Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Viêm Hoàng

Chương 2: Tuyết




Chương 2: Tuyết

Tuyết rơi đã được một khắc.

Tuyết, phủ trắng mái nhà, phủ trắng cả con đường, phủ trắng xóa mọi ngõ ngách dù nhỏ bé đến đâu.

Tuyết, nặng trĩu trên hàng cây ven đường.

Tuyết, cả thôn Đại Vũ chìm trong tuyết, cả thôn Đại Vũ trắng xoá.

Tuyết, chỉ rơi một khắc mà như đã một năm.

Người bước đi trong tuyết trắng xoá.

Quần áo mỏng manh trắng xoá.

Mái tóc phủ tuyết trắng xoá.

Làn da như tuyết trắng xoá.

Khuôn mặt lạnh lẽo như tuyết trắng xoá.

Một thanh kiếm mỏng tanh trắng xoá.

Y trắng xóa như tuyết. Y bước đi như một khối tuyết di động. Y ngước nhìn bầu trời.

Tuyết, bầu trời đầy tuyết, phút chốc trắng xóa như tuyết.

Tuyết rơi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng chạm vào lớp tuyết dày trên mái nhà cũ kỹ tồi tàn, âm thanh…

Tách!

Tách!

Âm thanh nhỏ bé nhưng trong đêm tĩnh mịch tựa hồ vang vọng khắp thôn, làm thành một dàn đồng ca lộn xộn bát nháo, có chút gió…

Gió hiu hiu, nhẹ tựa như không, lạnh, gió lạnh, tuyết cũng lạnh, tuyết rơi, rơi nhẹ nhàng, rơi vào một lòng bàn tay nhỏ bé tròn trĩnh dưới mái nhà cũ kỹ tồi tàn.

Một cô bé tầm mười tuổi nhỏ bé tròn trĩnh, một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Mẫu thân, tuyết rơi kìa!”

Một giọng nói ấm ấp khác vang lên:

“Trời tối rồi đi ngủ thôi con gái, thôn ta trước giờ chỉ có mưa không có tuyết đâu con gái. “

Cô bé chu môi, cự lại:

“Không, con nói thật mà! Tuyết rơi thật nè mẫu thân còn rất nhiều nữa! Oa, đẹp quá!”

Người đi trong tuyết, dừng lại, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Giọng cô bé lại vang lên lanh lảnh:

“A! Có người ngoài kia nữa kìa, mẫu thân!”

Người đi trong tuyết, ngoái nhìn về phía ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn, nhẹ nhàng.

Cô bé giương đôi mắt long lanh tròn trĩnh lên nhìn về phía y.

Một hạt tuyết rơi nhẹ giữa hai người.

Mắt chạm mắt, tuyết chạm tuyết, trời nổi gió.

“A!”

Cô bé thoảng thốt giật mình, lùi lại.

Cô bé thấy lạnh, lạnh lẽo, tuyết không lạnh, gió không lạnh.

Lạnh lẽo, lạnh bởi y, người đi trong tuyết, người đi trong tuyết còn lạnh hơn cả tuyết, tuyết lạnh.

Tuyết lạnh lẽo, y lạnh lùng, tuyết lạnh ngắt, y lạnh căm.

Lạnh lẽo, toàn thân y đều lạnh, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh, gió, gió nổi lên, cuốn theo tuyết, cuộn vào người y, vây lấy y, như một trận cuồng phong trắng xoá.

Trắng xóa, vạn vật đều trắng xoá.

“Oa! Đẹp quá!” Cô bé reo lên.

Đẹp, nhưng vẫn lạnh.



Cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy. Cái lạnh chọc thẳng vào não, tê buốt tinh thần. Cái lạnh như đông cứng người ta, như đóng băng người ta.

Cái lạnh như vậy không đến từ gió, cái lạnh như vậy không đến từ tuyết, cái lạnh như vậy đến từ con người, cái lạnh như vậy đến từ một loại khí tức.

Khí tức của sự lạnh lẽo băng giá.

Hàn Khí!

Hàn Khí lạnh lẽo chí âm!

Hàn Khí băng giá vô cực!

Hàn Khí sinh ra từ cái lạnh, Hàn Khí sinh ra từ tuyết, Hàn Khí sinh ra từ băng, Hàn Khí không sinh ra từ con người.

Chỉ có một loại người tỏa ra Hàn Khí, đó là n·gười c·hết.

Người sống có Sinh khí và Nhiệt Khí, khi c·hết đi Sinh khí nghịch chuyển hóa thành Tử khí còn Nhiệt Khí nghịch biến tạo thành Hàn Khí.

Người c·hết đương nhiên có Hàn Khí.

Nhưng y không phải n·gười c·hết, n·gười c·hết không biết bước đi, không biết cầm kiếm, không biết ngước đầu lại càng không biết nói chuyện.

Y bước đến ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn, nhẹ nhàng.

Cô bé đôi mắt long lanh nhìn y, không chớp mắt.

Người thiếu phụ trẻ tuổi khoác chiếc chăn bông duy nhất trong nhà cho cô bé, nàng nhìn y, lộ vẻ lo ngại.

Y bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng. Y nhìn cô bé, nhẹ nhàng. Y cất tiếng, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

“Xin hỏi, thành Kim Long đi hướng nào?”

Người thiếu phụ còn ngập ngừng do dự thì cô bé đã nhanh nhảu trả lời:

“Thúc thúc cứ đi thẳng chừng ba dặm là đến làng Tiểu Vũ, sau đó thúc băng qua rừng Vũ Thuỷ sẽ đến thành Kim Long!”

Người thiếu phụ đang định trách con vì vô lễ thì y đã cất tiếng, nhẹ nhàng:

“Đa tạ cô bé!”

Y quay bước đi, nhẹ nhàng.

“Khoan đã, thúc thúc ơi!” Giọng cô bé vang lên gấp gáp.

Y dừng lại, nhẹ nhàng. Y quay đầu lại, nhẹ nhàng.

Cô bé chìa ra hai chiếc bánh bao còn tỏa khói, miệng cười toe toét:

“Thúc ở ngoài đó chắc lạnh lắm, cầm cái này ăn cho đỡ lạnh!”

Người thiếu phụ nhìn hai chiếc bánh bao, bữa ăn của cả hai trong ba bốn ngày tới, miệng nở nụ cười.

Y nhìn người thiếu phụ rồi nhìn ngôi nhà, nhẹ nhàng. Y nhìn cô bé, thật nhẹ nhàng.

Cô bé nhăn mày, giọng nói đầy vẻ giận dỗi:

“Thúc lấy bánh nhanh lên, phỏng tay cháu mất rồi nè!”

Y nở nụ cười, nhẹ nhàng.

Giây phút đó, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, tuyết thôi rơi, chim ngừng bay, cây ngừng kêu, mái nhà thôi khóc, mây đen tan đi, vạn vật lặng thinh, bầu trời tĩnh mịch, mặt đất ngừng thở.

Tuyết, tan đi.

Hàn Khí, tan đi.

Y, hiện giờ, Hàn Khí không còn nữa, Sinh Khí không còn nữa.

Chỉ còn,

Bá Khí!

Bá Vương Chi Khí, Bá Giả Chi Vương!

Bá Khí cuồng bạo lăng lệ. Bá Khí cường liệt chí cực.

Bá Khí, khí tức của cường giả.

Bá Khí, khí tức của bá giả.



Bá Khí, khí tức của vương giả.

Kẻ sở hữu Bá Khí, tung hoành thiên hạ, độc bá võ lâm. Kẻ sở hữu Bá Khí, đỉnh thiên lập địa, đứng trên vạn người, lập nên đại nghiệp thiên thu, kim cổ lưu danh. Kẻ sở hữu Bá Khí, là kẻ làm nên những chuyện không tưởng, kỳ tích.

Kẻ sở hữu Bá Khí, trước giờ đều là người không tầm thường.

Và giờ, một kẻ tầm thường lại đang sở hữu loại khí tức không tầm thường ấy.

Là y, người đi trong tuyết.

Y rút ra một chiếc khăn trắng tinh, trắng hơn cả tuyết, dường như nó đang bọc cái gì đó.

Y lấy hai chiếc bánh bao, nhẹ nhàng.

Cô bé mỉm cười, người thiếu phụ cũng mỉm cười.

Y đặt hai chiếc bánh bao vào chiếc khăn rồi cuộn chặt lại, nhẹ nhàng, cẩn thận như sợ có gì đó sẽ rơi ra.

Y đặt cuộn khăn vào hai bàn tay đỏ hồng của cô bé, cẩn thận.

“Ta đã có được rồi, nhận được rồi, thứ ấm áp hơn cả hai chiếc bánh bao này. Nhóc cứ giữ lại.”

Y nhìn về phía người thiếu phụ, nhẹ nhàng.

“Bái biệt!”

Y quay lưng đi, nhẹ nhàng nhưng có chút khẩn trương.

Tuyết đã ngừng rơi.

***

Ngoài thôn Đại Vũ, mưa đã bắt đầu rơi, chậm rãi.

Thằng nhóc trong mưa vẫn cắm cúi bước đi, chậm rãi.

Đột nhiên nó dừng lại, chậm rãi.

Nó ngước nhìn về phía thôn Đại Vũ, chậm rãi.

***

Trong thôn Đại Vũ, tuyết đã bắt đầu rơi, nhẹ nhàng.

Người bước đi trong tuyết vẫn bước đi, nhẹ nhàng.

Đột nhiên y dừng lại, nhẹ nhàng.

Y ngước nhìn về phía làn mưa ngoài thôn, nhẹ nhàng.

***

Đùng!

Tách! Tách!

Rào!

Ào! Ào!

Giây phút đó, tiếng sấm, tiếng tuyết rơi, tiếng mưa rơi, tiếng cây đổ… cùng hàng trăm tiếng động khác nhau cùng vang lên, trộn vào nhau, xung kích nhau, triệt tiêu nhau tựa như một bản giao hưởng điên cuồng chát chúa.

Giây phút đó, ngoài thôn Đại Vũ, mây đen tan biến, một quầng sáng chói chang tựa thái dương, không, là một vầng thái dương.

Vầng thái dương rực rỡ giữa đêm tối, vầng thái dương nóng bỏng chễm chệ ngự ở trên cao, xua tan bóng tối, xua tan mưa lạnh, xua tan tuyết trắng.

Giây phút đó, trong thôn Đại Vũ, mây đen dày đặc, tuyết càng lúc càng dày, càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức hóa thành băng, băng hóa thành các mũi băng nhọn hoắc.

Băng như một con nhím xù lông bảo vệ cả thôn Đại Vũ, băng, lạnh lẽo giá buốt, xua tan ánh sáng, xua tan cái nóng, xua tan vầng thái dương.

***

Băng mau tan.

Thái dương chóng tàn.

***

Cảnh vật lại về như xưa.



Mưa lại rơi, tuyết lại rơi.

Cảnh vừa rồi, như mơ, như mộng, như sương, như khói.

Thằng nhóc quay lưng lại, chậm rãi, thằng nhóc tiếp tục bước đi, chậm rãi.

Người đi trong tuyết thở dài, nhẹ nhàng, y tiếp tục bước đi, nhẹ nhàng.

Cô bé sau một hồi ngẩn ngơ, đột nhiên hét lên:

“Thúc thúc! Thúc tên là gì vậy? Tên cháu là Tiểu Mẫn thúc phải nhớ đó!”

Y cười, nhẹ nhàng mà ấm áp:

“Ta tên Nguyễn Hoàng Long!”

Nguyễn Hoàng Long bước đi, phút chốc đã rời khỏi thôn Đại Vũ.

Tuyết ngừng rơi.

Tuyết tan thành nước, cuốn trôi.

***

Cô bé mở chiếc bọc ra, trong đó là hai chiếc bánh bao và ba nén vàng.

Cô bé tròn mắt định chạy ra gọi y lại nhưng dấu tích của y đã tan thành nước, cuốn trôi.

Người thiếu phụ bước đến bên cô bé, mỉm cười:

“Đó là tấm lòng của thúc ấy, con không nên phụ tấm lòng thúc ấy, chúng ta cứ giữ nó đến khi gặp thúc ấy sẽ trả vật về cố chủ. Con có chịu không?”

Cô bé ứa nước mắt, gật gật đầu:

“Chịu! Con chịu mà!” Rồi lại cười toe toét.

***

Nguyễn Hoàng Long trong tuyết, bước đi, nhẹ nhàng, lạnh lùng.

“Cô bé đó thật là đáng ghét.”

Y nở nụ cười, nhẹ nhàng, lạnh lùng.

***

Cô bé cầm ba thỏi vàng, suy tư gì đó.

“Hy vọng Nguyễn thúc thúc không đi lạc đường về phía núi Đoạn Nhạc, ở đó có tụi c·ướp buôn người mà.”

Người thiếu phụ mỉm cười:

“Đừng lo con gái, con đã chỉ dẫn tỉ mỉ vậy thúc ấy sao nhầm đường được!”

Cô bé cười, nụ cười lung linh như pha lê.

***

Thằng nhóc đi trong mưa, lặng lẽ chậm rãi.

Nó gãi gãi đầu, nở nụ cười gượng gạo.

“Lúc nãy quên hỏi đường mất tiêu rồi, thành Kim Long hướng nào nhỉ? Thôi cứ đi về phía ngọn núi kia vậy, thành Kim Long nghe đồn ở sau núi mà.”

Và thằng nhóc đi về phía núi Đoạn Nhạc.

***

Hai con người.

Một con đường.

Một đích đến.

Hai ngã rẽ.

Hai số phận.

Liệu ai trong hai người là người sẽ làm điên đảo võ lâm giang hồ?

Ai sẽ là người làm cho thần phải khóc?

Ai sẽ là người khiến cho Trời chảy máu?