Chương 14: Khổ Chiến.
Sự im lặng c·hết chóc đè nặng lên trái tim đang hoang mang của Cường. Dù một khắc đã trôi qua nó vẫn đứng im đó câm lặng như một tảng đá, nó cũng muốn động lắm nhưng nó biết chỉ cần nó sơ sẩy một chút thôi là cái mạng của nó xuống bầu bạn với Diêm Vương ngay nên nó đành đứng yên đó, lặng im.
Con hẻm nhỏ, lặng im. Cơn gió, thoáng động. Thật nhẹ!
Cường lập tức lùi lại hai trượng, toàn bộ thái dương chi hoả cấp tốc di chuyển đến hữu quyền làm hữu quyền đỏ rực lên. Nó không nói một lời lập tức xuất quyền đánh vào khoảng không ngay trước mặt. Trong khoảng không vang lên một tiếng động khẽ như tiếng thủy tinh vỡ. Cường lại lùi thêm một trượng nữa, trên cánh tay phải của nó có thêm một v·ết m·áu, tựa như vết kiếm cứa qua.
Đôi mắt Lăng Triệt lại thêm một lần nữa mở to, nó lại thêm một lần nữa kinh ngạc. Nó thốt lên, chậm rãi: “Vô Hình Kiếm Khí!”
Là vô hình kiếm khí! Lúc nãy Cường vung hữu quyền đánh vào khoảng không bởi nó cảm nhận được có thứ gì đó trước mặt nó cũng không ngờ đó lại là vô hình kiếm khí và càng không ngờ dù có phá được luồng vô hình kiếm khí đó thì nó vẫn bị đả thương.
Kiếm khí hữu hình hữu chất, sắc bén vô cùng. Kiếm khí vừa là “kiếm” vừa là “khí” nên vừa sắc bén như đao kiếm lại vừa vô thanh vô tức như khí tức. Kiếm khí không những đáng sợ ở chỗ sắc bén mà còn có phạm vi sát thương rất lớn, kẻ tu vi đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực có thể dùng kiếm khí g·iết người ngoài trăm trượng.
Nhưng không phải kiếm thủ nào cũng có thể dùng được kiếm khí, phải luyện kiếm đến một trình độ nhất định mới phát ra được kiếm khí. Kiếm khí có hai loại là minh kiếm khí và ám kiếm khí, về lực sát thương thì như nhau nhưng khác biệt ở chỗ minh kiếm khí hữu hình còn ám kiếm khí lại vô hình. Vô hình kiếm khí được ví như một loại “ám khí” vô thanh vô tức g·iết người, rất khó đề phòng.
Cường nếu không phải giác quan nhạy bén thì vừa rồi đầu mình đã hai nơi mà vẫn không hiểu nguyên do.
Hắc y nhân dù bịt mặt nhưng Cường niên kỷ chắc cũng chưa quá ba mươi vậy mà có thể luyện thành kiếm khí thì chắc chắn phải là cao thủ nhất đẳng, kẻ này trảo công hay kiếm pháp đều liễu đắc nhưng võ công của gã ta nó chưa từng thấy bao giờ, không lẽ là võ công này thất truyền đã lâu?
Càng kinh hãi hơn nữa là tay của hắc y nhân chỉ mới chạm vào đốc kiếm. Kiếm của gã vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, vẫn chưa, từ đầu đến cuối thủy chung vẫn chưa rút ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí đã xuất ra rồi. Điều này sao không kinh hãi được?
Kiếm của gã từ từ, từ từ được rút ra khỏi vỏ, thật chậm rãi. Cường từ từ, từ từ lùi lại, thật chậm rãi. Nó phát hiện lòng bàn tay của nó đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt như đang nói với nó: “Ngươi c·hết chắc rồi!”
Giọt mồ hôi rơi trên nền đất tí tách!
Kiếm đã ra khỏi vỏ rồi!
Kiếm như một dải cầu vồng trắng xóa vắt ngang qua con hẻm nhỏ, hắc y nhân mỉm cười:
“C·hết đi!”
Kiếm đã vung lên rồi, kiếm khí cũng đã xuất ra rồi, lần này là minh kiếm khí, kiếm khí của hắc y nhân có hình dạng là lưỡi kiếm màu đen tuyền, cực kỳ dị ngụy.
Kiếm khí mạnh mẽ như bão tố, dày đặc như trường giang đại hải.
Hàng trăm luồng kiếm khí đổ ập về phía Cường, xỉa vào tất cả các huyệt vị của nó ngay cả một tiểu huyệt cũng không bỏ sót. Cường hét lớn, nghiến răng vận hết thái dương chi hỏa. Hai mặt trời tỏa sáng và bành trướng đến mức cực đại, thái dương chi hỏa cuồn cuộn đổ dồn về song quyền.
Cường liều mạng rồi! Tay Cường b·ốc c·háy rồi! Cháy thật rồi!
Hai luồng lửa đỏ rực cháy bùng lên, tỏa sáng khắp con hẻm nhỏ tăm tối, trong chốc lát đã hóa thành hai cột lửa đỏ rực. Cường hợp song quyền lại, dồn hết tất cả thái dương chi hoả về phía trước mặt. Song quyền vừa chạm vào nhau, thái dương chi hoả lập tức bùng cháy thành một q·uả c·ầu l·ửa bán kính gần hai thước
như một tấm khiên đỏ rực bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Cường.
Đây là chiêu phòng thủ duy nhất của Viêm Hỏa Quyền, Hôn Hoả!
Hôn Hoả có nghĩa là lửa cưới, theo quan niệm của người Việt thì ngọn lửa là biểu tượng của hạnh phúc gia đình, ánh sáng của ngọn lửa sẽ soi sáng những bước đi trong cuộc sống hôn nhân vợ chồng. Vì vậy trong đám cưới người Việt không thể thiếu lễ lên đèn. (*)
Kiếm khí vừa chạm vào hỏa cầu lập tức bị t·hiêu r·ụi hóa thành tro bụi bay tứ tán trong không trung nhưng kiếm khí quá nhiều ngay cả hỏa cầu cũng không chặn hết nổi, đợt kiếm khí kế tiếp đã xuyên qua được màn lửa của hỏa cầu đâm loạn xạ lên thân thể của Cường, nó đành nghiến răng chịu đựng lùi dần về sau.
Theo sau đợt kiếm khí là thanh kiếm của hắc y nhân, thanh kiếm đó đâm thẳng vào hỏa cầu. Lưỡi kiếm xé gió lao đến thế tựa cuồng phong giông tố sấm giật sét rền, kiếm chưa đến nhưng khí thế tỏa ra như muốn cuốn bay Cường đi, như muốn cắt Cường ra hàng ngàn mảnh. Ngọn lửa đã yếu đi, kích thước hỏa cầu cũng giảm xuống.
Kiếm đã đâm vào rồi! Xuyên qua màn lửa! Xé toạc hỏa cầu! Đâm thẳng vào tim Cường!
Cường thổ huyết lùi về sau, trên ngực trái đã thủng một lỗ. Hắc y nhân lập tức xoay kiếm, Kiếm khí lại ồ ạt đâm về phía Cường, đâm vào tim nó. Cường tiếp tục lùi về sau, ánh mắt đã trở về vô hồn như trước, ánh mắt vô hồn ngay cả chút sức sống cũng có.
Cường lại mỉm cười.
Vào chính cái sát na kiếm khí đâm vào tim, Cường đã làm một chuyện mà không ai ngờ được, ngay cả gã áo đen cũng không ngờ được.
Đốt rác!
Xung quanh hai bên hẻm có rất nhiều rác, rác lâu ngày đã bốc mùi nồng nặc. Rác này cũng rất dễ cháy, gặp lửa là cháy. Đôi tay của Cường lại đang bốc lửa nên thuận tay đốt rác.
Rác rất nhiều đương nhiên cháy cũng rất lớn vả lại Cường rất chuyên tâm đốt rác nên rác cháy càng lúc càng lúc càng lớn tạo thành một tấm màn lửa cực lớn ngăn cách giữa hai người.
Thế lửa cộng thêm thái dương chi hỏa mà Cường thôi động lập tức thiêu cháy tất cả Kiếm khí đến gần tấm màn lửa đỏ rực.
Rác dễ cháy tất nhanh tàn, tấm màn lửa chỉ cứu mạng Cường trong tích tắc, trong tích tắc Kiếm khí đã phá nát tấm màn lửa đâm về phía Cường. Và trong màn khói đen một thanh kiếm trắng xóa lao ra như một con mãng xà há cái miệng đỏ lòm bổ thẳng về phía Cường.
Cường tiếp tục lùi lại, hai bàn tay nó b·ốc c·háy càng lúc càng dữ dội, hai bàn tay ấy từ màu màu đỏ rực đã chuyển thành màu đen như than củi tỏa ra sức nóng hầm hập.
Cường chậm rãi cầm một khúc gỗ bên đường lên, thật chậm rãi. Khúc gỗ lập tức b·ốc c·háy, hòa với thái dương chi hỏa trên tay Cường tạo thành một cột lửa b·ốc c·háy thật mãnh liệt. Cường chậm rãi quăng khúc gỗ đang bùng cháy về phái hắc y nhân, quăng thẳng vào mặt gã.
Sức nóng hầm hập ập vào mặt, hắc y nhân đành vung kiếm chém đôi khúc gỗ. Gã còn chưa kịp phát chiêu tiếp theo thì hàng chục khúc gỗ đang b·ốc c·háy đã lao về phía gã như phi sa đạn pháo. Gã nhíu mày, lần đầu tiên trong suốt trận chiến gã nhíu mày. Kiếm khí tế khởi như cầu vồng bảy sắc.
Lưỡi kiếm lóe lên tựa như ánh chớp trong chốc lát, tắt lịm đi.
Các khúc gỗ đang bùng cháy như dừng lại trong không trung, tắt lịm đi, gần như đồng loạt rồi vỡ vụn ra, chỉ trong một chiêu.
Ba mươi tám khúc gỗ đã b·ị c·hém nát thành hàng ngàn mảnh. Tốc độ kiếm chiêu của gã áo đen nhanh không tưởng nổi hơn nữa kiếm chiêu lẫn kình lực đều tuyệt diệu vừa tiếp xúc khúc gỗ lập tức thổ kình dập tắt lửa bên ngoài sau đó lập tức thôi động kiếm khí chém nát khúc gỗ ra.
Tất cả chỉ xảy ra trong chưa đầy một sát na. Tất cả chỉ xảy ra trong một chiêu kiếm.
Ngay trong sát na các khúc gỗ tắt lịm đi hắc y nhân đã lao đến ngay trước mặt, lưỡi kiếm lại một lần nữa đâm vào tim của Cường nhưng ngay sát na lưỡi kiếm cách tim Cường gần ba tấc thì một thanh kiếm lửa cũng đâm thẳng vào tim của hắc y nhân, cách tim gã một tấc.
Thanh kiếm lửa b·ốc c·háy ngùn ngụt mũi kiếm đỏ rực tỏa hơi nóng cực kỳ mãnh liệt phả vào mặt hắc y nhân chẳng khác gì một lò lửa đầy than nóng đỏ. Phần áo trước ngực của gã áo đen lập tức b·ốc c·háy để lộ phần ngực đỏ rực, hắc y nhân đành lùi lại, nếu không lùi lại thì dù cả hai đều sẽ trúng kiếm nhưng kẻ c·hết chắc chắn sẽ là gã còn Cường có thể chỉ b·ị t·hương thậm chí chẳng xây xát chút gì nữa.
Chỉ một chiêu, Đồng quy ư tận, Cường đã ép hắc y nhân lần đầu tiên phải lùi lại. Cường mỉm cười:
“Ngươi lại trúng kế nữa rồi!”
Hắc y nhân nhíu mày:
“Ngươi định…”
Lời gã chưa nói hết Cường đã quăng thanh kiếm lửa vào mặt gã rồi thật nhanh nó quay đầu lại, nó định thoát thân! Bởi nó biết nếu không chạy thì hôm nay nhất định nó sẽ bỏ mạng tại đây, nhất định.
Hắc y nhân bổ đôi thanh kiếm lửa thì mới biết thực ra thanh kiếm lửa chỉ là một khúc gỗ dài được đốt thành than hồng rồi vót nhọn ra như một lưỡi kiếm, gã tức lao lên:
“Ngươi đừng hòng thoát!”
Gã vừa dứt lời thì một đám lửa khổng lồ đã chặn đường gã, Cường đã gom tất cả rác lẫn củi mục và tất cả những gì có thể cháy được đem đốt thành một đ·ám c·háy thật lớn trông chẳng khác gì một tấm khiên lửa. Đám cháy không những thoát ra khói đen nồng nặc che đi tầm nhìn mà còn tỏa ra một sức nóng khủng kh·iếp khiến hắc y nhân dù có khí kình hộ thân cực mạnh cũng phải nhất thời lùi lại.
Gã nghiến răng kèn kẹt, lập tức xoay kiếm, nội kình của gã cuồn cuộn tỏa ra tứ phía rồi kết hợp với kiếm khí đan xen nhiều tầng tạo thành một cơn cuồng phong!
Cơn cuồng phong theo kiếm bổ thẳng vào đám lửa, chỉ trong chốc lát đám lửa bị thổi bay tàn lửa bay tứ tung trong gió. Các tàn lửa bị cơn cuồng phong cuốn theo ào ào đâm thẳng về Cường đang dốc sức chạy ra khỏi con hẻm nhưng chưa kịp chạm vào Cường thì hàng chục tấm khiên lửa đỏ rực đã đổ ập vào người hắc y nhân, các tấm khiên lửa bùng c·háy d·ữ d·ội thoang thoảng trong đó là mùi khét lẹt của…
Vải!
Cường đã dùng toàn bộ vải cũ chờ lúc cuối cùng mới tung ra như một tối hậu sát chước, vải rất dễ cháy nhưng thời gian tàn của nó lâu hơn rác nhiều vả lại thứ mà Cường nhắm tới chính là diện tích che phủ của vải rất lớn. Với lửa của nó và đặc tính của vải tuyệt đối có thể cầm chân gã áo đen để nó chạy thoát.
Hai mươi ba tấm khiên lửa ập vào hắc y nhân, phong bế kiếm của gã hơn nữa còn bám vào thân thể gã rồi bắt đầu bén lửa. Chỉ trong chốc lát nữa thôi gã sẽ thành một cây đuốc sống. Hắc y nhân hét lớn, vận toàn bộ công lực.
“Ầm!”
Một t·iếng n·ổ vang lên. Con hẻm nhỏ như rung động như nghiêng ngả như sắp sụp đổ thành cát thành bụi.
Lửa, tất cả lửa trong con hẻm nhỏ đều tắt lịm đi. Lửa trên người hắc y nhân cũng vậy, tắt lịm đi. Các mảnh vải đang b·ốc c·háy cũng nát vụn ra, tan thành tro bụi.
Gã áo đen đứng im lìm, im lìm như con hẻm nhỏ. Đằng xa đầu con hẻm nhỏ, bóng Cường đã khuất rồi, đã không còn nữa rồi.
Cường đã chạy thoát rồi!
Gã áo đen mỉm cười:
“Thư đồng của Trác Thiên Phàm quả nhiên không tầm thường.”
Rồi bóng gã cũng biến mất nơi con hẻm nhỏ.
Chú thích: (*) Lễ lên đèn:
Lễ lên đèn là một phong tục trong đám cưới truyền thống của người miền Nam Việt Nam.
Trong lễ rước dâu, gia đình nhà trai sẽ chuẩn bị hai cây nến lớn khắc hình rồng phượng để đem tới nhà gái. Khi này, đại diện họ nhà gái sẽ đứng lên phát biểu và xin phép làm lễ lên đèn.
Khi tuyên bố xong, cô dâu chú rể tự tay thắp nến và đặt lên chân nến trên bàn thờ tổ tiên.
Kết thúc lễ lên đèn, đôi uyên ương bái lạy tổ tiên. Lúc này, mọi nghi thức đã được hoàn tất. Cặp nến sẽ cháy trong suốt quá trình diễn ra buổi lễ. Sau đó, đèn sẽ được tắt và cất vào trong hộp và lưu giữ trên bàn thờ nhiều năm sau đó.