàng nhẹ nhàng như một kiếm thủ thực thụ. Không, là một sát thủ thực thụ, bất kì ai có chút lịch duyệt giang hồ hay kiến thức võ công thấy cảnh này tất đều nghĩ vậy.
Việc bổ gần một trăm cân củi mỗi ngày có vẻ quá sức với một thằng nhóc mười lăm tuổi nhưng đối với nó thì việc này khá đơn giản, với thực lực hiện giờ của y đủ để làm gấp ba bốn lần công việc hiện nay.
“Cường đệ đệ!”
Hài lòng nhưng có chút khó chịu, điều làm nó khó chịu nhất là không có bạn, không có lấy một người để trò chuyện.
Thiên Lương Phủ tổng cộng chỉ có năm mươi hai người, gần một tháng nay nó chỉ gặp đúng hai người, một là ông lão đã “mua” nó về, hai là người vừa gọi nó, Đại Phát!
Đại Phát lớn hơn nó ba bốn tuổi, cao hơn nó một cái đầu. Khuôn mặt cũng như nó chẳng có gì nổi bật ngoại trừ đôi mắt, đôi mắt của y long lanh sóng sánh như đôi mắt con gái, nếu không nhìn vào thân hình thô kệch của y chắc ai cũng nghĩ y là con gái.
Cường nhìn y, chậm rãi:
“Có chuyện gì mà huynh tìm đệ lúc này vậy?”
Đại Phát mặt mày chau lại: “Đương nhiên là có chuyện rồi!”
“Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao nhìn mặt mũi huynh nghiêm trọng vậy? Huynh trước giờ chằng phải luôn nói nói cười cười sao?”
Cường vẫn chậm rãi bổ củi, không nhanh không chậm, nhịp độ không hề thay đổi, không hề bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của Đại Phát.
Đại Phát đôi mày vẫn chưa giãn ra, y nói thật chậm:
“Có người muốn gặp đệ!”
Cường phút chốc dừng lại, ngô nghê hỏi:
“Có người muốn gặp đệ? Là ai chứ?”
Đại Phát quay người đi, có chút khẩn trương:
“Cứ đi theo ta, đệ sẽ biết!”
Cường bỏ chiếc rìu xuống, chậm rãi. Nó không nói gì cả, lặng lẽ theo sau Đại Phát, trước giờ nó vẫn luôn vậy.
Đại Phát đi thật chậm như thể đang chờ Cường theo sau, nó đi thật chậm rãi như thể đang chờ Đại Phát đi nhanh lên.
Con đường như thật dài, như thật lạnh vì chẳng có ai nói gì cả. Hai người, Đại Phát không dám nói, Cường không muốn hỏi.
***
Con đường như ngắn đi, như ấm hơn vì Đại Phát đã cất tiếng nói:
“Đệ có biết ai là người đứng đầu Thiên Lương Phủ này không?”
Cường ngây ngô đáp lại:
“Chẳng phải là người gọi là lão gia gì đó sao?”
Đại Phát phì cười:
“Phải gọi là lão nhân gia, ngài đã từ quan cách đây ba năm rồi, ngài còn giao lại Thiên Lương Phủ do chính tay đương kim thiên tử Dương Thái Tổ phong tặng cho người con trai cả của ngài và người con trai cả này cũng chính là chủ nhân hiện thời của Thiên Lương Phủ và…”
Đại Phát ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Cũng là người muốn gặp đệ!”
Cường hờ hững nhìn hàng cây bên ngoài sân, chậm chạp hỏi lại:
“Anh ta là người xấu?”
Đại Phát trả lời thật tự nhiên:
“Đương nhiên là không!”
Cường hỏi lại cũng rất tự nhiên:
“Nếu vậy tại sao huynh lại căng thẳng như vậy? Hay là huynh đang lo chuyện gì?”
Đại Phát nở nụ cười có phần gượng gạo:
“Không có gì cả… Thật đó, không có chuyện gì cả. A, sắp tới phòng của thiếu chủ rồi kìa.”
Cường đưa tay ngắt một chiếc lá đã vàng úa, phe phẩy trước mũi.
“Anh ta, người con trai cả ấy, rốt cuộc tên là gì?”
Đại Phát buông một câu gọn lỏn.
“Trác Thiên Phàm!”
Cả hai lại im lặng, con đường lại như dài hơn. Đối với Đại Phát mà nói con đường này tựa như xa xăm, tựa như vô tận vì y thấy lo lắng, vì y thấy sợ hãi. Từ hôm qua khi mà thiếu chủ nói với y muốn gặp Cường, y đã thấy lo lắng, y đã thấy thiếu chủ có cái gì đó thật lạ, thật đáng đáng sợ, lúc đó y tưởng rằng y đ·ã c·hết rồi c·hết chỉ vì một lời nói của thiếu chủ.
Y có một linh cảm rất tệ, thật sự tệ hại, trước giờ linh cảm y rất ít khi sai lệch. Lần này y lại mong linh cảm của y sai lệch, càng sai nhiều càng tốt.
Đại Phát cất tiếng có phần run rẩy:
“Thưa thiếu chủ, Cường đã tới rồi ạ!”
Bên trong vẫn im lặng, sự im lặng c·hết chóc. Đại Phát run rẩy lùi về sau, y quay sang Cường.
“Đệ vào đi, cẩn thận!”
Đại Phát bước đi thật nhanh, y chỉ muốn rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt!
Cường chậm chạp mở cánh cửa, chạm vào cánh cửa. Cánh cửa, cửa bằng gỗ, không phải bằng sắt giờ đây nó còn nặng hơn cả sắt, nặng cả ngàn cân.
Im lặng, tĩnh mịch, trong phòng không một tiếng động tựa như không có người lại như rất nhiều người, thiên quân vạn mã.
Cường cảm thấy từ trong phòng có thứ gì đó xông ra, có thứ gì đó phá cửa mà ra, thiên quân vạn mã, thiên binh thiên tướng.
Khí chất như băng tuyết.
Khí tức như liệt hỏa.
Khí thế như giông bão.
Cường liệt, bạo lệ, có chút lạnh lùng pha chút dụ hoặc mê người.
Cường thấy cánh cửa như nặng thêm cả vạn cân, cánh cửa như cổng Địa Ngục, cánh cửa như vỡ ra. Một ngọn sóng đổ ập vào người nó, tiếp đó, hàng trăm hàng ngàn cơn sóng thật mãnh liệt ùa về phía nó, cuốn trôi nó.
Thật đau đớn, thật lạnh lẽo. Rùng mình, cái lạnh tan biến, đau đớn tan biến, sóng dữ tan biến. Cường toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nó không tưởng tượng nổi chỉ là một chút khí tức đã làm cho nó có cảm thấy sợ hãi tột cùng. Nó có cảm giác mình như đ·ã c·hết.
Cường tiến thêm một bước, nó chỉ cách cánh cửa có hai bước mà như cách cánh cửa cả một ngọn núi. Cường chạm vào cánh cửa, một luồng khí kình cực đại như gió lay nhẹ hàng cây đập thẳng vào ngực nó, thật mạnh. Luồng khí kình ấy như đẩy nó ra xa, thật xa, xa cả ngàn trượng.
Bóng tối bao trùm, trống rỗng. Xung quanh trống rỗng, cây cối, cỏ dại, thạch đăng, cánh cửa, phòng của Trác Thiên Phàm, bầu trời, muôn vì tinh tú biến mất chỉ còn lại một màu đen, bóng tối.
Quay lưng lại phía sau là vực sâu cả ngàn trượng, Cường chưa kịp định thần thì bóng tối ánh lên vẻ sắc lạnh tụ lại thành hình một con hổ, một con hổ khổng lồ. Con hổ đôi mắt thật lạnh lẽo, cái mồm đỏ lòm từ từ mở ra, đôi hàm nhọn hoắc còn vương chút máu, Cường cứng đờ, nó không biết làm gì ngoài sợ hãi, thân hình nó run bần bật, tất cả dây thần kinh như sắp đứt ra. Lần đầu tiên nó sợ hãi như vậy, lần đầu tiên trong đời.
Con hổ tỏa ra Hàn Khí lạnh lẽo, lạnh như băng, như đóng băng cả bóng tối. Con hổ bước tới nhè nhẹ, thật chậm, Cường lùi lại, thật chậm đến sát bờ vực sâu.
Gào!!!
Con hổ lao lên, cái miệng đỏ lòm há toác ra như to to hơn cả chục lần, như to hơn cả trăm lần, thừa sức nuốt trọn Cường, thừa sức nuốt trọn cả ngọn núi.
Cường hoảng hốt lùi về sau.
***
Rơi, Cường rơi xuống vực. Rơi, thật nhanh.
“Aaa…”
Nó không kìm nổi phải thét lên.
***
Cánh cửa phòng Trác Thiên Phàm vẫn đóng im lìm.
Tách!
Một giọt mồ hôi rơi trên nền gạch nhẹ nhàng như tiếng sấm.
Cường bừng tỉnh, cây cối, cỏ dại, thạch đăng, cánh cửa, phòng của Trác Thiên Phàm, bầu trời, muôn vì tinh tú vẫn như cũ. Cường vẫn lành lặn như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào giống vừa rơi xuống vực.
Chuyện vừa rồi như một giấc mộng, một cơn ác mộng!
Cường rùng mình, chỉ là khí thế tỏa ra từ trong phòng mà khiến nó sợ hãi đến mức sinh ảo giác sao? Hay cảnh tượng đó, cơn ác mộng khủng kh·iếp đó là bản chất của vị Trác Thiên Phàm? Hay là linh cảm của nó?
Cường lại rùng mình, nó có cảm giác của sự c·hết chóc. Trong phòng vang lên một giọng nói:
“Vào đi!”
Một giọng âm trầm uy nghiêm như một mệnh lệnh tuyệt đối.
Cường chạm vào cánh cửa, cánh cửa bằng gỗ, gỗ đương nhiên không phải sắt, thật nhẹ, nhẹ hơn nó tưởng tượng nhiều.
Cảnh cửa mở ra, cánh cửa Địa Ngục đã mở ra, hơi thở t·ử v·ong vang lên nhè nhẹ, càng giác c·hết chóc càng lúc càng gần càng lúc càng rõ ràng.
Trong phòng tĩnh lặng, le lói chút ánh sáng.
Một người đang ngồi, đến Cường cũng phải tự hỏi rốt cuộc Trác Thiên Phàm là thần thánh phương nào mà khí thế tỏa ra lại đáng sợ đến vậy?