Chương 13: Hẻm Nhỏ
Địa ngục là nơi vô cùng đáng sợ, là nơi của c·ái c·hết và thống khổ vô tận, không ai muốn đến đó cả, Cường cũng vậy.
Nếu đã không thể lùi lại thì cứ tiến lên!
Cường lập tức vận khởi Đệ Nhị Tầng, hai mặt trời luân chuyển, thái dương chi hoả càng lúc càng nhanh hơn tỏa ra sức nóng hầm hập như lò lửa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng một góc hẻm. Cường dẫn thái dương chi hỏa lên cánh tay phải, bàn tay đỏ rực lên như một một thanh sắt mới rút ra từ lò rèn.
Võ công của Cường gồm chín tầng nội công và hai lộ chiêu thức là Viêm Hỏa Quyền và Kiêu Dương Thần Chưởng.
Viêm Hoả Quyền có bảy thức: Nhật Xuất Đông Phương, Diễm Dương Cao Chiếu, Như Nhật Phương Trung, Liệt Diệm Nhiên Thiêu, Hoả Long Thôn Thiên, Địa Hoả Liệu Nguyên, Thiên Hoả Đồ Thần còn Kiêu Dương Thần Chưởng chỉ có ba chiêu là Tích Lịch Liệt Hoả, Tiểu Thái Dương và Kiêu Dương (Mặt Trời Kiêu Ngạo).
Viêm Hoả Quyền Cường đã luyện thành thục cả bảy quyền còn Kiêu Dương Thần Chưởng nó chỉ mới luyện được chiêu đầu tiên, hai chiêu sau ít nhất phải đạt đến tầng bốn mới bắt đầu luyện.
Cường tung ra một quyền! Một quyền thẳng đơn giản! Cực kỳ đơn giản!
Quyền này có tên là Nhật Xuất Đông Phương, chiêu đầu tiên trong Viêm Hỏa Quyền.
Mặt trời mới mọc, tuy nắng không gắt nhưng vẫn tràn đầy ánh sáng và sự ấm áp.
Nhật Xuất Đông Phương đơn giản nhưng cực kỳ mạnh mẽ, đơn giản nhưng vô cùng bạo liệt, mạnh mẽ như có thể khai thiên phá thạch, bạo liệt như có thể phách địa phân kim.
Nhưng dù mạnh mẽ thế nào, nhưng dù bạo liệt thế nào không trúng mục tiêu thì cũng vô ích, không trúng địch nhân thì cũng vô dụng. Quyền của Cường đã rơi vào khoảng không, địch nhân của nó đã biến mất dù kẻ đó chỉ trong vài sát na trước đang lao đến trước mặt nó, chỉ một sát na thôi hắn đã biến mất, biến mất vào không.
Và cũng trong sát na ấy, sát na mà Cường nhận ra kẻ áo đen đã biến mất nó cảm thấy đau, đau đớn, cảm giác đau đớn xộc lên não báo hiệu c·ái c·hết, c·ái c·hết đang đến rất nhanh. Chỉ trong một sát na, hai bả vai Cường đang rất đau, kẻ đó đang bẻ lấy xương bả vai của nó.
Xương bả vai là một trong những điểm cực kỳ hiểm yếu trong cơ thể con người, chỉ cần bị bẻ gãy thì n·ạn n·hân nhẹ cũng bị tàn phế nặng hơn có thể gây t·ử v·ong ngay lập tức. Hắc y nhân ra tay rất nhanh hơn nữa ra tay cũng rất độc ác, vừa ra tay là đã muốn lấy mạng Cường.
Hắc y nhân ra tay nhanh nhưng Cường cũng nhanh không kém. Trong sát na vừa cảm thấy đau, nó lập tức dồn tất cả lửa trong hai mặt trời về hai bả vai, nó phải dốc cạn năng lượng nếu không nó sẽ c·hết, c·hết ngay trong sát na này.
Lửa mặt trời vừa dồn lên hai bả vai, áo Cường lập tức b·ốc c·háy, ngọn lửa đỏ rực cháy lan đến đôi thủ trảo của hắc y nhân. Hắn “A” lên một tiếng rồi lập tức buông tay, Cường không bỏ thừa một cơ hội nào lập tức vận thái dương chi hoả vào hữu quyền, hữu quyền đánh ngược về sau. Cường không quay người về sau, đơn giản chỉ là đánh quyền về sau, quyền lực kết hợp với thái dương chi hoả dữ dội xé gió đánh thẳng vào mặt hắc y nhân với một tốc độ cực kỳ nhanh nhưng lần này quyền của nó lại đánh vào khoảng không.
Chỉ trong một sát na hắc y nhân đã ở trước mặt Cường với một tốc độ không thể tưởng tượng, hắc y nhân gằn giọng:
“Ngươi thật ngu ngốc!”
Thật nhanh trảo của hắn đã chộp vào tim của Lăng Triệt, một trảo thâu tâm!
Trảo kình cực kỳ hùng mạnh, xung phá da thịt, chấn nát xương cốt, đau đớn lại đến xộc thẳng vào tim, c·ái c·hết lại đến lần nữa, ăn sâu vào tận xương tủy. Cường cười, những ai biết mình sắp c·hết thường không cười, không thể cười được nhưng nó lại cười, điều đó làm cho hắc y nhân nhíu mày.
“Ngươi mới là ngu ngốc, ngươi trúng kế rồi!”
Câu nói này làm hắc y nhân phân tâm, làm thủ trảo của hắn lơi ra một chút. Câu nói này chưa dứt thì tả quyền chứa toàn bộ thái dương chi hoả của Cường đã đấm thẳng vào vào bụng của hắc y nhân gã, khí thế như sấm sét, đây là quyền thứ ba trong Viêm Hỏa Quyền, Như Nhật Phương Trung.
Nó tin tưởng với khoảng cách này, với tình thế này thì dù khinh công gã áo đen cao minh tới mức nào nhất định cũng phải trúng đòn, nhất định!
Bốp!
Một âm thanh thật lớn vang lên, gã áo đen như cánh diều đứt dây bay ngược về sau cả hai ba trượng mới dừng lại được. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng gã áo đen trúng đòn nặng đến nỗi bị bay ngược về sau nhưng người trong cuộc thì khác. Cường là người trong cuộc, nó đương nhiên biết ngay trong sát na trúng quyền của nó hắc y nhân đã hóp bụng vào gia tăng chút khoảng cách với quyền đầu của nó sau đó gã dựa vào kình khí hộ thân cổ quái đã dịch chuyển một phần hoả lực của nó vào khoảng không còn phần hoả lực còn lại gã lại dựa vào đó làm lực đẩy giúp gã lùi về sau một cách an toàn.
Chỉ vài động tác đơn giản hắc y nhân đã nhẹ nhàng hóa giải hoàn toàn thế công toàn lực của Cường, điều đó có thể thấy bản lĩnh ứng biến tuyệt luân của hắc y nhân hơn nữa chỉ với điều này cũng đủ xếp gã vào hàng cao thủ thượng đẳng.
Cường mỉm cười, nụ cười có vài phần tà khí:
“Sao? Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Ngay khi ngươi bẻ khớp vai của ta thì ta đã định liệu trước ngươi khi t·ấn c·ông thất thủ nhất định sẽ t·ấn c·ông từ một phương vị khác rồi, hữu quyền lúc nãy ta chỉ ngưng tụ chút hoả lực thôi còn toàn bộ hoả lực ta có thì đã tụ vào tả quyền súc thế chờ phát vả lại hữu quyền ta đánh về sau chỉ là hư chiêu dụ ngươi thôi bởi ta biết với kinh công thượng đẳng của ngươi thì sao có thể đứng đó mà trúng đòn được? Còn về phương vị mà ngươi t·ấn c·ông tiếp theo tuy ta không chắc chắn nhưng ngay từ đầu ngươi đã hạ độc thủ thì xem ra ngươi rất nóng lòng g·iết ta thật nhanh, muốn g·iết người thật nhanh thông thường người ta thường chọn một chỗ thôi, đó là…”
Cường dừng lại, nó chỉ vào ngực mình rồi nói tiếp:
“Tim! Nên ta chỉ việc chờ ngươi t·ấn c·ông vào tim thôi quả nhiên ngươi đã trúng kế.”
Cường hôm nay nói thật nhiều, nói rất nhiều hơn nữa còn nói ra toàn bộ những suy tính của mình, nói ra những thứ không nên nói, hoàn toàn không giống tác phong bình thường của nó bởi vì nó uốn làm hắc y nhân hoang mang, nếu gã áo đen hoang mang nó sẽ có thêm chút thời gian, nó sẽ có thêm chút hy vọng sống mỏng manh bởi nó cũng đang hoang mang.
Mục đích Cường nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là biện pháp nghi binh ngay lúc đầu nó chịu một đòn ngay tim hy vọng nhất kích có thể hạ gục hắc y nhân không ngờ hắc y nhân có thể giảm mức độ b·ị t·hương xuống thấp nhất còn nó b·ị t·hương không nhẹ chút nào nên nó vừa nói vừa quan sát xung quanh vừa nói vừa liệu cách. Hắc y nhân đứng yên đó, gã rất chăm chú nghe Cường nói nhưng gã không có chút gì gọi là hoang mang cả, một chút cũng không có.
Hắc y nhân đứng yên đó, lặng im. Cường cũng đứng yên đó, lặng im. Con hẻm nhỏ, lặng im. Cơn gió, lặng im.
Gã áo đen vẫn đứng yên đó, vẫn lặng im. Cường cũng vẫn đứng yên đó, cũng vẫn lặng im. Con hẻm nhỏ, vẫn lặng im. Cơn gió, vẫn lặng im.
Một khắc trôi qua, lặng im.