Chương 13: Lý do họ chiến đấu, cực đại Ma pháo 10%!
Aestro lướt qua từng mái nhà vừa nhanh, mà các bước chân lại nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua vậy. Tốc độ của cậu ấy khiến cho Sal·es đang trên con phân khối lớn của mình cũng đuổi không kịp.
“Thằng này đúng là quái vật…” - Sal·es chạy kè ngang thầy rồi hỏi tiếp. - “Làm sao mà thầy có thể chiêu mộ được nó dưới trướng thầy vậy.”
Ju Hoan im lặng suy nghĩ một rồi mới trả lời.
“Chuyện dài lắm mà… vô tình cả thôi. Giống như được nó chọn mới đúng. Giờ thì lo chạy nhanh lên mà đuổi kịp nó đi, đừng có cố gắng đi sát theo thầy nữa. Xe thầy chạy không lại xe em đâu…” - Ju Hoan chạy trên con wave cũ của mình, cho dù có phóng hết tốc độ chắc chắn cũng thể nào đọ lại con phân khối lớn kia…
Phía trên Aestro tiếp tục tăng tốc, dần đi qua khỏi khu dân cư nhộn nhịp mà tiến vào một công ty lớn bỏ hoang. Cậu tiếp tục lướt qua mấy cái nhà kho nhỏ khác, sau đó nhảy đến bám vào thành cửa sổ của tầng hai nhà kho trung tâm. Chỉ riêng cái kho này đã có 3 tầng, mỗi tầng rộng thênh thang.
Cậu treo chiếc guitar của mình vào một thanh sắt nhô ra cắm ở bên cạnh mình. Aestro nhìn vào bên trong qua cái cửa sổ, là một mảng tối đen bên trong đó. Nhưng thái độ của cậu vẫn rất bình tĩnh, khuôn mặt vẫn cứ thoải mái như mọi khi.
Cả người cậu tức thì bao phủ thoáng qua bởi một lớp lửa xanh ngọc bích, đằng sau lưng cậu lại xuất hiện một thanh kiếm ở đó. Nó không tồn tại ở dạng năng lượng đơn thuần, mà lại là một thanh kiếm hình dạng với vật chất rõ ràng.
Aestro rút thanh kiếm của mình ra khỏi bao, rồi sau đó mới vào bước vào bên trong. Bên trong tối đen như mực, phải chăng một chút ánh sáng có được ở đây là nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ và các khe hở. Cậu vừa đi vừa kéo lê mũi kiếm của mình, phần mũi kiếm tiếp xúc với mặt đất kéo ra một vệt lửa màu xanh lục mỗi khi cậu di chuyển.
Bây giờ đây nó cũng góp phần như một nguồn sáng bên trong nhà kho tối tăm này, cậu đi một hồi tới giữa nhà kho. Aestro có thể chắc chắn rằng đây chính là nơi mà cậu nghe thấy cái ‘tiếng’ đó, cậu nhìn xuống bên dưới chân mình.
“Ở dưới đây à?”
Do bây giờ cậu đang ở trên tầng hai, nên cậu đang định tìm cầu thang để đi xuống. Cái lúc cậu vừa mới buông lỏng được tíc tắc thôi, một đống xúc tu nhầy nhụa từ trên trần đan lại thành hình nắm đấm, lao xuống đánh thẳng vào cậu.
Cậu lấy kiếm của mình đỡ lấy, bị lực của nắm đấm đó đẩy lùi đến gần sát mép tường. Cậu kéo một đường kiếm dọc theo nắm đấm to lớn đó, ngọn lửa xanh bộc phát theo đường chém làm cho nắm đấm đó nhanh chóng thu lại về phía xa trở lại thành mấy cái xúc tu.
Con thiên ma từ đằng xa trong bóng tối thoắt ẩn, thoắt hiện. Hình dáng của nó mập mờ thoáng hiện qua ánh trăng, nó phải có hơn hàng chục cái xúc tu, thân hình thì lại không cố định tựa như không có xương sống mà õng ẹo qua lại, hình dạng khá giống loài bạch tuộc.
Ánh sáng từ đôi mắt của nó lóe lên trong bóng tối, Aestro lúc này cũng đã vào tư thế. Cậu chạy lại phía nó, vừa kéo kiếm theo, sau đó nhảy lên mà đâm thẳng mũi kiếm vào da thịt nó.
Lớp da của nó mềm nhũn lại khi bị kiếm đâm trúng, cơ mà nó lại không bị mũi kiếm xuyên qua. Nó như đang ăn ngược lại thanh kiếm trong tay cậu, chìm dần trong lớp da có tình đàn hồi khó tin của nó. Nó bám chặt thanh kiếm của cậu lại bằng cách co lại phần quanh đó, những xúc tu dẻo dai đó lại hóa thành những nắm đấm cứng hơn cả thép khi một lần nữa quắn lại thành hình nắm đấm.
Hai quả đấm ở hai phía trái ngược nhau của Aestro, sẵn sàng lao lại và nghiền nát cậu. Khuôn mặt của nó như tách ra làm hai, sau đó hét một tiếng thẳng vào mặt cậu, rồi sau đó đấm cả hai đấm của nó vào chỗ cậu.
Lúc này Aestro dẫm vào người nó lấy lực, một tay kéo thanh kiếm của mình ra khỏi lớp da của nó. Giơ thanh kiếm ngang ngực mình, lưỡi kiếm đỡ lấy cái đấm tay phải, còn chuôi kiếm đỡ lấy cú đấm bên trái. Dù cho lực từ hai cú đấm dồn vào một điểm trông có vẻ khủng bố như vậy, thế mà sau cùng lại không gây ra tổn hại gì cho Aestro hay v·ũ k·hí của cậu.
Ngược lại hai cú đấm của nó còn b·ị đ·ánh bật ra, có vẻ không phục nó t·ấn c·ông y hệt một lần nữa. Aestro vẫn giữ lấy sự bình tĩnh của mình, cười một cái rồi chém theo hình vòng cung. Lưỡi kiếm chém ngang xúc tu đang ở dạng cứng cáp của nó bùng lên ngọn lửa, một lần nữa đẩy lùi nó.
Nắm đấm được tạo nên từ mớ xúc tu bó sợi của con thiên ma lại trở về hình dạng trước đó của nó, nó bắt đầu di chuyển ra xa giữ khoảng cách với cậu. Nó ép cơ thể của mình xuống sàn như thể trở thành một vũng nước, sau đó nảy lên trần nhà, rồi lại nảy qua lại khắp phòng kho rộng lớn.
Cậu vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh của mình với nụ cười trên mặt, vuốt tóc một cái còn không thèm nhìn nó mà nói.
“Trông thì với lớp da thịt đó có vẻ như ngươi không có điểm yếu, nhưng có vẻ ta tìm ra nó hơi sớm rồi nhỉ? Kết thúc ở đây là được rồi, ngài bạch tuộc nướng~”
Trong lúc cậu nói, cậu đã lấy mũi kiếm của mình vẽ thành một cái vòng tròn ở dưới chân mình. Bên trong cái vòng tròn hoàn hảo đó là hình vẽ, gồm những điểm hội tụ, nối lẫn nhau có quy luật không đơn thuần chỉ là hình vẽ chơi.
Con thiên ma lúc này cũng đã bật qua lại với một tốc độ đủ nhanh để khiến ai bị nó tông phải cũng b·ị t·hương không hề nhẹ. Nó bật lên trần nhà một lần nữa, chuẩn bị đè nát cậu trực diện từ phía trên.
‘Cái kho này làm bằng gì mà kiên cố thế nhỉ?’
Aestro chỉ đơn giản là lùi lại một bước, cái hình vẽ ban nãy của cậu sáng lên. Hóa thành một cột lửa lao thẳng vào con thiên ma, cả phần thân của nó bị cột lửa từ vòng tròn sáng đó đẩy lên trần nhà. Liên tục bị đốt, sau chừng gần chục giây cột lửa mới từ từ biến mất.
Con thiên ma không chút sức lực từ từ rơi xuống, Aestro nắm chặt thanh kiếm mình để chuẩn bị ra đòn kết liễu. Chợt một cánh tay từ bên dưới sàn nhà đâm lên, nắm chặt lấy chân cậu rồi kéo xuống ngay lập tức…
Không lâu trước ở bên nhà kho, Sal·es lẫn thầy Ju Hoan cũng đã tới nơi. Cậu ta xuống xe, tháo nón bảo hiểm của mình mà nhìn vào nhà kho xưởng bỏ hoang to lớn trước mắt. Từ bên ngoài đã có thể nghe động tĩnh bên trong, đôi khi còn thấp thỏm mấy ánh lửa xanh thông qua cửa sổ.
Sal·es nhìn vào điện thoại của mình rồi gãi đầu.
“C·hết tiệt, sao thằng này lần nào cũng đến đúng chỗ nhanh như vậy chứ nhỉ. Bây giờ thì làm sao đây sếp?”
“Cần thầy phải nói sao, đi vào giúp nó một tay đi.”
“Nó mạnh đến vậy mà, giờ em với thầy ngồi coi chắc cũng không sao đâu! Với cũng có thầy ở đây nữa, bây giờ chẳng phải thầy vô đó là xong chuyện ư, hehe.”
Ju Hoan gõ đầu cậu ta một cái rồi nói.
“Nói hơi linh tinh rồi đấy, bộ em muốn làm một kẻ vô dụng à?”
Sal·es ôm lấy đầu mình, chất giọng có hơi chút thiếu tự tin.
“Nhưng em cảm thấy không ổn lắm… Bây giờ em cũng không thể sử dụng nó được.”
Trong lúc Sal·es đang nói với giọng điệu yếu ớt đó, thì Ju Hoan đã tự châm cho mình một điếu thuốc. Rít một điếu rồi ông ta mới nói.
“Mới có việc nhỏ như này thôi mà em đã chần chừ vậy rồi? Vậy thì bao giờ em mới đạt được điều đó đây…”.
Sal·es nuốt nước bọt, im lặng một hồi lâu trước câu nói đó. Sau chừng giây lát, cậu thở sâu nắm chặt hai thành áo của mình. dáng vẻ bây giờ cũng tự tin hơn rồi, cười một cái rồi nói.
“Được rồi, v-vậy em đi vào đây.”
“Vậy để anh giúp một tay nhé.” - Một giọng nói cất ra từ đằng sau hai người họ.”
Người thanh niên với mái tóc đen dài, trong bộ vest trắng lịch thiệp kèm với chiếc mũ fedora của mình đi lại chỗ hai người họ. Tướng anh ta khá là cao ráo, ngũ quan chỉnh chu phong thái rất điềm đạm.
Sal·es thấy anh ta hai mắt sáng lên mà cất một tiếng.
“Anh Fillip! Anh tới đúng lúc quá, mà anh tới kiểu gì nhanh vậy.”
Fillip chĩa tay ra đằng xa kia, một chiếc xe hơi màu đen dài nhìn khá giống một con limousine ở đằng xa kia bóp còi hai tiếng.
“Anh nhờ bác quản gia phóng hết tốc lực tới đây sau khi nghe em bảo có rắc rối to đấy.”
“Có anh ở đây nữa rồi thì chắc chắn là không sao rồi.”
“Tới đó mới biết được, nói trước bước không qua đó nhóc.” - FIllip xoa đầu Sal·es.
Sau đó một chiếc xe Van trắng từ xa lao tới, làm chiếc limousine phải hốt hoảng né qua một bên. Nó lao lại đến phía trước Ju Hoan, tên tài xế từ từ ló đầu ra từ trong cửa sổ với vẻ mặt hốt hoảng.
“Anh Hoan ơi! Anh xem sao chứ máy dò hôm nay nó biểu hiện lạ lắm, ngay bây giờ nó vẫn không ngừng kêu trong này này…”
Bên trong chiếc van đó đúng là phát ra tiếng kêu báo động rất là khó chịu, Ju Hoan cau mày rồi nói.
“Ít nhất chú tắt âm thanh cũng được mà, có đem theo cái đó không?”
“À- Dạ có.”
Tên tài xế quăng cho Ju Hoan một thiết bị bề ngoài trong khá giống với một quả bom, vỏ ngoài được làm bằng kim loại nào đó. Ju Hoan nắm lấy cái thiết bị đó, nó sáng lên màu vàng cam ba hồi sau đó ông quăng lại cho Sal·es.
“Lần này coi như là để em lịch luyện một phen, nếu bí quá thì cứ ném cái này rồi chạy xa ra. Nhưng tốt nhất cứ ném cái này vào điểm phá giới càng nhanh càng tốt, trước khi tình hình loạn hơn. Giờ thầy có nhiều việc để giải quyết hơn em tưởng đấy, làm tốt việc nha.”
Cậu ta dường như cũng không lạ gì với món hàng này gật đầu một cái rồi cất vào túi, sau đó cùng với Fillip tiếng vào tầng 1 của nhà kho. Thấy cả hai người họ đi vào trong rồi, Ju Hoan rít một điếu rồi mới nói với tài xế.
“Này… Nội bộ trong q·uân đ·ội lẫn cục dạo này lạ nhỉ?”
“Em cũng thấy vậy, có lẽ là từ rất lâu rồi.”
“Mấy tên đó còn không nói cho anh một tiếng gì về việc triệu tập cả, mà đáng lẽ họ nên gọi quản lý của các tỉnh đi thay vì gọi l·ực l·ượng c·hiến đấu đi hết như vậy. Giờ đây chỉ cần ở trên mức Several Building Level là c·hết chắc… Còn gấp rút như vậy nữa, gần như anh không biết được cái gì cả cứ như có người cố tình nhắm vào deersfield vậy.”
“Đúng là kỳ lạ thật, anh Hoan à… Có khi nào trong nội bộ q·uân đ·ội đang có vấn đề gì đó?”
Ju Hoan im lặng một lúc rõ lâu.
“Không biết, để anh tính đã.”
Ở bên trong Fillip với Sal·es đều đã sẵn sàng, cả hai bước vào bên trong Fillip thì ung dung đi vào trong đó. Còn Sal·es thì khuôn mặt khá căng thẳng mà quan sát xung quanh, vừa bước vào họ đã thấy Aestro lao từ trên xà xuống mặt đất đến trước chỗ họ.
Cậu ta sau đó đứng dậy ngay như hề không có chuyện gì, ngồi xổm xuống rồi nhảy lên đâm vào con thiên ma ở trên không. Aestro cùng con thiên ma cùng lao qua trần nhà, trở lại tầng trên tiếp tục chiến đấu.
“Nhanh chóng lên giúp nhóc đó thôi.” - Fillip nói.
Cả hai vừa định chạy lên cầu thang để giúp đỡ Aestro thì tức thì, một nguồn sóng năng lượng lao thẳng lại cắt đôi cầu thang. Sal·es lẫn Fillip nhanh chóng nhảy ra xa, nhìn về phía đòn t·ấn c·ông lao tới.
Trong bóng tối thấp thoảng bóng dáng tận hai con thiên ma nữa, một con thân hình gầy gò với móng tay của nó là từng mảnh sắc nhọn. Con còn lại không có mắt mũi gì cả, chỉ có một cái miệng liên tục nôn ra những chất lỏng màu xanh.
“Thằng đó thì không sao đâu anh Fillip, bây giờ chúng phải xử lý cái thứ trước mắt mình đã.”
Nói xong cậu nắm chặt tay mình lại, từ hai bên kẽ tay các nguồn ma năng biến hóa ra thành hình dạng những lá bài. Fillip cũng móc ra từ áo mình một lá bài hoàn toàn bình thường rồi nắm chắc nó.
“Cẩn thận nhé.”
“Hah, em không có ý định c·hết trước khi trở nên…”
Fillip gật đầu, hai con thiên ma trong bóng tối lao lại chỗ họ một cách điên cuồng…
***
Con thiên vỗ mạnh bốn cái cánh của nó lao thẳng về phía chỗ tôi với Rya, cả hai đều tránh né đòn t·ấn c·ông của nó. Ngay khi nó vừa tiếp đất, một sải cánh của nó quật thôi đã khiến tôi khó mà đứng vững. Ngoài hai đôi cánh của nó ra, thì so với con lần trước cũng không to lắm.
Cầm thanh kiếm trong tay tôi lao lại chém nó một đòn, nó lấy tay đỡ lấy sau đó sử dụng cánh của mình hất văng tôi đi. Ngay sau đó Rya lao lại, bao quanh toàn thân mình bởi một nguồn năng lượng không ổn định cho lắm.
“C·hết mày nè!”
Cú đấm ngay khi vừa chạm vào con thiên ma nhanh chóng trở thành một v·ụ n·ổ, đẩy lùi nó lẫn anh ta. Con thiên ma bị v·ụ n·ổ đánh bật ra nhưng không ăn mấy sát thương lắm, chưa cho nó kịp phản ứng.
Tôi di chuyển thoắt qua như cơn gió, bồi thêm cho nó một nhát chém từ Intellio của mình. Nhưng thật sự lớp da nó có gì đó rất kỳ lạ, khác với con người cứ như có một lớp gì đó bao quanh nó làm cho ma năng khó chạm vào người nó vậy.
Có lẽ là tôi cần phải chém mạnh hơn nữa mới có hy vọng gây sát thương cho nó. Tôi dồn thêm một lượng lớn ma năng, đến mức làm cho hình dạng của Intellio trong tay có chút dao động. Tức thì lại chém thêm một cú nữa, lúc này mới có thể gây cho nó một vết cắt nhỏ trên ngực.
Nó nắm chặt Intellio hình dạng thanh kiếm của tôi, tôi cũng không tiếc chi mớ ma năng đó mà cũng bỏ tay ra lùi lại phía sau. Thanh Intellio bắt đầu không ổn định hình dáng mà bắt đầu tiêu tán, để không lãng phí nó.
Tôi nắm chặt tay mình lại chĩa về hướng nó, sử dụng một kỹ năng nho nhỏ mình tự học được. Lượng ma năng còn lại từ thanh kiếm p·hát n·ổ, tuy không nhiều nhưng ít ra vẫn có sát thương.
Rya đã lấy đà nãy giờ, từ trên không giơ nắm đấm xuống rồi hét to.
“Bạo cực quyền!”
Nhưng mà lần này con thiên ma né được đòn đó, nó lấy chân dẫm lên đầu Rya. Sau đó dẫm thêm cái nữa mà bắt đầu bay lên, Rya lau mặt lau mày mình đứng dậy cau có mà chửi.
“Con thiên ma khốn kh·iếp! Ngươi nghĩ ngươi vừa làm cái gì đó.”
Ông anh này đang đánh nhau mà nói nhiều kh·iếp, cá là ban nãy do ổng hét vậy nên nó mới né được thôi…
Con thiên ma ở trên trời, nó ở đó bất động một hồi lâu mà nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu.
“Nó định làm gì vậy?” - Tôi nói trong khi không rời mắt khỏi từng cử động của nó.
“Chịu, ghét thật chúng nó cứ bay riết. Coi bộ anh mày phải lên đó đạp đầu nó xuống rồi.”
Nó bắt đầu chầm chậm chĩa hai ngón tay vào phía tôi.
“?”
Miệng nó cử động, như đang cố nói gì đó. Ban đầu tôi nghe không hiểu, nhưng càng ngày mấy cái chữ đó hiện trong đầu tôi một rõ ràng hơn.
“######-A Pháo…”
Từ hai ngón tay nó, một luồn ma năng bắn ra với tốc độ cực nhanh. Tôi nhanh chóng sử dụng Intellio của mình lấy ra ngay thanh kiếm để đỡ đòn đó, thấy vẫn không ổn. Tôi chuyển hóa ma năng của thanh kiếm trong tay mình, để thi triển tuyệt chiêu khác.
“M-ma thuẫn!”
Thanh kiếm nhanh chóng biến hình thành một lõm ma năng, có công dụng và hình dạng tương tự một cái khiên. Liên tục xoay hình tròn mà dội đòn đánh đi hướng khác, làm cho vài căn nhà lân cận phải ăn sát thương.
Tôi nhanh chóng nhìn qua xem có ai ở hướng đó bị dính chưởng không, nhưng thật may là có vẻ không có ai?
Sau đó tôi mới định thần lại và Rya mới nói ra những suy nghĩ lúc này ở trong đầu tôi.
“Cái đó… Nó vừa sử dụng ma pháo à?”
“C-có thể là vậy, nhưng mà ma pháo là một kỹ năng có cấu tạo đơn giản mà. Trùng hợp mà thôi…”
Đúng là ma pháp là một tuyệt chiêu hết sức phổ thông, tùy vào từng người mà lại có nhiều biến thể dựa trên đặc tính ma năng và nhiều thức khác nhau. Cơ mà cái ma pháo con thiên ma đó vừa xài, cách nó cô đặc lại ma năng vào đầu ngón tay lại có đôi nét với cách của tôi.
Nó lại bắn ra thêm một đòn nữa, đã quen nên tôi nhanh chóng né được. Nhưng nào ngờ nó xuất hiện trước mặt tôi, nó nói với chất giọng đáng sợ.
“Tao… không thích khí tức mà mày… tỏa ra. Kẻ phản bội…”
Lại nữa…? Lại bị kêu là kẻ phản bội bởi một con thiên ma khác, hơi bị khó chịu nha. Đây là lần thứ hai rồi, lý do gì mà tụi lại bảo mình như vậy chứ?
Sau đó nó quật tay một cái, đấm về chỗ tôi. Tôi giơ chéo hai tay để đỡ lấy cú đấm của nó, nhưng cũng bị đẩy đi khá xa và tông vào bức tường gần đó. Rya đan hai tay lại, nhanh chóng từ phía sau định dọng vào đầu nó.
“Mày nói cái chó gì không ai hiểu, nghe kinh vãi. C·hết đi!”
Nó nhẹ nhàng né tránh, nắm lấy đầu của anh ta rồi đẩy thẳng vào tường. Sau đó nó quăng ảnh về phía trước thẳng hàng với tôi, rồi lại giơ hai ngón tay của mình… Chuẩn bị tung ra cái ‘thiên ma pháo’ của nó.
Tôi cũng giơ hay tay ra phía trước, trong thoáng chốc suy nghĩ định tung ra một tuyệt chiêu lợi hại hơn. Rõ ra thì ma pháo là tuyệt kỹ năm xưa tôi luyện nhiều nhất, một phần là do độ đơn giản của nó. Lúc cho không phải là phiên bản ma pháo mạnh nhất, nhưng lúc này tôi đã định sử dụng đến nó rồi.
Có điều mà tôi làm vậy thì cũng sẽ thổi bay Rya đi luôn mất, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách khác con thiên ma đã phóng đi luồng ma năng to lớn qua hai đầu ngón tay của nó. Theo phản xạ tôi lấy tay ra mà đỡ… Nhưng thật kỳ lạ?
Tôi không nhận lấy bất kỳ sát thương nào, nhìn kỹ thì tôi thấy Rya đang anh dũng đứng giữa nguyên chùm năng lượng đó. Ma pháo con thiên ma đánh ra, đều bị một lượng lớn ma năng của chính Rya đánh bật ra chỗ khác.
Ảnh vừa đỡ vừa gào thét một hồi lâu, dần tiến lại gần con thiên ma hơn. Do có thể cảm nhận ma năng tốt từ bé, tôi có thể nói rằng là nguồn năng lượng của anh Rya đó lúc nào cũng ở trong trạng thái không ổn định.
Ảnh đi qua cái thiên ma pháo, một tay cầm lấy mặt của con thiên ma. Bóp chặt khuôn mặt to lớn của nó bằng lòng bàn tay của mình, sau đó đập mạnh xuống đất. Cú thiên ma pháo cũng tiêu tán, con thiên ma bị ảnh đè dưới đất ra đập.
Mặt ảnh nổi giận đùng đùng mà nói.
“Mày hơi thiếu tôn trọng tao rồi đó!”
Ảnh đấm nó một cái, hai cái, rồi lại ba cái. Đánh nó liên tục, đến chừng một lúc con thiên ma tựa vào đất lấy hai chân hất Rya ra xa. Tôi thì cũng đã chờ nãy giờ, tôi lao lại đánh nó một cú vào bụng.
Lúc nó ngã người xuống, tôi lại tóm lấy cái cánh của nó quăng ngược ra phía sau. Rya lấy lại thăng bằng lao lại đánh nó trả lại cho tôi, tôi cũng lấy hết sức trả nó lại về phía chỗ của ảnh. Hai đứa tôi người đánh, người đá coi nó như là trái banh.
Đến một hồi khi khoảng cách hai người đã gần lại với nhau hơn rồi, hai bọn tôi không hiểu vì sao lại tự dưng đều cười. Như có cái gì đó tương thông, hai bọn tôi đều đánh vào cùng một vị trí trên người nó. Một người ở trước, một người ở sau.
Con thiên ma bị đấm nôn ra một đống nước từ mồm nó vào Rya, sau đó quật mạnh hai đôi cái của nó rồi bay lên một cách nhanh chóng. Ảnh lau mặt mình, lè lưỡi rồi bảo.
“Èo ơi, ghê quá. Mà nhóc này, đánh hơi bị đỉnh à nha, có khi tụi mình là một cặp bài trùng đó hehe.”
“Ừ...”
Ảnh giơ tay ra, ý định muốn đập tay với tôi. Tôi vui vẻ đáp lại ngay với anh ấy, hai người đàn ông nhìn ánh mắt của nhau như thấu hiểu những gì đối phương đang nghĩ. Không cần nhiều lời, Rya ngồi xuống dồn hết ma năng vô đùi mình nhảy lên không chiến với con thiên ma.
Ảnh nhảy còn cao hơn cả nó, sau đó những dòng ma năng không ổn định của anh ta ngưng tụ thành đầu một con gì đó cao quá tôi nhìn không rõ. Đấm thẳng vào con thiên ma, nhưng mà lúc này con thiên ma giơ tay ra phía trước một cái.
Liền tạo ra một cái khiên ma năng liên tục xoay, đỡ lấy một phần sát thương của cú đấm đó. Nhưng nó vẫn bị chấn động từ cú đánh của Rya đánh bật xuống, tôi cũng đã chờ sẵn ở dưới. Ngón tay tôi từ nãy giờ liên tục cô đặc lại dòng năng lượng chảy ở bên trong nó, xung quanh hai ngón tay rò rỉ ra những ánh sét màu đỏ. Từng mảng năng lượng chồng chất khuếch đại lẫn nhau cùng tụ hợp lại một điểm
Giờ đây tôi phải cho nó xem… Ma pháo thật sự là như thế nào! Dù chưa xong.
“Cực đại ma pháo… 10%”
Nó lấy một cánh của mình ra đỡ, nhưng chả có ích gì khi mà lượng ma năng được tôi bắn ra xuyên thủng đôi cánh của nó. Đâm thẳng vào giữa ngực nó rồi đẩy nó từ đầu con đường, đến tận tút tít xa kia. Nguồn ma năng của tôi liên tục ăn mòn, rồi lan ra đôi cánh bị xuyên thủng của nó.
Do không đủ thời gian, nên tôi chỉ có thể sử dụng 1 phần 10 tuyệt chiêu tôi định sử dụng. Qua bốn năm tập luyện, tôi cũng đã tự mình đúc kết ra một phiên bản của ma pháo cho chính mình. Tuy có thể không phải là phiên bản mạnh nhất, nhưng lại phù hợp nhất với bản thân.
Cơ mà... Con thiên ma đó, nó vừa sử dụng Ma thuẫn?
“Uầy! Nhóc đỉnh thế nhờ, đó là cú ma pháo xịn nhất mà anh từng thấy đấy. Dù là một tuyệt kỹ đơn giản nhưng có vẻ nhóc đã đẩy nó lên một tầm cao mới của chính nó, đúng là người được sếp Ju Hoan chọn.”
“Haha… Em cảm ơn nhưng chọn cái gì cơ? Hình như hiểu nhầm gì đó r…”
“Nè, tui di chuyển hết người dân quanh đây trong lúc mấy người đánh nhau rồi.” - Một giọng nói mới quen đối với tôi cất ra.
Nhìn về đằng sau thì thấy cái chị ban nãy đang đứng trên tường, Rya bảo với chỉ.
“Tụi tui mới đánh nhau có tí thôi mà, nhanh vậy!”
Chị ấy búng tay một cái, cười rồi bảo.
“Ryoko mà~ Với những người của tổ xử lí cũng đã ở đây hết rồi hai người nhanh chóng kết liễu nó đi.”
“Được! Đấm nó nhanh để tui còn được thăng chức thôi.” - Rya nói trong khi đấm tay mình một cái.
“Ông nghĩ mình giải quyết được một hai con thiên ma là sẽ được đổi đơn vị thật à…”
“Đúng! Tui mạnh mà, sao tui phải cứ đi giải quyết mấy chuyện này chứ.”
“Chẳng phải do ông rớt…”
“Tui không có rớt!”
Trong lúc cả bọn đang nói chuyện, hai người kia lại bắt đầu nói chuyện chí chóe chìm vào thế giới của mình. Từ đằng xa tôi để ý con thiên ma vẫn còn sống, có vẻ là đòn vừa rồi của tôi đã gây cho nó kha khá thiệt hại.
Nó chìn vào đôi cánh bị xuyên thủng của nó một hồi, không ngần ngại xé toạc nó ra. Sau đó nó lấy tay còn lại của nó xé nốt cái còn lại, nó gầm lên một cái. Mới có thể thu hút sự chú ý của hai anh chị này…
‘Nó định làm cái gì nữa nhỉ? Thiên ma con nào cũng trâu bò như này sao.’
Nó nghiền nát hai đôi cánh của nó, sau đó ép gọn lại trong tay của mình. Máu thịt lòi ra bỗng chốc bị ngoại lực nén lại, xung quanh con thiên ma phát sáng lên. Từ trong tay nó xuất hiện một thanh kiếm dài cực kỳ hoành tráng, nó để cây kiếm ra đằng sau.
Quật nhẹ một cái đã làm nên một trận gió lớn về phía trước, tôi vừa mới nhắm mắt một cái vì trận gió đó. Mở mắt ra lần nữa, đã thấy con thiên ma di chuyển một cách rất là ma quỷ lao lại về chỗ tôi với tốc độ của nó.
Theo phản xạ của mình, tôi nhanh chóng sử dụng Intellio. Trong tay lại hóa ra một thanh kiếm mà đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của nó, Rya theo phản xạ cũng nắm lấy chân nó. Tôi bị sức nặng lẫn lực của thanh kiếm của nó đẩy lùi về phía sau, một kiếm của nó quật nhẹ lên. Ryoko bên dưới bị gió đẩy cho té xuống đất.
Một đường chém của thanh kiếm nó kéo theo một trần gió lớn, thổi bay tôi lên không trung. Tuy chỉ còn có một đôi cái nhưng tốc độ nó cũng tương đối, nhanh chóng lao lên t·ấn c·ông tôi tiếp. Những gì tôi có thể làm là đỡ thôi, không chiến không phải sở trường của tôi.
Rya nắm lấy chân nó, tay còn lại đấm vào chân nó.
“Cái con thiên ma này, thả tao xuống coi! À không đúng lắm… đừng.” - Ảnh vẫn tiếp tục đánh.
Nhờ ảnh làm vậy mà thu hút sự chú ý của con thiên ma, làm nó khó chịu liên lắc chân. Tôi lấy hai chân mình kẹp đầu con thiên ma, luồn ra đằng sau bám chặt trên cổ nó. Giờ siết nó nghẹt c·hết cũng được… Nhưng mà nó càng bay lại càng lao về phía trung tâm thành phố.
Tại nơi có nhiều người chứng kiến như vậy, thì chắc chắn sự tồn tại về sinh vật trong truyền thuyết này đây chắc chắn sẽ một mạch nổi đến từng ngóc ngách của mạng xã hội. Tuy hiện tại tôi không chắc vì sao cục phòng chống thiên ma lại muốn giấu đi sự tồn tại của bọn chúng… Nhưng chắc chắn có điều gì đằng ẩn sau đó.
Giờ đây tuy không chắc lắm nhưng mà có lẽ, phiền phức lớn rồi đây?