Chương 4: Thiên Lương Phủ
Một cỗ kiệu.
Bình thường, thậm chí là quá tầm thường, hình dáng cũng như bao cỗ kiệu khác, chất liệu gỗ quá tầm thường, đen sì nham nhám, khắp thân kiệu chẳng tìm thấy một chút hoa văn.
Đơn giản, bình thường nhưng sao lại khiến cho một bọn khét tiếng như Thiên Vân Trại sợ toát mồ hôi?
Bởi vì khiến cho chúng sợ hãi không phải là cỗ kiệu mà là khí thế của của cỗ kiệu, khí thế của người ngồi trong kiệu.
Vân Khiếu Thiên đã dừng lại, phải dừng lại, hắn không thể bước tiếp nữa, hắn không đủ tự tin. Hắn sợ, lần thứ hai hắn thấy sợ hãi, lần đầu tiên hắn nghe được nhịp tim đập thật mạnh, tựa như muốn vỡ ra, lần đầu tiên hắn thấy kinh hoàng.
Không! Không phải là sợ hãi kinh hoàng gì cả mà là sự ngưỡng mộ, sự tôn kính, sự sùng bái. Cảm giác ấm áp lạ thường, hắn cảm thấy mát, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cúi đầu xuống, việc mà ba mươi năm nay hắn chưa hề làm.
Thằng nhóc cũng dừng lại, nó cũng phải dừng lại, nó cũng không dám bước tiếp.
Đôi mắt nó chưa một lần mở to giờ đã mở to. Đôi mắt ấy luôn vô định thất thần giờ đã sắc bén có thần, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu như tìm kiếm thứ gì đó, tìm thứ đã khiến nó khó chịu, tìm thứ đã khiến nó sợ hãi.
Một loại khí thế vô hình, khí thế. Khí thế giống như khí tức nhưng không phải là khí tức.
Khí tức sinh từ bên trong cộng hưởng với tác động của bên ngoài.
Khí thế là khí chất có sẵn, mới sinh ra đã có, không cần rèn luyện, không chịu sự tác động của thứ gì cả. Bá khí cũng là một loại khí thế, đáng hơn cả khí tức, cường bạo hơn cả khí thế.
Khí thế trước giờ luôn bức người kinh nhân, luôn lăng lệ bạo tàn.
Nhưng khí thế này không bức người, không bạo tàn. Khí thế này nhẹ nhàng như gió, ấm áp như nắng mai. Khí thế này không làm người ta sợ, không làm người ta phải phục tùng mà khiến người ta tôn kính, khiến người ta tự nguyện phục tùng.
Khí thế ấy là khí thế của bậc trí giả, là khí thế của bậc hiền giả. Không, khí thế thế này phải là của bậc thánh nhân.
Khí thế mà không cần làm gì cả, chỉ cần một ánh mắt, chỉ cần một cử chỉ, chỉ cần một câu nói cũng đủ để tin tưởng, cũng đủ để sùng bái.
Người trong kiệu là một người như vậy.
Mồ hôi Vân Khiếu Thiên đã ướt đẫm, mồ hôi thằng nhóc đã lấm tấm đầy trán.
Người trong kiệu cất tiếng nói, giọng nói nhẹ nhàng có phần uy nghiêm:
“Vị huynh đệ này có phải là Thiên Vân Trại Chủ Vân Khiếu Thiên trên núi Đoạn Nhạc oai danh lừng lẫy?”
Vân Khiếu Thiên chắp tay, bộ dạng cực kỳ thành kính:
“Vâng, chính là tại hạ! Không biết các hạ có gì chỉ giáo?”
Người trong kiệu như trầm đi một chút, rồi nói:
“Vậy cậu bé này có phải Vân Trại Chủ định đưa đến chỗ Lâm Tri Lão Gia?”
Lâm Tri Lão Gia là tên thật của Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia, chỉ có Vân Khiếu Thiên mới biết, không ngờ người này lại biết. Vân Khiếu Thiên lộ vẻ xấu hổ lẫn chua chát:
“Đúng vậy, chuyện này là chuyện riêng của tại hạ, các hạ tốt nhất không nên quan tâm lại càng không nên xen vào!”
Người trong kiệu như mỉm cười:
“Giờ Vân Trại Chủ có đến Trường Khang Viện thì cũng vô ích thôi, ta không muốn Vân Trại Chủ phải tốn công.”
Lời nói này không hề có chút đe dọa nào mà như một điều hiển nhiên, một sự thật ai nghe cũng đều tin tưởng cả, Vân Khiếu Thiên Cũng vậy.
Hắn nhìn về phía cuối chợ, Trường Khang Viện. Trong gió thoang thoảng một mùi hương, không phải mùi máu mà là mùi của sự nguy hiểm. Hắn nhíu mày, lộ vẻ căng thẳng:
“Vậy ý của các hạ là gì?”
Người trong kiệu chậm rãi trả lời:
“Ta có thể nhận lấy cậu bé này không?”
Vân Khiếu Thiên bật cười, giải tỏa đi chút căng thẳng:
“Các hạ định lấy không người của tại hạ sao? Trên đời này không có bữa tiệc nào miễn phí cả, chắc các hạ phải hiểu.”
Người trong kiệu lại như đang mỉm cười:
“Con người không phải đồ vật, sao có thể đem ra buôn bán như đồ vật?”
Lí lẽ rất đơn giản nhưng hắn không thể phản bác gì thực ra là không dám phản bác, việc của hắn có thể làm chỉ là cãi cố:
“Nếu đã không thể mua bán thì ta trao đổi đi. Đổi thằng nhóc này lấy một trong hai con ngựa của các hạ, được chứ?”
Vân Khiếu Thiên không muốn chuyến đi này lỗ vốn. Người trong kiệu lại như mỉm cười:
“Làm như vậy há chẳng phải coi con người như con ngựa này sao?”
Vân Khiếu Thiên im lặng. Người trong kiệu cũng im lặng.
Vân Khiếu Thiên im lặng. Người trong kiệu cũng im lặng. Cả chợ cũng im lặng. Thằng nhóc cũng im lặng.
***
Vân Khiếu Thiên im lặng, Vân Khiếu Thiên cười khổ.
Hắn biết nếu hắn còn im lặng chắc hắn bị vỡ tim mà c·hết mất.
“Được rồi, dù gì mà nói thằng nhóc này quả thực quá vô dụng bán đi chắc chả ai thèm mua. Bây giờ nó là của các hạ. Ê, nhóc!” Hắn quay đầu gọi thằng nhóc.
“Lại với chủ nhân mới của mi đi, nhanh lên!”
Thằng nhóc chậm chạp tiến lại bên cỗ kiệu, nó không nói gì cả, vẫn vô hồn như vậy.
Vân Khiếu Thiên chắp tay hướng về phía cỗ kiệu.
“Bái biệt!” Nói rồi quay lưng bước đi, cả bọn lâu la lục đục theo sau.
“Trại chủ!”
Một giọng nói chậm rãi vang lên. Vân Khiếu Thiên dừng lại nhưng không quay đầu lại.
Thằng nhóc chậm rãi nói, nói thật chậm rãi:
“Trại chủ tốt nhất không nên cười cái kiểu khặc khặc nữa, như vậy chỉ khiến ông đáng sợ hơn thôi.”
Vân Khiếu Thiên im lặng rồi cất bước đi. Trong gió vẫn còn còn vang chút tiếng nói của hắn:
“Nhóc con, mi thật lắm chuyện!”
Bóng Vân Khiếu Thiên đã khuất xa. Người trong kiệu mỉm cười.
“Cậu bé, cậu bé tên là gì?”
Thằng nhóc lơ đễnh trả lời:
“Con tên là Cường!”
Người trong kiệu lại mỉm cười:
“Được rồi, Cường. Con đi theo ta!”
Cường chậm chạp trả lời:
“Vâng, thưa lão gia!”
Cỗ xe ngựa khuất bóng sau ánh nắng hắt hiu buổi sáng sớm.
***
Chợ của tiện dân một khắc sau lại ồn ào hỗn loạn rồi lại lặng im vì sự xuất hiện của một con người, người này còn đáng sợ hơn cả Thiên Vân Trại, Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia.
Đối với người trong chợ thì lão ta là đáng sợ nhất, lão trước giờ chưa một lần làm điều tốt. Đối với những người trong chợ hôm nay lão thật khác, khuôn mặt, cách ăn mặc vẫn vậy nhưng khí chất không như xưa nữa, không độc ác âm hiểm, không xảo trá ngụy tạo mà trở nên nhẹ nhàng như gió, ấm áp như nắng mai.
Lão ta bước đến thằng bé vẫn ôm chặt mẩu bánh dính đất, lão lấy ra ba chiếc bánh bao thơm phức đưa cho thằng bé.
“Ăn đi, chẳng phải nhóc rất đói sao? Ta không hạ độc đâu!”
Thằng bé do dự rồi cầm lấy ba chiếc bánh nhai ngấu nghiến, nước mắt hòa lẫn với mẩu bánh, nó nói trong nghẹn ngào:
“Cám ơn lão gia!”
Lão mỉm cười, nụ cười hiền từ đến kỳ lạ. Lão quay lưng, cất giọng sang sảng:
“Từ nay Trường Khang Viện sẽ đổi tên thành Vọng Nguyệt Lâu, bán thức ăn miễn phí, mọi người cứ tự nhiên đến ăn uống. Và ta sẽ miễn tất cả các loại thuế trong chợ trong vòng hai năm!”
Im lặng,
Vỡ òa!
Mọi người trong chợ không thể tin vào tai mình nữa, họ reo hò, họ la hét, họ nhảy múa, họ quỳ xuống, thét lớn:
“Đa tạ Đại Lão Nhân Gia!”
Lão mỉm cười, nhìn về phía đầu chợ như muốn nhìn dung nhan con người siêu phàm đã viếng thăm lão lúc nãy.
Lão mang ơn người đó nhiều nhất.
***
Trên con đường lên núi Đoạn Nhạc.
Vân Khiếu Thiên cùng vài tên lâu la đang trở về trại, đột nhiên hắn dừng lại rồi quay về phía sau, hắn nở nụ cười lạnh lùng rồi bất chợt cười thật lớn, thật thống khoái:
“Theo các ngươi thì trong hai kiểu cười lúc nãy cái nào khiến ta bớt đáng sợ hơn?”
Lũ lâu la ngẩn ra, rồi lục đục trả lời:
“Đương nhiên là cả hai rồi ạ!”
“Tốt! Tốt!” Hắn lại bật cười.
Cả bọn lại đi về phía núi Đoạn Nhạc, vừa đi vừa cười thật lớn, thật thống khoái.
***
Cường theo sau cỗ kiệu đã đi được ba khắc.
Người khiêng kiệu hô to:
“Về đến phủ rồi, thưa lão gia!”
Cường chậm rãi nhìn quanh, điều đầu tiên đập vào mắt nó là bảng sơn son th·iếp vàng có ba chữ:
Thiên Lương Phủ!
Một người trạc ngũ tuần hớt hải chạy ra, điệu bộ cực kỳ cung kính.
“Lão gia, người đã về rồi ạ.”
Người trong kiệu nói với Cường:
“Đây là Trương tổng quản, ông ấy sẽ sắp xếp cho ngươi, đi theo ông ấy đi!”
Cường chậm chạp bước theo Trương tổng quản. Từ giờ Cường đã trở thành một phần của Thiên Lương Phủ.
Người trong kiệu nở một nụ cười:
“Xem ra võ lâm thiên hạ từ giờ sẽ cực kỳ náo nhiệt!”
***
Câu chuyện bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Sóng gió võ lâm.