Chương 11: Nghi Phạm
Hà Nhất Nguyên đưa hai người đó đến trước mặt Cường, Kiến Quỷ Sầu đưa cho nó một quyển sổ, y lật lật một chút rồi mời nó xem.
Kiến Quỷ Sầu quay lại chỉ vào người đàn ông trung niên trạc ba mươi bốn mươi thân hình đen nhẻm, cơ bắp lộ rõ, khuôn mặt cứng rắn nhưng vẫn có sức hút, đặc biệt là đối với nữ nhân.
“Người này là Bạch Ngạ Lang!”
Y nói rất ngắn gọn, y không cần nói nhiều vì những gì cần nói đều có trong quyển sổ đó cả. Kiến Quỷ Sầu lại chỉ tiếp vào một người thanh niên trạc hai sáu hai bảy thân hình gầy gò, chỉ có chút cơ bắp ở phần tay, khuôn mặt rám nắng, chẳng có chút hấp dẫn gì với phái nữ.
“Người này là Mộ Xuân Hàn!”
Cường gật đầu, nhìn vào quyển sổ nó thấy:
“Bạch Ngạ Lang.
Tuổi: ba mươi bảy năm mười tháng mười chín ngày.
Chiều cao: Bảy thước ba phân rưỡi.
Cân nặng: Hai trăm lẻ tám cân.
Quê quán: sinh ra tại Quảng Đức, năm mười tuổi theo phụ thân và một vị thúc thúc đến Kim Long, định cư ở đây đến bây giờ.
Phụ thân: Bách Bá Ngạc, hiện giờ là chủ của một lò rèn khá lớn ở khu tây kinh thành.
Mẫu thân: Tiêu Nhược Lan, đã mất do một cơn bạo bệnh cách đây hai mươi sáu năm.
Người thân khác: không có ai ngoài một vị thúc thúc là em trai của mẫu thân y tên là Tiêu Hùng Vân, hiện đang cùng làm việc với phụ thân của y.
Nghề nghiệp: Hiện là thợ chính trong lò rèn của cha y, tay nghề y cực kỳ vững vàng, hơn một phần ba đồ dùng vật dụng bằng sắt thép đều ở kinh thành do lò rèn của y chịu trách nhiệm sản xuất.
Tình trạng hôn nhân: hiện đang độc thân, y đã lấy một cô vợ tên là Nguyệt Thu Sương cách đây bốn năm nhưng không hiểu vì sao cô ta lại bỏ nhà ra đi.
Tình hình sức khỏe: Rất tốt, trước giờ y chỉ mắc bệnh cảm cúm sổ mũi sơ sài, y trung bình hai năm mới ốm một lần, thậm chí trong mười năm trở lại đây y chưa hề mắc bệnh gì cả, y có thể nâng một khối lượng tối đa là ba trăm lẻ tám cân.
Tiền án tiền sự: tính đến hiện tại y đã dính vào hai v·ụ đ·ánh n·hau, vụ thứ nhất diễn ra với một thợ rèn cùng lò rèn của cha y, người này tên là Xương Khu Tà, lý do đánh nhau là do bất đồng quan điểm trong việc rèn một thanh kiếm, xảy ra cách đây hai năm, vụ thứ hai diễn ra với một người bằng hữu của y tên là Vũ Hàng, lý do là cả hai say rượu rồi gây gổ cuối cùng đánh nhau, xảy ra cách đây một năm.
Ghi chú: Theo lời nhận xét của những người hàng xóm thì y tuy ăn nói thô lỗ nhưng bản tính rất tốt, thường hay giúp đỡ người khác, y đã nhiều lần cho miễn phí các vật dụng gia dụng cho những người nghèo. Còn theo lời những người trong lò rèn thì y khá nóng nảy nhưng trong công việc y rất được tin tưởng, y có tư chất tốt lại có tố chất lãnh đạo nên rất được mọi người tín nhiệm, hơn nữa y đối xử rất công bằng với mọi người trong lò rèn không tệ bạc với ai cả nên được mọi người yêu mến.”
***
“Mộ Xuân Hàn.
Tuổi: Hai mươi bốn năm năm tháng hai mươi chín ngày.
Chiều cao: Năm thước hai tấc.
Cân nặng: Một trăm sáu mươi cân.
Quê quán: sinh ra ở Hà Dương, đến năm hai mươi tuổi thì chuyển tới thành Kim Long.
Phụ thân: Mộ Đông Phong, vốn là một như dân làng chài bình thường, cách đây năm năm đ·ã c·hết không rõ lý do.
Mẫu thân: Băng Tâm Hiên, là một nội trợ bình thường, cách đây năm năm đ·ã c·hết không rõ lý do, cùng một lúc với phu quân của bà.
Muội muội: Mộ Hạ Di, đã m·ất t·ích cách đây bốn năm tám tháng mười một ngày. Ngoài ra y không có người thân nào khác.
Nghề nghiệp: Hiện giờ y đang là người bán mì ở một tiệm mì nhỏ, thường trong một ngày có không quá mười người nghé đến tiệm của y, trung bình thu nhập một tháng của y là khoảng hai đến ba lạng bạc, đơn cử có tháng chưa đến một lạng bạc.
Tình trạng hôn nhân: Hiện đang độc thân, năm mười chín tuổi y đã cưới một người tên là Phù Quyên Quyên nhưng sau đó một năm nàng đ·ã c·hết không rõ lý do.
Tình trạng sức khỏe: Đạt mức trung bình, trung bình một năm y mắc bệnh một trăm mười chín lần, tổng cộng mắc phải mười hai căn bệnh khác nhau, có hôm bệnh nặng kéo dài cả mười mấy ngày.
Tiền án tiền sự: Trước giờ y chưa hề liên quan tới một vụ án nào, y có thể coi là một con dân tốt của Đại Dương.
Ghi chú: Theo lời những người hàng xóm thì y là một người ít nói, lúc nào cũng lầm lầm lì lì lại rất ít giao tiếp với mọi người xung quanh nên họ không biết gì về y cả. Còn theo lời những người khách thì nhận xét y nấu mì rất ngon, ít nói không cười và y chỉ cười với một người, đó là Hồng Cô Phương, ngoài ra không có gì khác.”
***
Cường không khỏi thán phục tài thu thập thông tin của Kiến Quỷ Sầu, thông tin vô cùng rõ ràng, vô cùng tỉ mỉ và tất nhiên nó có độ chính xác gần như tuyệt đối.
Cường nhìn hai người, họ đều cao hơn nó hai ba cái đầu. Ánh mắt nó vẫn vô hồn, đôi mắt của n·gười c·hết, Cường cất tiếng nói:
“Vào giờ Sửu ngày hôm qua hai ngươi đang làm gì?”
Hai người nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu. Bạch Ngạ Lang cất tiếng, giọng nói đinh tai như sắt đá chạm vào nhau:
“Đại nhân, tại sao ngài hỏi vậy?” Có lẽ đây là câu mà ai cũng muốn hỏi.
Cường ánh mắt lờ đờ tựa như không còn sự sống.
“Việc hai người cần làm bây giờ là trả lời câu hỏi của ta, chứ không phải là hỏi ngược lại ta.”
Lời nó nói như tỏa ra sát khí, tàn nhẫn vô bỉ khiến cho hai người kia có chút coi trọng năng lực của nó hơn. Mộ Xuân Hàn chắp tay trả lời, giọng nói âm trầm có phần tà dị, nhỏ đến mức khó tin đến Cường ở gần cũng phải căng tai ra mà nghe.
“Thưa đại nhân, tiểu nhân lúc đó đang ngủ!”
Cường quay lại nhìn Bạch Ngạ Lang:
“Còn ngươi?”
Bạch Ngạ Lang chắp tay trả lời, giọng nói đinh đang chát chúa, đối lập hoàn toàn với giọng Mộ Xuân Hàn, quả thực một lúc nghe hai giọng nói này có chút không tiếp nhận nổi:
“Đầu giờ Sửu tiểu nhân phải dậy để nhóm lửa lò rèn, giữa giờ Sửu thì bắt đầu lấy ra và sắp xếp các vật dụng chưa rèn xong từ hôm trước và các thứ cần rèn, cuối giờ Sửu thì bắt tay vào việc rèn, đó là việc tiểu nhân làm.”
Cường vẫn lờ đờ, chậm chạp hỏi Mộ Xuân Hàn:
“Có ai làm chứng cho ngươi không?”
Mộ Xuân Hàn như đoán ra được điều gì đó, y nhìn quanh rồi trả lời, âm trầm nhỏ nhẹ:
“Thưa đại nhân không có ai cả!”
Cường không nói gì nhìn về phía Bạch Ngạ Lang:
“Còn ngươi?”
Bạch Ngạ Lang nhíu mày, y chắp tay, đinh tai chát chúa:
“Thưa đại nhân, rèn cùng tiểu nhân còn có ba người khác, nếu không tin ngài có thể hỏi họ!”
Cường đưa quyển sổ cho Kiến Quỷ Sầu rồi nhìn Bạch Ngạ Lang:
“Nhưng theo lời ngươi nói thì họ cũng chỉ bắt đầu làm từ cuối giờ Sửu thôi mà đúng không?”
Bạch Ngạ Lạng gật đầu, nói tiếp:
“Đúng là vậy, nhưng những thợ trong lò rèn nhà tiểu nhân hơn một nửa là sống cùng nhà với tiểu nhân nên đầu giờ Sửu thì họ đã cùng phụ giúp tiểu nhân rồi, hơn nữa chỉ cần tiểu nhân nổi lửa lò rèn là sẽ có không ít người hàng xóm không ngủ được phải thức dậy, họ cũng có thể coi là nhân chứng của tiểu nhân.”
Cường liếc nhìn Kiến Quỷ Sầu như hỏi xem lời Bạch Ngạ Lang nói có đúng không, Kiến Quỷ Sầu gật đầu như xác nhận lời nói của Bạch Ngạ Lang.
Bạch Ngạ Lang nhíu mày, ánh mắt có gì đó khác lạ:
“Đại nhân… Sao ngài lại hỏi vấn đề này… Không lẽ có chuyện gì sao?”
Cường im lặng chỉ về phía cái bàn:
“Hai người tự nhìn đi.”