Chương 12: Lý do để chiến đấu…?
***
Ở bên trong chiếc xe bán tải nhỏ đậu gần cạnh bờ kè gần trung tâm thành phố, người đàn ông ánh mắt còn đầy quầng thâm ở dưới mắt nhìn chằm chằm vào cái màn hình. Trên đó là bản đồ của Tiesto được thể hiện chi tiết cho dù là con hẻm nhỏ nhất, tên đó nhìn vào cái bản đồ kèm với cái radar nằm trên đó liên tục hoạt động rồi ngáp một cái.
Thấy chán hắn lấy điện thoại của mình ra mà lướt web, cho đến khi hắn để ý cái kim của một cái đồng với một thanh màu sắc trải dài bắt đầu từ màu xanh lục, rồi tới màu vàng, cam, đỏ… cuối cùng là màu xanh lục đen bắt đầu nhúc nhích.
Ban đầu hắn vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh của mình. Nhưng cho đến khi cái kim bắt đầu chạy qua từng mức xanh, sau đó chạm đến ngưỡng vàng thì sắc mặt của ông ta bắt đầu thay đổi. Tiếng còi báo động của hệ thống bắt đầu vang lên bên trong chiếc Van, kèm với đó là những chiếc đồng hồ với những gì hiển thị trên màn hình chỉ có hắn mới hiểu bắt đầu hiện lên.
Nhanh chóng vào danh bạ của điện thoại mà gọi ngay số đầu tiên, mất chừng có vài chục giây để bên kia nhấc máy. Âm thanh từ đầu bên kia truyền tới.
“Kiểu này là tối nay mày nợ thầy hai tô phở rồi Sal·es ơi.” - Bên kia ho một cái rồi mới nói. - “Sao đấy?”
“Sếp Hoan à! G·ay thật rồi, lại có thiên ma phá giới mà ngay ở gần chỗ học thêm của thầy luôn.”
“Vậy à? Cử vài đứa đi đi, chuyện thường ngày mà có gì mà hoảng hốt vậy.”
“Nhưng mà vấn đề là từ sáng hôm nay, cục gần như đã rút gần hết người của cả tổ chiến đấu và tổ thuật sư về thủ đô hết rồi. Còn nữa là mức độ nguy hiểm lần này rất nghiêm trọng, đợt phá giới này dao động từ Building Level cho đến Several Building Level! Rất lâu rồi có vụ lớn như này mà hiện tại lại không có ai hết…”
“...? Hiểu rồi, gửi địa chỉ qua đi, bên đây tới liền ngay.” - Điện thoại bíp một cái, cuộc gọi kết thúc.
***
Bằng cách nào đó, tôi có thể hiểu ý của Aestro đang đề cập đến. Ở phía trên sau khi nghe cuộc điện thoại của mình xong, thầy thở dài rồi nó với cả lớp.
“Thầy hôm nay có việc bận lắm, nên là thầy cho cả lớp về nhà sớm hôm nay. Người nào về nhà người nấy cẩn thận, thầy xin lỗi làm phí mất một buổi học.”
Những người khác không hiểu việc gì đang diễn ra, chỉ biết rõ là thầy đang bận, cả đám được nghỉ học. Ai nấy có mặt cũng đều hoan hô một tiếng rõ vui, rồi ùa ra đi về hết.
Thầy nhìn tụi nó xong cũng thấy tức tức, nhưng tập trung về chuyện trước mắt. Thầy để tay lên cằm mình mà suy nghĩ cứ thì thầm mấy tiếng.
“Tại sao cục lại cần số lượng lớn người như thế đến thủ đô chứ… Sao mình lại không biết được nhỉ? Quái lạ, có lẽ cần tìm hiểu thêm.”
Aestro đeo chiếc guitar lên vai, bước ra ngoài không quên nói với thầy.
“Vậy em tới đó trước đây, nếu đến trễ không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu~”
“Sal·es, em đi theo nó luôn đi.”
“Em hả? Nhưng em tưởng mấy vụ lớn như vậy sao để thành viên thực tập như em đi dược.”
“Chứ mấy thằng chính nó bị triệu tập về cục chính hết rồi… Bây giờ mấy thằng còn ở lại trong tỉnh Deersfield này hầu hết đều là thực tập, tiện đường thì em kêu thằng Fillip theo đi.”
“Vâng…”
Thầy nhanh chóng mặc áo khoác lên, Sal·es cũng nhanh chóng phóng lên con xe phân khối lớn của mình mà khởi động. Tôi ngơ ngác đi ra ngoài, với cái cảm giác khó chịu vẫn còn đó.
Aestro ở trên nóc nhà nhìn xuống hỏi.
“Cậu có muốn đi chung không~”
“Mình hả? Liệu mình có giúp được gì không?”
“Haha~ Thử đi rồi mới biết chứ.”
Thầy Ju Hoan lúc này mới để ý là tôi vẫn còn ở đây, thầy quay lại mà hỏi.
“Sao em vẫn còn ở đây? Thật thì ở đây không có gì để em làm đâu.”
“Em nghĩ mình có thể giúp được gì đó?”
“Thế em nghĩ mình có thể giúp được cái gì? Khi mà lần đó em đã mém c·hết bởi tụi thiên ma một lần rồi. Lần đó em mà c·hết thật thì nó cực kỳ rắc rối cho thầy đấy…”
“H-hả tại sao chứ?”
”Dù sao thì thầy đã không xóa ký ức của em rồi, bây giờ cũng hơi muộn để hối hận. Để mà nói thì, em có lý do gì để mà phải đảo lộn cuộc sống của em để tham gia vào công việc này không, nói cho thầy nghe xem?”
“E-em không…”
Đúng là y như lời thầy nói, tôi không hề có lý do gì để đi theo thật. Chỉ là tôi cảm giác nếu như phải chạm trán với thiên ma một lần nữa, thì tôi nghĩ lần này mình có thể xử lý tụi nó, dù sao tụi nó cũng không phải là người. Những cách huấn luyện của chú tôi không thể áp dụng lên thứ sinh vật này được, dù vậy thì bây giờ có lẽ không còn việc cho mình mất rồi.
“Vậy đó, thầy chỉ nói như vậy thôi bây giờ thầy bận lắm. Về nhà ngay đi, đừng có la cà hay cố làm điều gì ngu ngốc để rồi phải lãnh hậu quả. Thầy đã nói trước rồi đấy.”
Thầy phủi tay một cái, cũng khởi động xe của mình cùng với cậu bạn kia mà chạy đi.
Đến lúc này thì tôi nghĩ mình cũng không còn gì để nói nữa rồi, có lẽ mình nên lui lại phía sau để những người có kinh nghiệm hơn xử lý. Nếu mình đi theo chắc sẽ làm hỏng chuyện mất…
Aestro ở trên nóc nhà nhìn vào tôi, lấy ngón tay gãi sau gáy mình cười nói.
“Tiếc quá rồi, vậy là mình phải đi đây~”
Tôi giơ nhẹ bàn tay mình ra rồi chào cậu ấy.
“Ừm.”
Cậu ta vẫy tay đáp lại, đạp qua những mái nhà rồi cũng nhanh chóng biến mất trước cả khi tôi còn kịp nhận ra.
Rời khỏi lớp học thêm, con phố phía trước lúc này cũng đã tấp nập dòng người. Sau khi lấy chiếc xe đạp tôi quyết định rẽ sang con hẻm khác, đi đường vòng rồi đạp về nhà.
Ở trên con đường mới, tôi thông thả trút đi những suy nghĩ của mình. Hiện tại bản thân cũng không muốn về nhà cho lắm, dù gì bây giờ cũng còn hơi sớm. Nên tôi đạp một cách từ tốn nhất, quả nhiên vẫn có gì đó trong người tôi thôi thúc muốn đạp xe lại chỗ đó.
Dù cho không biết vị trí cụ thể, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm thấy được hướng mà có thể thầy Ju Hoan cùng những người khác đang ở. Bây giờ nếu cố đâm đầu vào chỗ mình không nên tới, thì chỉ tổ lãnh hậu quả nặng nề thêm.
Thêm nữa có thêm mình giúp chắc cũng chả thay đổi gì. Ngay cả lần trước, một mình cậu ta đã có thể tự sức mình mà vờn mấy con thiên ma như đang đùa giỡn với trẻ con.
Cục phòng chống thiên ma… Tất cả bọn họ đều mạnh như vậy ư? Kể cả cái anh bạn chơi bài với thầy trước đó nữa, chắc ổng cũng là một trong số đó. Mình tự hỏi là bốn năm qua được chú mang đi huấn luyện có lãng phí không, khi mà bây giờ mình lại tìm ra được một ngọn núi còn cao hơn mình tưởng.
Quả nhiên bản thân vẫn còn non lắm, như vầy thì làm sao mà gia nhập q·uân đ·ội rồi trở nên giống chú ấy đây. Có lẽ mình phải tập luyện thêm rồi, nhưng trước đó mình phải giải đống bài tập trên trường đã.
Tôi mỉm cười, dần dần trút bỏ suy nghĩ của mình để tập trung cho hiện tại. Tôi nhìn lên về phía bầu trời đang dần trở nên tối hơn, trăng bây giờ cũng đã lên thấp thoảng qua những đám mây đen. Bỗng dưng, nó biến mất?
Nụ cười của tôi cũng như thế biến mất theo, trăng không còn ở đó nữa thay vào đó là một mảng đen không ổn định. Cái cảm giác khó chịu lại trở lại một lần nữa, mảng đen đó trở thành một vết rách.
Từ trong vết rách thổi ra một luồng không khí lạnh như băng, thở thôi đã khiến phổi thấy khó chịu ngay lập tức muốn sặc ra ngay. Không khí thổi từ cái vết rách đó làm cho đất, đá trên đường bay khắp nơi.
Tôi cùng chiếc xe đạp cũng vì thế mà bị thổi bay theo, tôi ho vài cái phản ứng lại với với vết rách đó.
“Đừng nói, cái này lại là…”
Cái mà tôi suy nghĩ đã đúng, từ bên trong lao ra một con thiên ma với một đôi cánh khổng lồ. Nó to cũng xấp xỉ con lần trước mà tôi gặp, với sải cánh dài gấp ba gấp bốn lần. Nó vừa mới ra ngoài đã bắt đầu bay loạn lên, dùng đôi cánh của nó càn quét một lượt ba đến bốn căn nhà.
Sau đó nó lại điên loạn tiếp tục bay tứ tung, tôi dựng xe của mình lại rồi cất sang một bên. Nhanh chóng chạy theo nó, vừa chạy tôi vừa để ý ở trong đ·ống đ·ổ n·át đó.
Vậy mà đã có n·gười c·hết rồi… Tuy đối với tôi không thì đây không phải là lần đầu nhìn thấy ai đó m·ất m·ạng trước mắt, nhưng mà thật sự là đã có n·gười c·hết. Tức thì tôi không biết phản ứng ra sao, trước cánh tay còn sót lại trong đ·ống đ·ổ n·át.
Nó xảy ra quá nhanh đối với tôi, tôi chỉ kịp lấy lại sự tập trung sau khi tôi nghe thấy tiếng hét của một bé gái ở gần đó. Con thiên ma đang gào thét bay tứ tung mà không có mục đích, nó dần xoay thân lại lao vào ban công nơi cô nhóc đó đang đứng.
Tức thì tôi không thể cứ thế đứng xem được, tôi chĩa hai ngón tay của mình về phía trước. Ổn định lại hơi thở, nhắm một mắt của mình lại. Thi triển một kỹ thuật cơ bản hết mức, nhưng lại là chiêu tôi tự tin nhất.
“Ma Pháo!”
Từ đầu hai ngón tay tích tụ lại một lượng ma năng lớn, không quá nhiều cũng không quá ít vì lúc này thứ tôi cần là độ ổn định và sự chính xác. Luồng năng lượng bắn ra từ hai đầu ngón tay bắn thẳng vào mặt của con thiên ma đó, khiến nó bị ngã nhào ra chỗ khác.
Đôi cánh của nó va trúng tòa nhà, làm cấu trúc cái ban công sụp đổ. Tôi hết sức phi hai chân của mình về phía ngôi nhà đó, trong đầu tôi hiện ra chuyển động hết sức mượt mà của Aestro tôi chứng kiến tại ngày hôm đó.
Bằng cách nào đó tôi mơ hồ tự lý giải cho cách cậu ấy di chuyển nhanh như vậy, tôi thả lòng người mình ra. Đạp lên cây cột điện, cũng như tỏa ma năng ra khắp thân mình rồi kiểm soát nguồn phát của nó.
Cứ như vậy chỉ với ba bước, tôi nhảy về phía trước và kịp thời tóm gọn cô bé trong lòng bàn tay. Nhanh chóng tìm một góc nào đó để núp khỏi con thiên ma.
Cô bé vẫn còn đang khóc không biết chuyện gì, nhìn vào tôi một cái khóc thêm một tiếng.
“Híc, ưm…”
Tôi đổ mồ hôi hột trấn an ẻm.
“Anh không làm hại em đâu, mà em nhỏ tiếng lại một xíu nha, không thì rất rối đ-”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì em ấy đã tự ngất mất rồi, thôi thì vậy cũng tốt. Tôi đặt ẻm nằm sát tường rồi ngó đầu ra nhìn con thiên ma, nó cũng đã đứng dậy mà nhìn xung quanh để tìm kiếm tôi. Ngôi nhà của nhóc này thì tầng trên sau khi sụp đổ, đã đè hết tầng dưới rồi.
Mong không có ai ở trong nhà hết… Mà chắc là cục phòng chống thiên ma gì đó của thầy Ju Hoan phải đến mới đúng chứ nhỉ? Tuy họ còn phải lo vụ bên kia, nhưng chắc nhân lực lúc nào cũng đầy đủ để xử lý nhiều chuyện cùng lúc chứ?
“Chắc mình cần phải câu giờ cho đến khi mấy người kiểu vậy tới thôi... Với mình phải bảo v- Hể?”
Tôi quay người ra phía sau thì thấy cô nhóc vừa nằm đây đã biến mất đi đầu rồi, ẻm tỉnh lại rồi chạy mất tiêu rồi ư? Thôi c·hết mình rồi, bất cẩn quá đi mất.
Tôi nhìn xung quanh tứ phía cố để tìm ẻm, sau cùng thì tôi không thấy em ấy ở đâu hết trơn á…
Chợt có ai đó vỗ nhẹ mấy cái sau lưng tôi, vừa quay lại thì tôi thấy một cái nắm đấm đang lao thẳng vào người mình. Nhanh chóng với phản xạ của mình, tôi né rồi giữ khoảng cách với hắn ta.
“Huh?” - Tên đó nói.
“’Huh?’ Con bà anh à, mắc gì anh đánh tôi??.”
Tên đó mặt vẫn còn hơi khó tin nhìn vào tôi rồi nói tiếp.
“Chỉ làm đúng công việc của mình thôi, nhóc thấy hết rồi thì nằm yên chịu đánh của anh rồi ngất đi. Để anh mày còn xóa hết những gì nhóc vừa thấy!”
Hắn nói cái quái gì vậy chứ, nhưng mà còn chưa đợi cho tôi hiểu thì hắn đã lao đên tung một cú đá khác. Sau cú đấm này lại tới cú đấm khác, hắn liên tục ra đòn liên hoàn như vậy không cho người khác thở.
Nhưng mà có điều hắn cũng đánh giá thấp tôi mất rồi, cứ hắn tung ra chiêu này là tôi phản lại chiêu đó. Dù gì hắn cũng không phải là thiên ma, và chiến đấu với người không may lại là sở trường của tôi.
Tôi phản công đánh một cú thật mạnh vào ngay ở gần giữa đùi hắn, cứ như vậy hắn không tự chủ được mà khuỵu một chân xuống. Tôi cũng lùi ra xa hơn vẫn thủ thế mà nói.
“N-nè có gì thì nói nha anh trai… Anh không biết tình huống tụi mình sắp gặp phải đâu, ở đằng đó là…!”
Hắn ta không những không tức giận, thay vào đó là một nụ cười sảng khoái chen ngang câu nói của tôi.
“Nhóc này khá lắm à nhen, đáng để ta đánh hết sức rồi đấy.”
Tên đó đứng lên, gồng thân hình lực lưỡng chuẩn bị lao về phía tôi thêm một lần nữa. Tôi cũng thay đổi thái độ, không đánh để tự vệ nữa, mà bây giờ tôi đang chờ hắn lao vào đây…
Cái lúc tay hắn định lao tới, một chị gái xuất hiện và cho hắn ăn một cú đấm, làm đầu hắn cắm thẳng xuống đường.
“Hơ…”
Cô gái giận giữ thét vô mặt của hắn ta.
“Ông làm cái quái gì thế hả, Rya!?”
Gã ta ngồi dậy, rồi trả lời với giọng điệu khó chịu.
“Tui làm đúng việc của mình mà.”
“Tui đã nói bao lần là ông không thể đánh dân thường ngất như thế được đâu, chúng ta được dặn là phải xóa ký ức của họ một cách nhẹ nhàng cơ mà!”
“Tại vậy dễ hơn thôi.”
“Với ông cũng quên mất mình tới đây để làm gì à.”
Hắn đứng dậy hẳn lên, rồi bắt đầu nhìn xung quanh sau đó mới hét toáng lên.
“A đúng rồi, đúng rồi.” - Hắn ta đấm vô chính tay mình một cái, vẫn là điệu cười tự tin đó rồi nói. - “Thật kỳ lạ khi mà toàn bộ tổ chiến đấu ngày hôm nay lại biến đi đâu mất rồi, hehe. Đây là cơ hội để tui chứng minh bản thân mình rồi được chuyển từ tổ hậu cần lên tổ chiến đấu.”
Chị gái ấy nổi giận quát anh ấy một tiếng rồi dần dịu giọng lại.
“Mồ… Ông chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi à? Điều quan trọng là phải âm thầm s·ơ t·án người dân quanh đây nữa, mà chỉ có hai đứa mình thôi. Tụi mình cũng chỉ là vô tình đi qua thấy cảnh này… Không kịp gọi người mất rồi.
“Vậy không còn cách nào khác, bà cứ gọi người rồi giúp được ai thì giúp ở đây đi. Còn tôi sẽ xử con thiên ma đó.”
Trong lúc nghe cuộc nói chuyện của hai người tôi cũng đoán được mấy phần chắc họ cũng là thành viên của cục. Nhưng mà điều tôi để ý hơn là về chị gái đeo mắt kính tròn đang bế nhóc ban nãy trong tay, và con bỏ viên thuốc hay kẹo gì đó vào miệng bé nữa.
“Ah! Nhóc đó.”
Chị ấy nhìn về phía tôi, cười rồi nói.
”Hửm? À không sao đâu, cái này không có gây hại gì cho nhóc này đâu.”
“Hình như hai người, cũng là thành viên của cục phòng chống thiên ma?”
Tên cơ bắp da ngăm nhìn vào tôi, để tay lên cầm rồi hỏi.
“Nhóc biết? Ta chưa thấy nhóc bao giờ, thành viên mới à?”
“Không phải…”
Chị gái kia cũng tò mò mà hỏi luôn.
“Em thật sự không phải là thành viên của cục? Làm sao em biết về tổ chức vậy?”
Tôi ngước nhìn lên trời, trong lúc hai người đó vẫn đang nhìn vào tôi bằng những ánh mắt nghi vấn.
“Ờ thì dài lắm, nói sau được không. Hai anh chị nhìn kìa.”
Cả hai ngước nhìn ra đằng sau mình, con thiên ma đang ở trên cao nhìn xuống. Chợt nó mở rộng miệng của mình ra, như đang nén lại một thứ gì đó. Cả ba nhanh chóng cong giò mình lên, mỗi người chạy một bên.
Con thiên ma cũng phóng từ trong mồm mình ra một quả một cầu Ma lớn, làm nổ tung một phạm vi cũng lớn quanh chỗ tôi vừa đứng. Chị gái đeo kính sắc mặt nghiêm túc hơn, nói với cả tôi và cái anh đằng kia.
“Chị sẽ đem bé này đến nơi an toàn, rồi tìm cách giúp hai người sau nhé.”
Lúc mà chị ấy đi hẳn, anh ấy gọi chỉ lại.
“Ê!”
“H-hả?”
“Cẩn thận nha.”
Mặt chị ấy bỗng chốc đỏ ngất lên cái, để nhẹ ngón tay của mình lên môi mà cười khúc khích.
“Không sao đâu~ Tui là Ryoko, số 1 của tổ xử lý mà, heh~.”
Sau khi chị ấy đi xa rồi, ảnh vẫn còn nhìn chằm cho đến khi bóng lưng chị ấy đi hẳn rồi mới thôi. Sau đó tập trung lại vào con thiên ma, đấm vào tay một cái rồi nói.
“Được rồi! Ngày hôm nay quả là may mắn khi gặp mi ở đây, ta chán công việc ở tổ xử lý rồi. Này nhóc! Tên là gì.”
“Fil.”
“Anh mày là Rya! Hân hạnh được làm quen nhá. Nhìn nhóc vậy chắc là thành viên tổ bí mật của sếp Ju Hoan đúng không, ban nãy có hiểu nhầm đôi chút. Bây giờ thì hợp tác tốt nha! Fil!”
Tôi không trả lời gì hết, do hiện tại tôi đang tập trung vào con thiên ma đang chuẩn bi lao thẳng xuống đây. Tôi nhắm mắt mình lại, dù chỉ trong một tíc tắc nhỏ đó. Nhưng lại vô vàn v·ũ k·hí xuất hiện bên trong tâm trí tôi, tôi đi dạo một vòng và nhanh chóng tôi đã tìm được nó.
Cả người của tôi được bao phủ bởi một lớp ma năng, ban đầu nó bừng lên dữ dội và tản ra tứ phía xung quanh. Nhưng rồi nó ổn định lại tức thì, và tập trung lại trên tay tôi, nguồn Ma chốc định hình lại thành một thanh kiếm lớn có màu cam vàng ở dạng năng lượng.
Tôi nắm chặt thanh kiếm, để chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông của con thiên ma…
***