Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Viêm Hoàng

Chương 3: Vân Khiếu Thiên




Chương 3: Vân Khiếu Thiên

Nhà Dương, nước Nam Việt.

Thiên Đức năm thứ mười, sau khi đánh dẹp được cuộc nội loạn của Đỗ Hùng Ưng, Dương Thái Tổ Dương Quang Minh đã đưa triều nhà Dương trở thành triều đại thịnh trị bậc nhất lịch sử nước Nam, nhà nhà ấm no, người người an vui.

Nhưng vật gì dù hoàn hảo đến đâu cũng phải có góc khuất của nó, quầng sáng nào cũng phải có điểm tối.

Dù Dương Thái Tông đã giảm bớt quyền hạn của hoàng tộc, đả phá sự thống trị thế tập rối ren đời nhà Vũ, nhưng vẫn không tạo ra được sự bình đẳng xã hội. Trong Dương triều hình luật có ghi rõ rằng, người phân ra hai loại “lương” và “tiện”.

Đã là tiện dân thì bị đối xử như thế nào cũng chẳng ai quan tâm, dù bị bán đi cũng vậy.

Thành Kim Long.

Kinh đô của nhà Dương, phồn hoa nhộn nhịp, ô hợp bát nháo, quần hùng tụ hội, quần ma tranh phong.

Trên con đường đi vào chợ, náo nhiệt, hỗn loạn, ồn ào, nhộn nhịp. Tiếng heo, tiếng gà, tiếng rao hàng, tiếng chửi bới nhau, tiếng kì kèo giá cả vang lên, thật chát chúa, thật đinh tai.

Một thằng nhóc đen nhẻm, mặc mỗi chiếc quần rách rưới, tay cầm một mẩu bánh dính đầy bùn, chạy liểng xiểng và vang sau lưng nó là tiếng chửi rủa nhục mạ.

Chẳng ai để ý đến họ cả dù thằng nhóc hay người bán hàng, không một ai.

Hai ba cô nương ỏng ẻo như khúc gỗ bị đứt thành hai ba đoạn, áo xanh áo đỏ, tô son trát phấn, kì kèo giá cả tựa như cãi lộn. Chẳng ai để ý đến điều đó cả, không một ai.

Bởi đó là chuyện hiển nhiên, mấy cảnh này dù người mới tới một ngày thấy cũng vài chục lần.

Bởi nơi đây là chợ của tiện dân, cách hành xử đương nhiên cũng chả hay ho gì.

Ở đầu chợ, một toán người bước vào.

Âm thanh, im bặt, không, là không còn một âm thanh nào nữa. Mọi người đều im bặt đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mọi vật, như dừng lại.

Thời gian, như đứng yên.

Toán người, chỉ có mấy người, dẫn theo một người.

Một thằng nhóc, quần áo rách rưới, gầy gò ốm yếu, bước đi chậm rãi, đôi mắt vô thần, đôi mắt vô hồn, đôi mắt tựa như nhìn về nơi xa xăm, đôi mắt lại tựa như không nhìn gì cả, đôi mắt khép hờ, đôi mắt như chưa bao giờ mở hết, đôi mi đen láy, cụt lủn.

Thằng nhóc chậm chạp nhìn vào những gương mặt sợ hãi, lo âu của những người trong chợ rồi chậm chậm chạp quay về phía tên đi đầu đám người hỏi:

“Tại sao họ lại sợ ông như vậy?”

Cả đám bật cười, cười thật to, tựa hồ chưa có điều gì làm chúng buồn cười đến vậy.



Tên đi đầu ngưng cười, cả đám ngưng theo.

Hắn, mới nhìn đã sợ, càng nhìn càng đáng sợ.

Đầu trâu mặt ngựa, hắn chẳng khác gì cả, khuôn mặt gồ ghề, đôi mắt sáng quắc như chim ưng, cái mũi dài khọm, làn da ửng nắng đen sạm, hàm răng vàng ố, rạch ngang mặt y, một vết sẹo, từ bên trán phải đến má trái, to tướng.

Khuôn mặt hắn tuy đáng sợ nhưng thứ đáng sợ hơn là khí tức của hắn, sát khí.

Sát khí, nồng nặc, như mùi mồ hôi.

Sát khí chỉ xuất hiện khi muốn g·iết người, lúc này, hắn không hề muốn g·iết người cũng không có ý định g·iết người nhưng hắn tỏa ra sát khí còn mạnh mẽ hơn cả lúc muốn g·iết người và có ý định g·iết người.

Điều này nếu hắn không phải là một tuyệt đỉnh cao thủ thì hắn phải là một t·ên s·át n·hân điên cuồng đã s·át h·ại không dưới ngàn người.

Thậm chí là cả hai.

Điều này mới thực sự đáng sợ!

Sát khí giờ đây như một phần của hắn, như hơi thở của hắn, thật tự nhiên.

Người có thể đạt đến trình độ như hắn trong kinh thành không quá mười người, thậm chí là ít hơn.

Một con người khủng bố như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sởn da gà rồi chứ đừng nói gì đến việc bắt chuyện với hắn.

Thằng nhóc lại đang làm chuyện như vậy, bắt chuyện với hắn ta.

Hắn nhìn thằng nhóc, nở nụ cười ngạo nghễ:

“Hô hô… Trong thành Trường An này không ai là không biết ta, không ai là không kh·iếp sợ ta. Ta là ai? Ta là thủ lĩnh của Thiên Vân Trại oai danh lừng lẫy Vân Khiếu Thiên. Cả thành Trường An này ta chỉ dưới tên thiên tử ngu ngốc, còn lại ta chấp hết, lão tử trước giờ tung hoành giang hồ há sợ ai? Đến cả lũ ăn hại Bộ Hình còn phải nể mặt ta ba phần nữa là. Ngươi nghĩ thử xem, bọn tiện dân sao lại không sợ ta chứ!”

Thằng nhóc lơ đễnh, nhìn về phía thằng nhóc đen nhẻm rách rưới, nó đang ôm chặt mẩu bánh dính đất như sợ ai đó lấy mất. Thằng nhóc chậm chạp nói tiếp:

“Sao ta nghe ông nói có tên c·hết tiệt nào mới nhậm chức vài tháng đang làm phiền ông mà, cái đó gọi là nể mặt ba phần sao?”

Bọn theo sau Vân Khiếu Thiên nhíu mày, chạm nhẹ chuôi đao. Vân Khiếu Thiên bật cười, nụ cười có phần hào sảng:

“Khửa khửa, chỉ là một tên Hình Bộ Ty nhỏ nhoi sao khiến lão tử phiền lòng được, chỉ là…”

Thằng nhóc chậm chạp quay sang nhìn hắn.

“Chỉ là? Ông định đưa tôi đi đâu?”



Vân Khiếu Thiếu nhìn thằng nhóc, rồi bật cười, nụ cười có phần tà dị lại pha lẫn sự thích thú:

“Đi đâu? Nhóc con đừng làm ta mắc cười nữa… Khặc khặc khặc…”

Hắn ho lên sặc sụa rồi dí bộ mặt ghê rợn sát vào khuôn mặt gầy gò của thằng nhóc rồi lại cười lên sằng sặc:

“Ta đang đưa nhóc đến nơi cần đến, nơi – mua – nô – lệ!”

Hắn gằn từng tiếng như thể sợ thằng nhóc không nghe thấy:

“Mày nghe rõ chưa? Mày có thấy sợ không? Mày đã thấy sợ chưa? Sợ lắm phải không? Sợ thì cứ khóc đi, thét lên đi? Gào thét đi? Mày sợ lắm mà đúng không? Khặc khặc…”

Hắn ta, với một khuôn mặt hắc ám, buông ra một tràng câu hỏi như để hù dọa trẻ con.

Thằng nhóc như chẳng thèm để ý đến hắn, lời nói hay câu hỏi hù dọa của hắn. Nó lơ đễnh nhìn hai ba cô nương, áo xanh áo đỏ đang co rúm người ôm chặt lấy bà bán rau lúc nãy còn kì kèo chút rau cải. Lớp phấn bị mồ hôi và nước mắt xóa đi lộ ra làn da già nua nhưng có phần tự nhiên hơn.

Nó chậm chạp trả lời, buông từng chữ:

“K – h – ô – n – g – s – ợ!”

Vân Khiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ giận dữ lẫn thất vọng. Giận dữ, vì thằng nhóc không thèm để ý hắn. Thất vọng, vì thằng nhóc không sợ.

Một thằng nhóc mười lăm tuổi, trước việc bị bán đi làm nô lệ, lại không sợ, không ai tin nó cả, không một ai.

Nhưng Vân Khiếu Thiên tin.

Việc buôn bán nô lệ chỉ là việc đơn giản trong trại, chỉ cần lũ tiểu tốt đi sau là thừa sức xử lý trơn tru nhưng lần này hắn phải đích thân áp giải nô lệ.

Hắn muốn chứng kiến cái cảnh thằng nhóc run sợ khóc lóc van xin hắn nhưng thằng nhóc đã làm hắn thất vọng, thất vọng không nhiều lắm.

Vì Vân Khiếu Thiên đã sống với nó gần một năm.

Thông thường kẻ nào b·ị b·ắt vào trại sẽ được bán cho địa chủ trong vòng vài ba ngày, nếu không sẽ phải ở lại làm nô lệ phục vụ cho Thiên Vân Trại.

Trước giờ không có ai dám ở lại cả, chỉ có mỗi mình nó, người đầu tiên.

Trong trại ai cũng kh·iếp sợ Vân Khiếu Thiên ngoài Phó Trại Chủ Trương Viễn ra không một ai dám chủ động bắt chuyện với hắn, chỉ có mỗi mình nó, người đầu tiên.

Thằng nhóc là một người chậm rãi, rất chậm rãi, vô cùng chậm rãi, chậm rãi đến mức chậm chạp, làm việc gì cũng chậm chạp.

Người chậm chạp thường không được việc, không làm tốt việc gì cả, thằng nhóc lại rất được việc, việc gì làm cũng tốt cả.

Bọn người trong trại, chỉ cần thấy hắn là sợ xanh mặt, chỉ cần hắn ho khẽ là vỡ mật rớt tim, chỉ cần hắn hét lên một tiếng là cả lũ quỳ lạy van xin.

Nhưng thằng nhóc chẳng thèm để ý đến hắn, một chút cũng không. Nó chỉ lặng lẽ làm những công việc cần phải làm, chẳng thèm để ý đến ai cả, không một ai.



Dù hắn có đe dọa chửi rủa thế nào nó cũng không thèm nhìn hắn.

Đôi mắt ấy, chưa bao giờ mở to ra, chưa bao giờ đặt hắn vào trong.

Ánh mắt xa xăm, ánh mắt mơ màng, ánh mắt lơ đễnh, ánh mắt sâu hoắm, ánh mắt tựa như không có, ánh mắt tựa như vô định.

Ánh mắt đó, làm hắn thấy khó chịu, làm hắn thấy bức bối, có chút đáng sợ, nó làm hắn thấy lo sợ.

C·hết, hắn không sợ, hắn không màng. Trước giờ chỉ có hắn làm người ta sợ, chưa một ai làm hắn thấy lo âu, không một ai làm hắn lo sợ, chỉ có mỗi mình nó, là người đầu tiên.

Thoáng chốc, nó nhìn về phía xa xăm, như tìm một thứ xa xăm. Ánh mắt xa xăm, nó như ở một nơi thật xa xăm.

Những lúc đó, hắn đứng đằng sau, hắn thấy mình thật nhỏ bé còn thằng nhóc thật to lớn, uy nghi lẫm liệt, khí thế kinh nhân, có chút âm tà, có chút dị ngụy, có chút dụ hoặc ma mị.

Rực rỡ, như bông hoa mới chớm nở, như vầng thái dương ngạo thị nhân gian.

Rực rỡ, sáng chói, hoà vào ánh sáng, hoá thành ánh sáng, tan biến vào ánh sáng.

Rực rỡ, như ngọn lửa lụi tàn.

Những lúc đó, hắn thấy sợ, thực sự sợ. Sợ hãi, nó e rằng còn đáng sợ hơn cả hắn, hắn phải công nhận như vậy.

Vân Khiếu Thiên nhìn xa xăm, như nhớ cái gì đó, nhớ những thứ mà hắn không thể nào quên, ký ức cuối cùng về một thằng nhóc xấc xược, chậm chạp và cực kỳ đáng sợ!

Hắn đột nhiên bật cười, nụ cười pha chút bi ai:

“Mi không sợ cũng chả sao, chỉ chút nữa thôi. Mi sẽ rơi vào tay một lão già vô cùng biến thái, lão ta tự tự gọi mình là gì nhỉ? A, là Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia. Lão ta tuy không đáng sợ bằng ta nhưng ghê rợn hơn ta gấp trăm lần, mi sẽ nhanh chóng thấy địa ngục thôi. Sao? Mi đã thấy sợ chưa? Ghê rợn chưa?”

Thằng nhóc nhếch mép, như cười như không. Nó ngoáy ngoáy lỗ mũi, chậm rãi trả lời:

“Tên của lão già đó dài quá nhỉ?”

Cả bọn bật cười, cười thật to, thật sảng khoái.

“Hay! Tên lão quỷ quả rất dài, nghe là biết một lão già háo sắc!”

Cả bọn lại bước đi, khí thế đã bớt phần hung hãn hơn.

Giữa chợ, một cỗ kiệu đi qua, một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng, có chút lạnh lẽo.

Cả bọn dừng lại, mấy tên lâu la đi sau Vân Khiếu Thiên run rẩy, mồ hôi ướt đẫm.

Một cỗ kiệu.

Bình thường, thậm chí là quá tầm thường, hình dáng cũng như bao cỗ kiệu khác, chất liệu gỗ quá tầm thường, đen sì nham nhám, khắp thân kiệu chẳng tìm thấy một chút hoa văn.