Chương 12: Thẩm Vấn
Cái bàn, tấm khăn trải bàn dính máu. Sàn nhà, máu đông lại đen xì cả một khoảng lớn, vài mẩu thịt đen sì vương vãi trên sàn và một thiếu nữ mình đầy máu, nội tạng vất vưởng.
Hai người Bạch Ngạ Lang và Mộ Xuân Hàn dường như c·hết đứng, một người chảy nhiều máu như vậy đương nhiên người ấy khó sống, một người nội tạng vương vãi như vậy đương nhiên người ấy không thể sống được, không thể.
Hai người họ đương nhiên hiểu điều đó, Hồng Cô Phương đ·ã c·hết rồi, thật sự đ·ã c·hết rồi, Bạch Ngạ Lang nổi điên rồi, thực sự nổi điên rồi. Y túm cổ áo Ngư Xương, lôi hắn thật mạnh:
“Tại sao? Tại sao muội ấy lại c·hết… tại sao… mấy người đã làm gì muội ấy hả?”
Những người khác, không nói gì cả, họ cũng không can thiệp vì họ tin tưởng Ngư Xương, bởi vì họ tin tưởng Cầm Nã Thủ của Ngư Xương, Ngư Xương không nói gì, y giơ tay nắm vào hai bàn đôi tay đen nhẻm cứng chắc của Bạch Ngạ Lang, nắm thật chặt, Bạch Ngạ Lang đang nổi điên giờ thì y hết rồi, hết thật rồi, tay y buông thõng, nồi đầy gân xanh.
Ngư Xương nói, rất ngắn gọn:
“Ngươi bình tĩnh lại đi!”
Quả không hổ danh là Trục Hồn Thần Trảo, chỉ một chiêu cực kỳ đơn giản đã chế phục được một kẻ to lớn gấp ba mình.
Có một người cũng không nói gì, không can thiệp gì, không phải vì y tin tưởng Ngư Xương, không phải vì y tin tưởng Cầm Nã Thủ của Ngư Xương vì y không biết Ngư Xương lại càng không biết Cầm Nã Thủ của Ngư Xương. Người đó tất nhiên là Mộ Xuân Hàn, ở đây người không biết Ngư Xương ngoài Bạch Ngạ Lang ra chỉ có y, Mộ Xuân Hàn.
Khi nhìn t·hấy x·ác c·hết Hồng Cô Phương, Mộ Xuân Hàn không làm gì cả, không nói gì cả ngay cả một biểu hiện đau đớn hay phẫn nộ y cũng không có, không có bất cứ thứ gì như một cục đá vô tri vô giác, như một tảng băng lạnh lẽo vô hồn. Đôi mắt y trắng xóa như tuyết, mờ ảo như sương giăng, lạnh lẽo như băng đột nhiên loé lên một tia sát khí sáng như sao băng, nhanh như sao băng rồi vụt tắt, sát khí tàn lụi thật nhanh nhưng lại vô cùng nồng nặc tựa như Diêm Vương chui lên đòi mạng, khí thế thật bức người.
Sát khí ấy không ai thấy không ai hay trừ một người, Cường. Bởi mọi người đang chú ý tới Bạch Ngạ Lang chỉ có nó chú ý tới Mộ Xuân Hàn, một mình nó. Sát khí ấy tất nhiên nó thấy được, thấy rất rõ là đằng khác vì nó cảm thấy sợ, sát khí đó làm nó sợ, trước giờ chỉ có hai người khiến nó cảm thấy sợ hãi một là người ngồi trong kiệu bí ẩn hai là người đứng đầu Hình bộ ty Trác Thiên Phàm giờ có thêm một người nữa, Mộ Xuân Hàn.
Cường nhíu mày, trước giờ nó rất ít khi nhíu mày, giờ phải nhíu mày. Khi nhìn thấy Ngư Xương ra tay chế phục Bạch Ngạ Lang thì Mộ Xuân Hàn không làm gì cả, y không phản ứng gì cả nhưng y nói một câu:
“Thất Đoạn Cầm Nã…”
Nhỏ như gió thoảng như có như không, không ai nghe được nhưng Cường nghe được, chính vì nghe được nên nó không chỉ nhíu mày mà đôi mắt nó cũng mở to hơn, trước giờ mắt nó rất ít khi mở to giờ phải mở to.
Mộ Xuân Hàn không biết Ngư Xương nhưng y biết lại biết Thất Đoạn Cầm Nã. Thất Đoạn Cầm Nã là một trong những môn cầm nã thủ mạnh mẽ nhất, bạo liệt nhất, được lưu truyền từ Đông Vực xa xôi. Đây cũng là một cầm nã thủ vốn đã thất truyền từ lâu, ngoại trừ một số lạt ma sống lâu năm ở cao nguyên Địa Tạng ra thì không có ai biết nữa.
Ngư Xương đã phải mất hai năm để có thể tìm được một vị lạt ma biết môn võ công kỳ bí này, mất bảy tháng để có thể thuyết phục ông ấy truyền võ công, mất gần bốn năm để luyện thành môn cầm nã thủ mạnh mẽ nhất này. Số người biết bộ võ công này không nhiều, số người nghe về nó lại càng ít hơn nhưng Mộ Xuân Hàn lại biết, Cường cũng biết nên nó mới thấy khó hiểu, mới thấy ngạc nhiên.
Đôi mắt Cường mở to, lóe lên một tia sáng như sát khí, như lệ khí, như oán khí, như tử khí lại như chính khí. Tia sáng vụt tắt, đôi mắt nhắm hờ lại, một khắc trôi qua, Cường đột nhiên cất tiếng:
“Mộ Xuân Hàn, ngươi làm nghề gì?”
Cả bốn người nha sai không khỏi ngạc nhiên, việc này đáng lẽ nó phải biết sau khi đọc quyển sổ của Kiến Quỷ Sầu chứ? Rốt cuộc nó có ý gì?
Mộ Xuân Hàn trả lời, vẫn cái giọng nhỏ đến khó nghe:
“Thưa đại nhân, tiểu nhân bán mì ạ!”
Cường hỏi tiếp, chậm rãi:
“Nếu vậy chắc mi cũng phải dậy sớm?”
Mộ Xuân Hàn trả lời, to hơn một chút:
“Khoảng giữa giờ Dần, tiểu nhân phải thức dậy để chuẩn bị nguyên liệu nấu mì, nhóm lửa, nấu nước lèo và các công việc khác, đầu giờ Mão thì tất cả đã xong thì đẩy ra đường bắt đầu bán!”
Cường bước lại gần bức tường cuối nhà, hỏi tiếp:
“Ngươi sống một mình?”
Mộ Xuân Hàn trả lời:
“Đúng vậy thưa đại nhân!”
Cường nhìn bức tường như đang săm soi cái gì đó:
“Nếu vậy việc ngươi thức dậy làm mì sớm hơn hay muộn hơn giờ Dần cũng không có ai hay biết đúng không?”
Mộ Xuân Hàn gật đầu không chút do dự:
“Đúng vậy thưa đại nhân!”
Cường đá đá vào bức tường, tiếp tục hỏi:
“Vậy việc mi nấu mì vào giờ Dần hàng xóm có thể không biết đúng không?”
Mộ Xuân Hàn trả lời:
“Đúng vậy thưa đại nhân!”
Cường gật đầu, nó nói tiếp:
“Bạch Ngạ Lang!”
Bạch Ngạ Lang còn ngây người, y chậm chạp trả lời:
“Vâng thưa đại nhân!”
Cường vẫn nhìn bức tường, quay lưng lại với mọi người:
“Những người cùng ngươi thức dậy và giúp mi rèn các vật dụng vào giờ Sửu là do họ tự thức dậy?”
Bạch Ngạ Lang trả lời, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
“Không phải thưa đại nhân, là do tiểu nhân đánh thức họ dậy!”
Cường gật đầu:
“Nếu vậy mi có thể gọi họ sớm hơn hoặc trễ hơn đầu giờ Sửu mà đúng không?”
Bạch Ngạ Lang nhíu mày, y tuy đầu óc đơn giản nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra Cường đang nghi ngờ mình. Y trả lời có chút thận trọng hơn:
“Đúng vậy thưa đại nhân!”
Cường gật gật đầu, nó đạp vào tường vài cái rồi buông một câu:
“Các ngươi có thể về! Hà Nhất Nguyên, đưa họ về!”
Chỉ một câu nói làm ai cũng phải ngạc nhiên. Cường lại nhìn bức tường, nói tiếp:
“Mau đưa họ về đi!”
Hà Nhất Nguyên chắp tay, đưa hai người Hàn, Bạch đi ra. Cả ba nha sai lẫn Trần đại phu cũng đều rất kinh ngạc, nó gọi n·ghi p·hạm đến chưa đầy một nửa canh giờ đã cho về hơn nữa không hỏi được gì cả toàn những câu hỏi nhỏ nhặt gần như không ảnh hưởng gì tới trọng tâm vụ án và quan trọng nhất là cách hành xử kỳ quặc của nó.
Ngư Xương bước đến bên Cường, thái độ có chút bực bội:
“Cường đại nhân, Mộ Xuân Hàn thì không có bằng chứng ngoại phạm còn Bạch Ngạ Lang thì bằng chứng ngoại phạm không thuyết phục, đáng lẽ ngài phải giữ họ lại hay tạm giam vài ngày chờ điều tra chứ sao ngài lại cho…”
Cường giơ tay, ra hiệu cho Ngư Xương dừng lại:
“Xong rồi! Mọi việc đã xong rồi, việc điều tra đã hoàn tất, mọi người hãy thu dọn hiện trường cho thật sạch sẽ.”
Nó nhìn về phía Kiến Quỷ Sầu:
“Ngươi thu thập tất cả những tài liệu có liên quan tới vụ án, làm thành một quyển riêng, trưa nay phải có để ta báo cáo với Trác đại nhân.”
Cường ngừng lại rồi nói tiếp:
“Các ngươi đã rõ chưa?”
Tất cả lại một phen kinh ngạc, quả thực từ khi hành nghề thi pháp đến giờ bọn họ chưa hề thấy ai như Cường, cách điều tra kỳ quái, phương thức điều tra kỳ quặc, hành động kỳ dị. Cường điều tra một vụ g·iết người mà như một cuộc dạo chơi, cực kỳ nhẹ nhàng, bọn họ có cảm giác như mình đang bị bỡn cợt, cái cảm giác bị bỡn cợt đương nhiên cực kỳ khó chịu, bọn họ cực kỳ khó chịu nhưng họ không thể phát tác vì Cường là thư đồng của Kinh Thành Đệ Nhất Nhân Trác Thiên Phàm, vì Cường là người được Phương tiên sinh ủy thác nên bọn họ đành phải nghe lệnh, tất cả mệnh lệnh.
Cường bước ra, nó vừa bước khỏi cửa nửa bước đột nhiên có tiếng thét:
“Đứng lại!!!”
Đó là tiếng thét của Hà Nhất Nguyên, tiếng thét có phần khẩn trương. Mọi người ngây ra dừng lại, Cường lao nhanh về phía trước hỏi Hà Nhất Nguyên:
“Có chuyện gì vậy?”
Hà Nhất Nguyên chắp tay trả lời:
“Tiểu nhân phát hiện một bóng đen nấp trên mái nhà n·ạn n·hân chưa kịp làm gì thì bị hắn phát hiện nên hắn chạy mất rồi.”
Cường không chờ Hà Nhất Nguyên nói hết đã lao mình về phía bóng đen đang thấp thoáng đằng xa, nó ngoái lại đằng sau, nói như thét:
“Bảo mọi người tiếp tục làm việc, tuyệt đối không được đuổi theo!”
Nói rồi trong phút chốc mất dạng, Cường không muốn ai đuổi theo vì nó có một dự cảm, một dự cảm rất đáng sợ nếu họ đuổi theo tất cả sẽ bị g·iết sạch, c·hết hết, không một ai có thể sống sót, đúng là một dự cảm vô cùng đáng sợ.
Cường không muốn ai phải c·hết nên nó sẽ một mình, một mình dấn thân vào cái dự cảm vô cùng đáng sợ ấy.
Cường không s·ợ c·hết? Đương nhiên là sợ, kẻ địch có lẽ rất mạnh nhưng không hiểu sao nó có linh cảm rằng nó sẽ không c·hết.
Không phải tự tin, mà là linh cảm.
Cường dừng lại trước một ngõ hẻm chật hẹp, đen ngòm, âm u tựa như như chốn địa ngục. Nó phải dừng lại vì bóng kẻ áo đen đã biến mất, vì nó do dự, vì nó bất an nhưng nó vẫn bước vào, chậm rãi, thật chậm rãi.
Ngõ hẻm rộng chừng nửa trượng, tường cao, nhà lớn nhà nhỏ lúp xúp, hai bên lề có mấy khúc gỗ mục nát với vài tấm vải cũ kỹ và một đống rác bốc mùi.
Cường bước đi, từng bước, nó vận Đệ Nhất Tầng lên, Đệ Nhất Thái Dương tỏa ánh sáng rực rỡ, tiếng bước chân vang lên, từng nhịp từng nhịp, thật chậm rãi. Cường cảm thấy ớn lạnh cảm giác như có hàng trăm đôi mắt đang nhìn nó, đang dõi theo nó, những ánh mắt đó đầy sát khí.
Con đường phía trước thật tối, bóng tối như một con thú, dã thú há cái mồm đỏ lòm như máu chỉ chờ Cường bước vào là cắn xé nó, ngấu nghiến nó, nuốt chửng nó, nghiền nát nó.
Cường bước vào khoảng tối ấy, nó bước vào cái mồm đỏ lòm ấy để rồi nhận ra con đường ấy, khoảng tối ấy là con đường cùng, hết đường rồi, nó cũng hết đường rồi, mạng nó cũng hết rồi.
Một bóng đen, đen như khoảng tối ấy lao nhanh về phía Cường. Nó nhận ra đây đã là đường cùng rồi chỉ có một con đường để đi:
Xuống Địa Ngục!
Bước qua Quỷ Môn Quan!