Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Viêm Hoàng

Chương 1: Mưa




Chương 1: Mưa

Mùa đông, mưa, mưa rất lớn, rất lạnh.

Mùa đông, mưa mùa đông thường không nhiều, không lớn nhưng lại rất lạnh.

Mưa, trải dài trên con đường đất nhầy nhụa, phủ lên từng mái nhà ngói lụp xụp như đang chen chúc vào nhau tránh đi cơn mưa lạnh lẽo.

Mưa, len lỏi vào từng ngõ ngách dưới đất, lạnh lùng gõ lên từng mái nhà khốn khổ ấy một bản giao hưởng lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Mưa, nhẹ nhàng trườn vào một hang chuột um tùm cây cỏ ven đường, ba chú chuột con đỏ hỏn chưa kịp mở mắt đã bị nhấn chìm trong dòng nước đỏ nâu như màu máu trộn bùn.

Chuột mẹ, đứng ngoài cái hang, trên miệng vẫn ngậm một mảnh bánh bao lốm đốm đen vừa kiếm được, nhìn vào cái hang, cái nhìn vô hồn.

Trên con đường nhầy nhụa chỉ có một con chuột ướt sũng, và một thằng nhóc.

Thằng nhóc ướt sũng, nhầy nhụa như chính con đường, quần áo lỗ chỗ, ánh lên một màu đỏ nâu, như màu máu trộn với bùn.

Con chuột run lên, run lên không phải vì ướt mưa hay vì lạnh mà là vì thằng nhóc.

Một thằng nhóc chỉ trạc mười hai mười ba tuổi thì có gì đáng sợ chứ? Nhưng vì nó chỉ mười hai mười ba tuổi nên nó mới đáng sợ.

Đơn giản vì nó có thứ mà ở độ tuổi này không thể có:

Sát Khí!

Sát khí chỉ có khi muốn g·iết người, thật sự muốn g·iết người.

Sát khí chỉ có khi g·iết người, g·iết thật nhiều người, g·iết càng nhiều người sát khí càng mạnh càng nồng đượm như rượu ủ lâu năm.

Khóe mắt trái con chuột ứa một dòng nước mắt, nó đã rơi lệ, nó khóc không phải vì sợ mà là vì thằng nhóc.

Vì thằng nhóc còn có một thứ đáng sợ không kém sát khí, Lệ Khí!

Lệ Khí không bạo liệt như sát khí mà ôn nhu mềm mại.

Sát Khí làm người ta khóc, khóc trong sợ hãi tuyệt vọng.

Lệ Khí cũng khiến người ta khóc, khóc trong đau thương thống khổ.

Sát Khí vô tình!

Lệ Khí hữu tình!

Một người vừa có lệ vừa có sát, vừa vô tình vừa hữu tình thì quả thực không tầm thường, nhưng thằng nhóc ấy không những không tầm thường mà còn đáng sợ nữa.

Đáng sợ, vì một thứ đáng sợ hơn cả cả sát khí và lệ khí, Oán khí!

Oán Khí, không làm người ta khóc cũng không làm người ta cười.

Oán khí, làm người ta oán giận phẫn nộ.

Oán Khí, sinh ra từ đố kỵ oán hận tạo thành lòng thù hận với vạn vật sinh linh, thù hận sinh sát ý.

Sát Ý sinh Sát Khí.



Oán Khí sinh Sát Khí.

Oán Khí thường có ở người đ·ã c·hết, n·gười c·hết mà vẫn còn vấn vương lưu luyến với trần ai, vẫn còn oan nghiệp chưa giải, vẫn còn bức bối với bể khổ trần gian bất công tàn nhẫn.

Vì nghiệp chưa thành nên sinh ra Oán.

Oán Khí, thường có ở Ngạ Quỷ trong Lục Đạo Luân Hồi, mãi mãi đói khát không thôi, mãi mãi trầm luân trong Qủy Đạo không dứt. Vạn kiếp đau khổ chịu không thấu, không ai hay ai biết.

Vì nghiệp chưa giải nên sinh ra Oán.

Oán Khí, trong Lục Đạo, thiên chúng, người, quỷ, súc sinh và tu la mãi mãi bị cuốn vào vòng luân hồi triền miên không dứt, mãi mãi trôi nổi nơi bể khổ không bao giờ vươn lên được chốn mây xanh cực lạc, cứ thế để vòng xoáy luân hồi đưa đẩy mãi mãi không tự chủ được vận mệnh của chính mình.

Vì nghiệp luân hồi triền miên không dứt mà sinh ra Oán.

Tương truyền, cứ vào ngày trăng tròn thì Oán Khí tích tụ qua hàng ngàn năm ở Địa Ngục Luân Hồi lại phá cửa Địa Ngục xông thẳng lên Tam Thập Tam Trùng Thiên như để nói cho Thiên Đế vĩ đại ngự ở trên cao thấu hiểu những đau khổ oán giận triền miên của các sinh linh nhỏ nhoi thấp cổ bé họng nơi trần ai.

Hôm nay là ngày rằm, trăng rất tròn nhưng không một ai trong thôn Đại Vũ thấy được vì hôm nay trời đang mưa, mưa rất lớn, mưa đã ba ngày nay rồi.

Có lẽ ông Trời cảm động trước đau khổ của trần gian mà rơi lệ hoặc có lẽ vì chán ghét những lời than vãn vô ích của sinh linh mà đổ cơn mưa dai dẳng.

Thằng nhóc vẫn tiếp tục đi trong mưa, ướt thẫm.

Nó bước qua chỗ chuột mẹ, chậm rãi.

Nó bước qua chỗ hang chuột, chậm rãi. Nó dừng lại, rút ra một nửa chiếc bánh bao đen kịt như màu máu đen bầm lại bốc lên một mùi tanh tưởi trộn lẫn mùi khét lẹt như đất nung quá lửa.

Nó đặt chiếc bánh xuống, chậm rãi.

Nó nhìn vào cái hang, chậm rãi. Nó thở dài, chậm rãi, hơi thở âm vang trong tiếng mưa như tiếng than vãn của hàng trăm sinh mệnh.

Nó bước đi, chậm rãi. Nó bước qua cái hang chuột, bước qua bụi cây tươi tốt đang oằn mình chịu đựng cơn mưa khắc nghiệt, thật chậm rãi.

Thằng nhóc bước đi, thật chậm rãi, trong phút chốc đã biến mất trong làn mưa tầm tã.

Chuột mẹ ngẩn ngơ một hồi, rồi sực tỉnh, đôi mắt nó đột nhiên trắng dã, đôi mắt của n·gười c·hết, con chuột như đ·ã c·hết.

Xung quanh nó, mọi thứ đều đ·ã c·hết, cây cỏ, côn trùng thậm chí đến ngay cả nước mưa cũng đ·ã c·hết, ngừng rơi ngừng chảy.

Chỉ có một loại khí tức khiến mọi thứ c·hết một cách nhanh chóng đến vậy, loại khí tức đáng sợ nhất.

Loại khí tức này còn đáng sợ hơn cả sát khí, lệ khí hay oán khí.

Tử Khí!

Thử hỏi với vạn vật sinh linh thứ gì đáng sợ nhất? Thứ gì khiến người ta lo lắng khoắc khoải không yên nhất?

Chính là c·ái c·hết!

Thử hỏi con người ta sợ cái gì nhất? Sợ cái gì đến với mình, người thân, bằng hữu của mình nhất?

Chính là c·ái c·hết!



C·hết, là hết, là tan vỡ mọi giấc mơ ấp ủ, là chấm hết cho những khoái lạc nhân gian, là cái kết cho mọi hạnh phúc trần ai dù nó có nhỏ bé hay lớn lao đến đâu.

C·hết, là kết thúc, là dấu chấm hết cho mọi sợi dây ràng buộc với người thân, gia đình hay vạn vật dưới vòm trời bao la.

C·hết, là về với đất mẹ.

C·hết, rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, vô cùng đáng sợ.

Thử tưởng tượng một ngày nào đó bạn đột nhiên c·hết đi liệu bạn có sợ không khi bạn còn quá trẻ?

Không ít người sẽ trả lời là sợ.

Không nhiều người sẽ nói là không sợ.

C·hết đáng sợ!

Tử Khí lại càng đáng sợ hơn gấp bội!

Sát Khí cường liệt bá đạo, Tử Khí điên cuồng bạo liệt!

Sát Khí đưa người đến bờ vực của t·ử v·ong, Tử Khí đưa người ta vào t·ử v·ong, vào cửa Địa Ngục!

Lệ Khí nhu nhược chí tình, Tử Khí âm tà dị ngụy!

Lệ Khí bắt nguồn từ tình cảm của thiên hạ sinh linh, Tử Khí lại đè nén tình cảm đó xuống Địa Ngục, bóp nát tình cảm đó ra thành hàng ngàn mảnh vỡ!

Oán Khí oán nghiệp sân si, Tử Khí tà dị nghiệp hỏa!

Oán Khí sinh ra oán hận phẫn nộ triền miên không dứt, Tử Khí sinh đau đớn thống khổ dai dẳng vô tận!

Lệ Khí sinh Oán Khí!

Oán Khí sinh Sát Khí!

Sát Khí sinh Tử Khí!

Tử Khí sinh Lệ Khí!

Tử Khí sinh Oán Khí!

Tử Khí sinh Sát Khí!

Trên đời này chỉ có hai loại “người” có thể có Tử Khí.

Một là n·gười c·hết, Tử Khí sinh ra từ xác c·hết, là điểm cuối của Sinh Khí, n·gười c·hết đương nhiên có Tử Khí.

Hai là Tử Thần, Tử Thần chuyên thu thập các linh hồn đ·ã c·hết, lượng tử khí mà Tử Thần hấp thụ là không kể xiết, Tử Thần đương nhiên phải có Tử Khí!

Thằng nhóc bước đi trong mưa, thật chậm rãi. Nó khẽ thở dài, thật chậm rãi.

Nó tỏa ra Tử Khí như n·gười c·hết nhưng nó không phải n·gười c·hết, n·gười c·hết không biết đi, không biết nhìn lại càng không biết thở dài.

Nó tỏa ra Tử Khí nồng đặc như Tử Thần nhưng nó không phải Tử Thần, Tử Thần không nồng nàn Lệ Khí, chất chứa Oán Khí, nồng đượm Sát Khí và lại càng không biết thở dài.

Một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi mang trong người loại khí tức đáng lẽ ra không thể tồn tại ở người sống và nhân gian.



Một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi mang trong người bốn loại khí tức tương sinh tương khắc với nhau.

Một phần Lệ Khí!

Hai phần Sát Khí!

Ba phần Oán Khí!

Bốn phần Tử Khí!

Thằng nhóc mang bốn phần khác nhau của bốn loại khí tức khác nhau, vẫn bước đi, thật chậm rãi.

Nó đã bước đến cổng thôn Đại Vũ, thật chậm rãi.

Nó ngoái nhìn lại, thật chậm rãi.

“Đùng!”

Giây phút đó, trời nổi sấm rền, sét chiếu sáng cả thôn Đại Vũ.

Giây phút đó, mây đen tan đi, lộ cả màn đêm đầy sao.

Giây phút đó, toàn thân thằng nhóc như sáng bừng lên, Sát, Lệ, Oán và Tử khí tan đi nhường chỗ cho một loại khí tức khác.

Khí tức của ánh sáng, Chính Khí!

Giây phút đó, toàn thân thằng nhóc tràn ngập Chính Khí, tràn ngập ánh sáng. Nó như tỏa hào quang sáng chói, như vầng thái dương chiếu sáng trong đêm mưa.

Giây phút đó, mau tan đi, mau qua đi, như chưa hề xảy ra.

Thằng nhóc quay đi, bước ra khỏi thôn Đại Vũ, thật vội vã.

Giây phút đó, trời ngừng mưa. Mây đen tan nhanh, bầu trời thăm thẳm lộ ra, đẹp lung linh như một viên ngọc bích tím thẫm.

Cơn mưa trái mùa dai dẳng suốt ba ngày nay đã kết thúc, một cách bất ngờ, ngay đến những người trong thôn cũng không thể tin là mưa sẽ tạnh.

Có lẽ thằng nhóc mới chính là nguyên nhân của cơn mưa dai dẳng lạnh lẽo này.

Trời ngừng mưa, mây đã tan.

Nhưng rồi lại tụ, vân tàn vân lại tụ! Rơi!

Mưa lại rơi, chạm đất.

Tuyết!

Không phải mưa mà là tuyết. Mưa chưa chạm đất đã hóa thành tuyết.

Trời không còn mưa rơi nữa vì tuyết đã rơi.

Tuyết rơi. Càng lúc càng nhiều! Càng lúc càng dày!

Thấp thoáng trong tuyết có một bóng người.

Trắng như tuyết.